Đương nhiên Trần Hán Thăng vô cùng tức giận, cũng may Đàm Anh vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nếu không mối quan hệ giữa ông chủ và thư ký sẽ kết thúc, nếu không kết thúc thì ở chung như thế này thực sự quá xấu hổ.
Khi mọi chuyện kết thúc, La Tuyền thề sẽ không bao giờ nghi ngờ và ghen tuông nữa.
“Em cho rằng anh sẽ tin sao?”
Trần Hán Thăng đã từng có kinh nghiệm thực tế, hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía thang máy.
“Không phải chỉ là nghi ngờ không vô cớ sao, chuyện gì có gì khó khăn chứ!”
La Tuyền không chịu thua nghĩ.
Khi đến trước cửa nhà, mẹ của La Tuyền là Hoàng Tiểu Hà mở cửa chào đón.
Thực ra Hoàng Tiểu Hà có suy nghĩ vô cùng phức tạp với Trần Hán Thăng, nếu Trần Hán Thăng bằng lòng hẹn hò với La Tuyền, cho dù bà nằm ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Đầu tiên, cha mẹ của Trần Hán Thăng đều là những người lương thiện có công ăn việc làm đàng hoàng, Hoàng Tiểu Hà quen biết với bọn họ, điều này có thể coi là hiểu tận gốc rễ.
Không thể không nói, mặc dù bối cảnh gia đình của Trần Hán Thăng không phải đại phú đại quý, nhưng lại thể hiện sự hòa thuận và ổn định ở mọi phương diện, đây là một sức hấp dẫn không thể bỏ qua.
Thứ hai, mặc dù con người Trần Hán Thăng lưu manh không đứng đắn, nhưng lúc trước Hoàng Tiểu Hà đã từng lênh đênh trên thuyền với chồng cũ, nên ngược lại cảm thấy người đàn ông nên có tính cách rộng rãi cởi mở như vậy.
Điều quan trọng nhất chính là La Tuyền một mực cố chấp với Trần Hán Thăng, trong mắt cô không thể chứa chấp được những người khác nữa, chỉ cần là những gì Trần Hán Thăng nói, La Tuyền cố chấp mới có thể nghiêm túc lắng nghe.
Còn về phần tài sản và địa vị xã hội của Trần Hán Thăng, trong mắt Hoàng TIểu Hà- Người không thiếu tiền, những thứ đó chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không thể đóng vai trò quyết định.
Nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, năm ngoái Trần Hán Thăng đã xác định quan hệ với Tiêu Dung Ngư, mặc dù sau đó chia tay không rõ lý do, nhưng hắn vẫn không chấp nhận La Tuyền, chỉ có cô con gái ngốc này của bà vẫn còn cố gắng quên mình lao vào trong đó.
“Ôi trời, dì Hoàng càng ngày càng xinh đẹp.”
Trần Hán Thăng vừa mở miệng đã giống như mật ong: “Lúc trước nhìn dì xấp xỉ tuổi mẹ con, nhưng bây giờ thoạt nhìn thì ít nhất phải trẻ hơn 8 tuổi, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của sự nghiệp thành công sao?”
Một câu nói của Trần Hán Thăng đã vỗ hai mông ngựa, một là khen Hoàng Tiểu Hà ngày càng trẻ ra, hai là sự nghiệp của bà thăng hoa.
Xinh đẹp trẻ tuổi vẫn bình thường, nhưng điểm mấu chốt là phương diện sự nghiệp đúng lúc gãi vào trái tim của Hoàng Tiểu Hà.
Năm đó sau khi ly hôn với La Hải Bình, bà đã quyết tâm đến Hàn Quốc kinh doanh mỹ phẩm, rất nhiều bà con họ hàng đều cảm thấy đây là một nước cờ dở, tiền tiết kiệm trong người sớm muộn gì cũng ném đá trên sông.
Nhưng Hoàng Tiểu Hà không những không thất bại mà bây giờ còn càng ngày càng thành công, máy bà con họ hàng vẫn ghen ghét tỏ vẻ không có tương lai, nhưng Trần Hán Thăng trực tiếp đưa ra câu khẳng định.
Trần Hán Thăng là ai chứ? Cho dù hắn là một kẻ cặn bã và không có trách nhiệm về phương diện tình cảm, nhưng cũng là người sáng lập của điện tử Qủa Xác, cho nên lời khen ngợi này rất có trọng lượng.
“Chẳng trách La Tuyền lại yêu thích như vậy, thực sự rất biết ăn nói.”
Trong lòng Hoàng Tiểu Hà thở dài một hơi, khách khí nói: “Tôi nào đâu được hưởng phúc như mẹ cậu? Nghe nói bà ấy đã nghỉ hưu đến Kiến Nghiệp chăm sóc cậu?”
“À… Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng không chút hoang mang tìm thấy một lý do: “Con cảm thấy công việc của con quá mệt mỏi, làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật, cho nên đến Kiến Nghiệp chăm sóc con, dì cũng biết rồi đấy, con sợ mẹ con nhất.”
“Chuyện này đâu chỉ tôi biết, mà rất nhiều người đều biết.”
Hoàng Tiểu Hà cười một tiếng, cười xong mới cảm thấy có gì đó không đúng, mình còn chưa nói được ba câu thì sự đề phòng đối với Trần Hán Thăng đã yếu đi rất nhiều.
La Tuyền nhìn thấy cảnh tượng hài hoà này, trong lòng vô cùng vui vẻ, vốn dĩ mẹ mình không muốn Trần Hán Thăng đến đây, nhưng cô đã cố gắng thuyết phục từ nhiều phương diện, thậm chí còn đề cập đến mối quan hệ hai nhà, lúc này Hoàng Tiểu Hà mới miễn cưỡng đồng ý gặp mặt một lần.
Không ngờ vẫn là Trần sư huynh lợi hai, vừa mới gặp nhau đã có thể làm băng tan chảy.
La Tuyền lôi kéo Trần Hán Thăng ngồi vào ghế sô pha, Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên đánh giá một phen, căn chung cư này có cấu trúc thông hai tầng, ánh sáng nơi phòng khách vô cùng đầy đủ, chỉ là phía bên cầu thang hình như vẫn còn một người đang quét dọn vệ sinh.
“À…”
La Tuyền nói: “Đó là người giúp việc mà mẹ em đã thuê, lúc trước bà ấy cũng đã từng làm việc cho một gia đình người Trung Quốc nên tiếng phổ thông cũng không tệ lắm, về mặt giao tiếp không hề có trở ngại.”
Trần Hán Thăng hiểu rõ, lại giới thiệu cho Hoàng Tiểu Hà thân phận của Đàm Anh.
Khi mấy người vừa ngồi xuống nói chuyện, người giúp việc nghe thấy có khách đến, vội vàng buông đồ đạc trong tay xuống đi rót nước.
Trần Hán Thăng liếc nhìn một cái, đối phương khoảng chừng 30 tuổi, dáng người vô cùng tinh tế, ngũ quan tương đối thanh tú, tóm lại chỉ cần vừa nhìn một cái đã nhìn ra được là người Hàn Quốc hoặc Triều Tiên.
“Khụ khụ…”
Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan, đây là của La Tuyền.
Mười phút trước, cô vừa mới đảm bảo với Trần Hán Thăng mình sẽ không còn nghi ngờ vô cứ nữa, nhưng chỉ cần Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái, trong lòng La Tuyền lại không thể kiềm chế được cảm giác căng thẳng.
“Đàm Anh có con rồi không thể nào, nhưng thiếu phụ giúp việc này thì sao?”
“Trong phim truyền hình Hàn Quốc thường xuyên có mấy kiểu tình yêu giữa người giúp việc thấp kém và tổng tài bá đạo mà.”
“Ánh mắt lúc nãy của Trần sư huynh liệu có phải là coi trọng người ta không?”
…
Những suy nghĩ như thế đang tràn ngập trong đầu La Tuyền, cũng may người giúp việc rót trà nước xong thì lập tức rời đi, lúc này La Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trần sư huynh, trong tủ lạnh có dưa hấu, anh muốn ăn không?”
La Tuyền cũng không cần người giúp việc giúp đỡ: “Em đi cắt giúp các anh.”
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng chậc miệng: “Tháng bảy ở Hàn Quốc cũng bắt đầu nóng lên rồi, làm chút dưa hấu đến đây đi.”
“Vâng.”
La Tuyền vui vẻ chạy vào trong phòng bếp, nhưng sau khi cắt xong dưa hấu, cô lại phát hiện Trần Hán Thăng đã biến mất.
“Cậu ấy nói muốn lên tầng hai để đi dạo một vòng, để xem căn hộ thông tầng của người Hàn Quốc như thế nào?”
Hoàng Tiểu Hà bĩu môi nói.
Lúc này trên cửa cầu thang cũng vang lên cuộc trò chuyện giữa Trần Hán Thăng và người giúp việc.
Người giúp việc: Ngài vào trước đi tôi sẽ lau.
Trần Hán Thăng: Không sao, cô cứ lau trước đi rồi tôi sẽ lên.
Người giúp việc: Ngài đi trước đi.
Trần Hán Thăng: Ừm… Như thế này đi, cô vừa lau tôi vừa lên.
“Lại cởi quần áo à, lại muốn lên, bọn họ muốn làm gì vậy?”
La Tuyền đặt dưa hấu xuống “thịch thịch thịch” chạy lên, kết quả nhìn thấy người giúp việc đang lau cầu thang, Trần Hán Thăng đang định chờ cô ấy lau xong mới đi lên.
“Hoá ra là lau này, chứ không phải là “cởi” kia.”
La Tuyền lè lưỡi, lại kéo người giúp việc ra khỏi danh sách đen.
Trần Hán Thăng ở đây đến tận năm giờ chiều, Hoàng Tiểu Hà vốn định đích thân nấu cơm, nhưng lại bị Trần Hán Thăng từ chối.
“Tối nay phía bên Samsung còn có một bữa tiệc chiêu đãi, con phải đi qua đó một chút.” Trần Hán Thăng giải thích.
“Vậy cũng được.”
Hoàng Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trần Hán Thăng đi rồi cũng tốt, mình không cần phải tiếp tục đề phòng nữa.
“Sau khi tiệc rượu kết thúc.”
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: “Con sẽ đến đây ngủ, ở trong khách sạn con không quen, ở chỗ của dì Hoàng có cảm giác như ở nhà hơn.”
“Cái gì?”
Hoàng Tiểu Hà sửng sốt một chút, hắn vẫn muốn ở chỗ này?
“Vậy con đi trước nhé.”
Trần Hán Thăng chỉ vào hành lý: “Lát nữa phiền dì Hoàng giúp con đưa vào trong phòng nhé.”
“Nhưng, nhưng…”
Hoàng Tiểu Hà không biết phải mở miệng như thế nào, bước chân cũng theo bản năng đi theo Trần Hán Thăng ra ngoài.
“Ôi trời, dì Hoàng, dì còn tiễn con làm gì cứ, có phải con không trở về đâu.”
Trần Hán Thăng “trách cứ” nói: “Biết ngài thương con, nhưng tuyệt đối đừng đưa tiễn.”
“Dì dì…”
Hoàng Tiểu Hà lắp bắp một lúc lâu, chờ đến khi Trần Hán Thăng và Đàm Anh đi thang máy xuống lầu, bà mới vỗ đùi nói: “Da mặt của người này thực sự quá dày.”
“He he he…”
Phía sau vang lên tiếng cười vui vẻ của La Tuyền.
…
Trần Hán Thăng và Đàm Anh ra khỏi chung cư, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến khách sạn để tụ hội cùng với Thôi Chí Phong.
Đàm Anh lấy trong túi ra những tờ won Hàn Quốc đã chuẩn bị trước đó, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm vài câu với tài xế.
“Cô cũng biết nói Hàn Quốc.”
Trần Hán Thăng cũng giật mình, trong sơ yếu lý lịch của Đàm Anh không hề nhắc đến chuyện này.
“Lúc trước thì không.”
Đàm Anh hơi xấu hổ nói: “Sau đó nghe nói sẽ phải theo ngài đến Hàn Quốc đi công tác nên tôi tạm thời đăng ký học lớp tiếng Hàn trong vòng một tuần, hy vọng có thể có ích một chút.”
“Ừ…”
Trần Hán Thăng cũng không nói gì.
Nếu Trần Hán Thăng là đồng nghiệp của Đàm Anh, chắc chắn sẽ cảm thấy người này thích thể hiện, cướp đoạt sự nổi bật, lòng dạ vô cùng thâm sâu;
Nhưng đứng ở góc độ của Trần Hán Thăng, hắn cảm thấy Đàm Anh nghiêm túc chịu trách nhiệm, thích học hỏi và có kế hoạch, là một nhân tài dám nghĩ dám làm.
Ai bảo hắn là ông chủ chứ, chỉ biết nhìn kết quả, còn quá trình thì liên quan gì đến mình đâu.
“Chủ tịch Trần.”
Lúc sắp đến khách sạn, Đàm Anh phát hiện sắc mặt của Trần Hán Thăng vô cùng hưng phấn, tò mò hỏi nguyên nhân một chút.
“Tôi đang rất mong chờ.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Nghe nói trưởng công chúa Samsung là đoá hoa phú quý của nhân gian, không biết lần này có thể gặp mặt được không?”