Quy Nguyên Quyết tự động vận chuyển, luyện hóa linh khí đồng thời cũng thử đột phá cảnh giới Trúc Cơ.
Pháp lực bị trì trệ trong đan điền suốt mười mấy năm, lại lần nữa bắt đầu tăng trưởng, bởi vì sức chứa của đan điền hữu hạn, pháp lực vốn mang thể khí bắt đầu chuyển hóa sang thể dịch.
Một tia thể dịch vừa mới chuyển hóa xong, hai loại trạng thái pháp lực bất đồng va chạm vào nhau, phát sinh ra dao động kịch liệt, giống như nước đang được đun sôi lên, đan điền đã xuất hiện một số vết nứt rất nhỏ.
Lúc này, Trúc Cơ đan bắt đầu phát huy dược hiệu, nhanh chóng chữa trị vết nứt trong đan điền.
Chu Dịch nhíu mày, ngừng vận chuyển pháp lực, chờ cho đến khi dược hiệu của Trúc Cơ phát huy hoàn toàn.
“Nếu đột phá thất bại, dược hiệu của Trúc Cơ đan hao hết, không kịp chữa lành đan điền triệt để, liệu có để lại vết nứt không đây?”
Vấn đề này cũng không thấy được ghi lại trong điển tịch, có lẽ người của Đan Đỉnh Tông sẽ biết được, tán tu bình thường cả đời có khi mới có được một viên Trúc Cơ đan, đã là may mắn nghịch thiên rồi, thì làm sao có thể nỡ giữ lại dược lực được chứ.
Huống hồ đan điền có chút hư tổn, nhưng sau khi có thể đột phá cảnh giới Trúc Cơ, rồi lại nghĩ cách chữa trị là được.
“Trong quá trình đột phá, cần phải giữa lại ba phần…… Không, năm phần dược lực, thất bại thì lại một viên là được!”
Chu Dịch không có hiểu biết về phương diện này, nên lựa chọn biện pháp ổn thỏa nhất, rồi sau đó tiếp tục sử dụng Trúc Cơ đan.
Pháp lực trong đan điền lại lần nữa ngưng kết, tốc độ còn nhanh hơn một chút so với lần trước, đan điền dừng như cũng vững chắc hơn một chút, năm phần dược lực ước chừng ngưng kết được một phần mười.
“Tiếp tục luyện đan!”
……
Ba tháng trôi qua.
Trong hai mươi mấy năm nay, cho dù Chu Dịch có bế quan luyện đan, cũng sẽ ra ngoài nửa tháng một lần.
Hoặc là đi nghe những tán tu kể những chuyện thú vị về Tu Tiên giới, hoặc thỉnh giáo Lý Ngự công pháp, giả vờ vô cùng tỉ mĩ, chặt chẽ, mọi người trong linh địa đều coi hắn như một thanh niên, trung niên có thể chịu được sự buồn tẻ, chăm chỉ hiếu học.
Đáng tiếc thiên phú không tốt, mất đến hai ba ngàn linh thạch cũng chưa có thể đột phá Thiên Tiên.
Vào lúc đột phá, lần đầu tiên ba tháng liền không ra khỏi cửa.
Lão Vương gia Lý Ngự đã hơn trăm tuổi, dừng lại một lát bên ngoài động phủ, không gõ cửa quấy rầy.
“Chắc là sẽ không xảy ra chuyện.”
Đảo mắt non nửa năm trôi qua.
Dù sao thì Lý Ngự cũng không thể nhịn được nữa, cho dù bên trong động phủ có tích trữ lương thực, cũng phải ăn gần hết rồi chứ. Nhiều năm quen biết nhau như vậy, tình cảm đối với Chu Dịch còn hơn với đám con cháu hoàng tốc hay tới tới lui lui.
Bối phận cách nhau năm sáu đời, sự ràng buộc về huyết mạch cũng đã nhạt nhòa từ lâu.
Ầm ầm ầm!
Không vọng lại bất kỳ tiếng đáp lời nào, sắc mặt Lý Ngự khẽ biến, thúc giục phi kiếm chém vào cửa đá.
Bên trong động phủ trống không, không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Lý Ngự thấy trên bàn đá có để một miếng ngọc bội, vội vàng cầm lấy xem xét, bên trong có ghi chép kỹ càng tỉ mỉ cách thức làm sao để luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Cuối cùng còn có một câu nhắn lại.
“Mượn dùng nơi này, trả một quyển kinh, từ đây về sau, tiền duyên kết thúc!”
Lý Ngự nhìn về phía đệm hương bồ trong động phủ, vẫn còn chút hơi ấm, trong lòng buồn bã mất mát, tựa hồ bỏ lỡ một đại cơ duyên.
……
Lúc này.
Chu Dịch đang bay trên bầu trời.
Không cần phải khống chế bất kỳ pháp khí nào, độn quang bao vây thân hình xẹt qua vòm trời, lưu lại một vệt cầu vồng.
“Tốc độ độn quang của Trúc Cơ sơ kỳ, ngày đi ba ngàn dặm chỉ là chuyện bình thường. Sáng ra Bắc chiều vào Nam, lúc này mới có vài phần dáng vẻ tiêu dao của tiên nhân!”
Hơn một tháng trước.
Chu Dịch ước chừng dùng mười hai viên Trúc Cơ đan, cuối cùng một lèo đột phá cảnh giới, pháp lực trong đan điền hoàn toàn hóa thành trạng thái lỏng.
“Uy lực của pháp thuật mạnh hơn gấp ba bốn lần so với Luyện Khí kỳ, Luyện Khí chỉ cách Trúc Cơ một bước, thực lực đã cách biệt như một trời một vực! Ngũ Lôi thuật gần như bản năng, phất tay là mấy đạo lôi đình bắn ra, uy lực còn vượt xa pháp khí bình thường.”
“Mười mấy pháp khí hộ thân vốn có, đấu pháp với Trúc Cơ đã trở nên vô dụng, dường như khi mua về cũng chưa dùng quá hai lần?”
Chu Dịch cũng không tiếc linh thạch, pháp khí hộ thân trở nên vô dụng, chứng minh chưa từng gặp phải nguy hiểm quá mức. Các loại thuật pháp thức sự kiến cho Chu Dịch vui mừng ngạc nhiên đó chính là Thần Ngưu biến, sau khi tấn chức Trúc Cơ cảnh, sức mạnh của cơ thể lại tăng lên một cách chóng mặt.
Thi triển thiên phú pháp thuật, có thể hóa thành một con bò sừng vàng cao ba bốn trượng cao , Ngũ Lôi thuật cũng chẳng thể nào phá rách được da thịt.
“Đáng tiếc, không có phần tiếp theo.”
Chu Dịch chủ tu Quy Nguyên Quyết, sau khi đột phá cảnh giới Trúc Cơ, cũng không có phẩn tiếp theo để tu hành.
Linh khí dưới hang động dưới đầm nước có chút loãng, không thể nào cung ứng cho Chu Dịch tiếp tục tu hành, cho dù bố trí Tụ Linh Trận hội tụ linh khí, cũng chỉ là duy trì cho pháp lực không tiêu tan mà thôi.
Chu Dịch đã trải nghiệm cảm giác phi hành tùy ý, sau khi vui sướng, thì nén lại sự đắc ý trong lòng, đáp xuống mặt đất thu liễm khí tức, nhìn như một phàm nhân.
“Trúc Cơ kỳ mà thôi, chỉ là cảnh giới thứ hai trong tiên đạo, so với một góc nhỏ của Chân Dương Ma Tôn, còn kém xa vạn dặm.”
“Khiêm tốn, cẩn thận!”
……
Nửa đêm.
Một mảnh yên tĩnh trong Càn kinh.
Hơn hai mươi năm trôi qua, ngoại trừ hoàng đế thay đổi, thì không phát sinh bất kỳ biến hóa nào.
Con vua thì lại làm vua con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Bạch phủ.
Từ đường Hậu viện.
Ánh nến sáng tỏ, hương khói cường thịnh.
Hộ vệ gác cửa bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, tất cả đều ngủ thiếp đi.
Chu Dịch tiến vào từ đường, ánh mắt đảo qua một đống linh bài, có tên đã từng nghe, có tên chưa bao giờ nghe đến, dừng lại một chút trên bài vị có tên họ của lão Bạch, chợt nhìn về phía những đồ vật đang được thờ trên hương án.
Thấm huyết ngọc bội.
Đột nhiên nhớ lại, cảnh tượng náo nhiệt khi lão Bạch kết hôn, khách khứa đầy nhà, vô cùng náo nhiệt.