“Tu hành hai trăm năm thoáng như một cái chớp mắt, trần thế đã là tám chín đời rồi, có lẽ sớm đã quên lời hứa năm đó, chỉ cho là di vật của tổ tiên.”
Chu Dịch cầm lấy ngọc bội vuốt ve một lát, lẩm bẩm nói.
“Lão Bạch, mấy năm trước gặp được một người rất thú vị, tính tình cũng giống như ngươi, chỉ là không đẹp trai như ngươi. Vốn định kết bạn với hắn, kết quả chớp mắt một cái hai mươi năm trôi qua, nghe tộc nhân của hắn nói là hắn đã kết hôn sinh con.”
“Nếu như thế, thì không đến nhà làm phiền nữa!”
Khoảng cách giữa Tiên, Phàm đâu chỉ ở mỗi sức mạnh.
Một lần bế quan là cả một đời của phàm nhân, cho dù tu sĩ có tính tình ôn hòa, cũng không muốn kết giao với người phàm, cuối cùng tự mình đau thương.
Chu Dịch nhỏ một giọt máu tươi vào bên trong ngọc bội, đợi sau này tu thành thuật pháp đoán mệnh, nếu như Bạch gia gặp phải kiếp nạn diệt tộc, thì có thể cảm ứng được.
Đứng thêm một lát, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Vạn Thọ sơn.
Hoàng lăng của tiền triều, trăm năm không người trông nom, cỏ hoang mọc quá đầu.
Chu Dịch dừng lại trước lăng mộ của Sùng Minh đế, nhìn thấy những dòng chữ khắc trên bia mộ, xóa hết tất cả những dòng ca tụng công đức của hắn, chỉ để lại tên hoàng đế và thụy hào.
Cuối cùng, dùng chỉ lực mạnh mẽ viết ba chữ: Cẩu hoàng đế!
“Thú vị thú vị, cho dù có tô son trát phấn chiến tích ra sao, lịch sử đều sẽ đưa ra sự đánh giá khách quan.”
Chu Dịch thúc giục Hành Thổ châu, thân hình trực tiếp tiến vào mộ thất.
Mộ thất được ghép thành từ những viên đá lớn hình chữ nhật, sau hơn hai mươi năm đã trở nên rắn chắc, cố định, bốn phía bày biện mấy trăm vật cúng tế xa hoa, chính giữa là quan tài bằng đá của Sùng Minh đế.
Nắp quan tài đã bị mở ra, một bộ hài cốt khoác long bào, bị vứt bừa trên mặt đất.
“Mộ của cẩu hoàng đế bị trộm rồi sao?”
Chu Dịch tiến lên phía trước xem xét, phát hiện bên trong quan tài chỉ có một chiếc trâm ngọc, nhìn dáng vẻ thì đúng là vật ký thác của Hoàng Ngọc nương năm đó.
Cần lấy ngọc trâm, thần thức thâm nhập vào bên trong.
Thần hồn của Hoàng Ngọc nương chẳng thấy đâu, chỉ còn sót lại một đoạn di ngôn, kể lại bí mật năm đó của Sùng Minh đế.
“Cẩu hoàng đế lơ là khiến quốc triều rung chuyển, một lòng tham lam tiên đạo, quả nhiên đã biết đến Tu Tiên giới!”
Năm đó Sùng Minh đế trị vì thiên hạ mười mấy năm, miễn cưỡng coi như đủ tư cách làm hoàng đế, cho đến khi gặp được Kỷ Thịnh, đệ tử Đan Đỉnh Tông về quê thăm người thân.
Thăm người thân chỉ là lý do xuống núi, sau khi Kỷ Thịnh đến phàm tục, dùng Duyên Thọ đan dược mê hoặc Sùng Minh đế.
Mục đích là mượn cơ hội Sùng Minh đế tu sửa lăng mộ, huyết tế mười vạn thợ thủ công, nô dịch, luyện thành hóa thân của Quỷ Vương là Tông Thiên Quỷ.
“Đệ tử chính thức của Đan Đỉnh Tông, mà lại là mật thám của Quỷ Vương tông?”
Chu Dịch không biết nên vui hay là nên buồn, buồn là vì Đan Đỉnh Tông cũng không an toàn như vậy, còn vui là vì tông môn không hề tra xét đệ tử kỹ càng, nếu không thì chỉ cần dùng thuật sưu hồn, vấn tâm, tu sĩ Luyện Khí kỳ tuyệt đối không thể che giấu được.
Sau khi Sùng Minh đế biết được tiên đạo, không thỏa mãn với tuổi thọ chỉ có vài thập niên, nhưng mà không có linh căn thì không thể nào tu tiên.
Kỷ Thịnh chỉ coi Sùng Minh đế như là một quân cờ, làm sao thật lòng trợ giúp hắn, dự tính là sau khi lợi dụng hắn thì sẽ thi pháp hại chết, tránh cho việc huyết tế bị lộ đi ra ngoài.
Nào biết Sùng Minh đế cũng không phải là người tốt, sau khi biết được không có hy vọng tu tiên, lại điều tinh nhuệ của Cẩm Y Vệ vây sát Kỷ Thịnh.
Chỉ với tu vi Luyện Khí trung kỳ, lại bị Sùng Minh đế lén lút ra tay trước, Kỷ Thịnh nhất thời không cảnh giác nên gặp nạn. Sau khi bị Sùng Minh đế khổ hình thẩm vấn, vốn định bí mật xử tử Kỷ Thịnh, lại nghe nói đến ngọc bội thần hồn, sợ bị tiên tông tới trả thù.
Vì thế, Sùng Minh đế xây dựng nhà ngục dưới lòng đất ở Chiến Ngục, dự tính nhốt Kỷ Thịnh cho đến lúc chết.
“Nếu như Sùng Minh đế là người tốt, phải chăng là nên khen hắn dùng sức phàm mà nghịch tiên?”
Chu Dịch tiếp tục xem tiếp, Sùng Minh đế lấy được di vật của Kỷ Thịnh, trong đó có đan dược pháp khí, linh vật pháp thuật như huyết luyện linh binh, Thiên Quỷ phân thân.
Sùng Minh đế dùng những di vật này, bồi dưỡng tâm phúc Lý Võ thành Thiên Tiên tông sư, để chắc chắn là Long tướng không thể cướp được hoàng quyền của Triệu thị, sau đó lại tập trung mười vạn lao dịch đại tu hoàng lăng, tìm bừa một lý do là dân phu phản loạn, giết chết chết tất cả lao dịch.
Kích hoạt Huyết Tế chi thuật, Sùng Minh đế tự chôn mình trong mộ phần, muốn dùng xác phàm tu Thiên Quỷ chi pháp.
“……”
Trong lúc nhất thời Chu Dịch không biết nên đánh giá cẩu hoàng đế như thế nào, nếu như thật sự thành công ngưng tụ thân thể của Thiên Quỷ. Thì với tâm kế, lòng dạ của hắn có lẽ sẽ trở thành bá chủ một phương ở Tu Tiên giới.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính!
Sùng Minh đế lúc sinh thời làm quá nhiều chuyện xấu, đến ông trời cũng chẳng thể nào làm ngơ được.
Sau khi Hoàng Ngọc nương tiến vào trong lăng mộ, nghe theo sự giao phó của Chu Dịch, hất thi hài của Sùng Minh đế ra, chui vào trong quan tài bằng đá thì nhìn thấy tàn hồn đang lột xác.
Một là tàn hồn của phàm nhân, một là âm hồn tu hành Dưỡng Thần thuật của chân nhân, có thể ngưng hình hiện hóa.
Cách biệt giữa hai kẻ này rất lớn, Sùng Minh đế vừa cảm thấy tuyệt vọng, nghi ngờ vừa bị hồn phi phách tán triệt để.
Sau khi Hoàng Ngọc nương cắn nuốt tàn hồn, biết được tiền căn hậu quả, chiếm cứ thân xác Thiên Quỷ được uẩn dưỡng trong trung tâm của trận pháp huyết tế.
“Thú vị thú vị!”
Chu Dịch tặc lưỡi ngạc nhiên, chỉ với một câu giao phó của mình lúc đó, vậy mà có thể phá hủy âm mưu của cẩu hoàng đế.
Hoàng Ngọc nương uẩn dưỡng trăm năm bên trong trung tâm của huyết tế đại trận, rốt cuộc cũng ngưng tụ thành thân xác của Thiên Quỷ, tự động thu hút âm linh khí nhập thể, trở thành quỷ tu Luyện Khí kỳ.
Thiên Quỷ, dựa theo miêu tả của Kỷ Thịnh, tư chất có thể sánh bằng Thiên linh căn, trong Quỷ Vương tông cũng ít có người luyện thành.
Cho dù không có phương pháp quỷ tu chính thống, Hoàng Ngọc nương dựa vào thiên phú bản năng, trong vòng mười mấy năm đã tấn chức tầng ba Luyện Khí, đạt tới cực hạn ở phàm tục.