Huyền Không lắc đầu nói: “Linh thạch cũng không thể nào mua được hết tất cả linh vật, ví dụ như loại linh trà này có thể làm thần hồn phát triển, mười năm mới thu hoạch một lần, bao nhiêu con mắt trong tông môn đang nhìn chằm chằm vào đấy.”
“Vô công bất thụ lộc, đạo hữu có mục đích gì?”
Chu Dịch không thể đoán được ý của Huyền Không, nên cho dù là tuyệt thế linh vật cũng không dám cho vào miệng, lỡ đâu lại chứa chú thuật kỳ lạ nào đó thì sao.
“Không giấu gì Đường đạo hữu.”
Huyền Không nói: “Hằng năm trong tông môn đều có nhiệm vụ, chiêu mộ được tán tu chân nhân, chân quân, sẽ được khen thưởng công huân phong phú. Đất đai Đại Càn cằn cỗi, ta tọa trấn ba mươi bốn năm, đạo hữu là người đầu tiên ta nhìn thấy.”
Chu Dịch hỏi: “Công huân! Chân truyền Đan Đỉnh Tông mà cũng cần công huân sao?”
“Ngàn năm trước thì không cần.”
Huyền Không giải thích nói: “Hiện giờ ngoài được sư tôn ban thưởng, truyền thụ, những công pháp linh vật khác trong tông môn, không có thứ nào mà không phải dùng công huân để đổi lấy, đệ tử chân truyền thì chỉ được ưu đãi hơn một chút mà thôi. Những việc này, sau khi đạo hữu gia nhập, tự có người thông báo.”
Ánh mắt Chu Dịch sâu thẳm, làm bộ uống một ngụm lá trà, thật ra thì đã nhổ vào trong Sơn Hà đỉnh.
Ngàn năm trước, chuyện Đan Đỉnh Tông nâng tư chất của đồ đệ được nhận vào, và thay đổi quy định của tông môn, có lẽ hai chuyện này có liên quan đến nhau.
“Lai lịch của ta không rõ ràng, đạo hữu không sợ ta là thám tử của Ma môn sao?”
“Khí tức của đạo hữu công chính thuần hậu, chắc chắn là công pháp chính đạo, làm sao có thể là tà ma ngoại đạo, còn về phần Luyện Khí kỳ ra làm sao…… Tiên đạo quý trọng sự tranh đua, có đôi khi làm việc cũng khó tránh khỏi chuyện tàn nhẫn, tông môn sẽ không so đo.”
Chập chập.
Ý tứ của Huyền Không rất rõ ràng, Đan Đỉnh Tông không so đo quá khứ, dùng công pháp phán đoán chính tà.
“Đương nhiên, khi mới vào tông môn thì cũng không thể tiếp xúc được với hạch tâm của tông môn, cho dù có thám tử ma đạo, cũng khó mà làm được.”
“Đa tạ sự thẳng thắn của đạo hữu .”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Tại sao khi ta đi vào trong thành thị, đạo hữu lại biết được ngay lúc đó?”
“ Hộ sơn đại trận của thành thị có thể tra xét tu vi.”
Huyền Không cười nói: “Trước đây có một vài vị chân nhân, ẩn nấp trong thành thị tu hành, tạo nên nhiễu loạn không nhỏ, bất đắc dĩ mới thêm trận pháp này.”
Chu Dịch hơi gật đầu, Đan Đỉnh Tông gần như chặn đứng con đường phía trước của tán tu, không bái nhập tông môn thì khó có thể khiến tu vi tăng lên.
“Ta có quen với Sở chân nhân, không biết hắn đã bái nhập Đan Đỉnh Tông hay chưa?”
“Sở đạo hữu đã lớn tuổi, cho dù bái nhập tông môn cũng khó có thể tiến cảnh, cho nên lựa chọn trở về địa linh của gia tộc để dạy dỗ hậu bối.”
Khi Huyền Không nhắc đến chân nhân của hoàng tộc Sở quốc, giọng nói bình lặng không gợn sóng, dường như còn có chút khinh thường.
“Bái nhập quý tông cần phải chú ý những gì?”
Chu Dịch hỏi: “Ví dụ như công pháp truyền thừa, tuổi tác, tư chất vv có bị kiểm tra hay không?”
“Không cần, chỉ cần để lại một tia khí tức pháp lực, tránh bị tà ma đóng giả là được.”
Huyền Không nói: “Nếu như trong tương lai tích cóp đủ công huân, đạo hữu sẽ được nâng lên thành đệ tử chân truyền, cần lưu lại một sợi thần hồn, nếu như gặp nạn ở bên ngoài, trưởng bối trong tông môn sẽ giải cứu hoặc báo thù cho đạo hữu.”
Chu Dịch nhớ lại chuyện của Kỷ Thịnh: “Đệ tử chính thức cũng không cần sao?”
Huyền Không lắc đầu nói: “Đệ tử chính thức là đệ tử bình thường, không thể với đến truyền thừa trấn tông, vì vậy quản lý không nghiêm ngặt. Sau khi đạo hữu vào tông môn, vẫn cần tích lũy công huân, nhanh chóng tấn chức đệ tử chân truyền mới tốt.”
“Đa tạ đạo hữu chỉ điểm.”
Chu Dịch không đồng ý, cũng không có cự tuyệt.
Sự khống chế của Đan Đỉnh Tông đối với tán tu hoặc là nói tu sĩ ở Vân Châu vượt quá dự tính của hắn, tu sĩ Luyện Khí kỳ thì đã phải chịu đủ các loại bóc lột, áp bách, khiến cho các tu sĩ mỗi ngày mệt mỏi tích cóp linh thạch nộp địa tô trả nợ, vậy nên tu vi tự nhiên cũng sẽ bị tụt xuống.
Người may mắn tu hành đến Luyện Khí hậu kỳ, Đan Đỉnh Tông lại khống chế Trúc Cơ đan, dễ dàng giám sát được sự tăng giảm của Trúc Cơ chân nhân.
Những Trúc Cơ chân nhân có lai lịch không rõ ràng, có thể là ngoài ý muốn có được Trúc Cơ đan, hoặc là đến từ những châu lục bên ngoài, thậm chí đâm đại đánh bừa mà trúng với xác suất một trên một trăm, thì đều phải đối mặt với vấn đề linh mạch.
Lựa chọn né tránh sự khống chế của Đan Đỉnh Tông, tu vi khó có thể tăng lên, thêm vào đó là thiếu thốn các loại truyền thừa, thực lực chênh lệch rất lớn so với chân nhân của tông môn, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ chết già.
Lựa chọn bái nhập Đan Đỉnh Tông, lắc mình biến hoá thành người cùng chiến tuyến, cũng tương đương với việc đưa bản thân mình vào phạm vi khống chế của Đan Đỉnh Tông.
Mục đích cuối cùng của việc tại sao Đan Đỉnh Tông lại làm như vậy chính là ngăn cấm Vân Châu xuất hiện chân quân hoang dại!
“Đan Đỉnh Tông chấp chưởng Vân Châu mấy ngàn năm, không biết đã có bao nhiêu người kinh tài tuyệt diễm xuất hiện, nhưng mà có ba chướng ngại này, mấy ngàn năm sau cũng không có ai có thể lay động được địa vị thống trị đó.”
Chu Dịch cân nhắc hiểu thấu đạo lý trong đó, nhưng lại không dự tính lật đổ con quái vật khổng lồ này.
Cho dù có thấy chướng mắt, sẽ lựa chọn đến những châu vực khác sống mấy vạn năm, trơ mắt nhìn Đan Đỉnh Tông bị khí vận chi tử lật đổ.
Trên đời không có vương triều vĩnh hằng, tông môn tiên đạo cũng giống như vậy!
Chu Dịch nhớ lại một vị cố nhân, nói: “Lúc ta tu hành ở ngoài lãnh thổ, bất ngờ có được bút ký của Thanh Tịnh chân quân, rất có ích cho tu hành Luyện Khí, không biết đó có phải là tiền bối của quý tông hay không?”
“Đạo hữu quả thực có duyên với tông môn!”
Huyền Không thở dài nói: “Thanh Tịnh chân quân đã tọa hóa mấy chục năm, chôn ở Thần Hỏa Phong, sau này đạo hữu có thể đến tế bái.”
“Đáng tiếc không thể bái tạ trực tiếp rồi.”
Chu Dịch xác định Tĩnh Hư chính là Thanh Tịnh chân quân biến thành, may mắn không lưu lại ở Tiểu Đan Sơn.