Phương Thừa Phong, đánh nhau khiến cho đồng môn bị thương nhẹ, xét về nguyên nhân gây chuyện, phạt tự nghiền ngẫm một tháng.
“Con trai của lão tổ!’
Chu Dịch lộ ra vẻ kinh dị, ánh mắt không dấu vết đảo qua người Phương Thừa Phong, tướng mạo thoạt nhìn thì cũng bình thường, dáng vẻ chống đỡ hình phạt một cách khó khăn, càng không có vẻ tiết chế của con ông cháu cha đỉnh cấp trong tông môn.
Lúc này.
Phương Thừa Phong dường như bị kiệt lực, không màng hình tượng hô to: “Chu sư đệ, mau ngưng hình phạt lại.”
Chu Dịch nghe vậy lấy lệnh bài thân phận ra, ngăn hình phạt lại, nghi hoặc nói: “Phương sư huynh, tại sao lại biết ta họ Chu?”
“Lão Thư kia nói để chiêu mộ người mới cho Tử Vân Hội, nên đã sau người điều tra.
Phương Thừa Phong nói: “Chu sư đệ, cái tên này thật thú vị, giống hệt như tên người cùng viết quyển thoại bản kia với Thanh Tịnh chân quân.”
“Trùng hợp thôi.”
Vẻ mặt Chu Dịch bất biến, đổi đề tài, nói: “Mấy ngày nay, sao không nhìn thấy Thư sư huynh?”
“Hắn bị người ta gạt hơn năm mươi vạn linh thạch, sợ bị ta giận chó đánh mèo, ngay trong đêm nhận ngoại vụ trừ ma chuồn mất rồi.”
Khi Phương Thừa Phong nói chuyện, không quên vận chuyển công pháp khôi phục pháp lực, nói: “Thắng thua là chuyện thường, nếu thật sự có thua đậm, cũng không đáng ngại. Đúng thật là có người kết bè lừa gạt ta, đặt cược năm vạn linh thạch, một ăn mười, sau đó đối thủ của người nọ tự nhận thua!”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Với thân phận của Phương sư huynh, còn có người dám giở trò, số linh thạch thắng được cũng chẳng thể lấy được?”
“Chỉ là năm mươi vạn linh thạch, ta đã trả ngay tại chỗ. ’
Giọng Phương Thừa Phong căm hận nói: “Nhưng là vì ta tức quá không chịu được, không thể nhịn được cục tức này, ra tay đánh người cho nọ một trận thật nặng, chẳng phải là đến đồi hối lỗi rồi sao!”
Chu Dịch nghe thấy thú vị, đại khái là có chút tâm lý ghét kẻ giàu, thấy con ông cháu cha kia chịu khổ nên có chút cảm giác thoải mái kỳ lạ.
“Thư sư huynh này, cái họ này không phù hợp làm công việc này.”
(Thư sư huynh, phiên âm trong tiếng trung là /shu/ đồng âm với từ Thua, nên Thư sư huynh đọc lên thì có nghĩa là Thua sư huynh)
Phương Thừa Phong bất đắc dĩ nói: “Lão Thư thích đánh bạc, vẫn luôn phụ trách việc này. Bởi vì trước kia thua nhiều thắng ít, nên ta bảo hắn đổi tên khác, nào biết được lại thua một vố lớn!”
Năm mươi vạn linh thạch, Phương Thừa Phong nói thì nghe nhẹ nhàng, nhưng mà nghe giọng điệu của hắn thì cũng rất là đau lòng.
Giang Khang ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói: “Thay vì mỗi ngày luồn cúi, kết giao với người này lung lạc người kia, chẳng bằng bế quan khổ tu, sớm ngày đạt đến cảnh giới giả đan, thì hi vọng ngưng kết Kim Đan sẽ lớn hơn một phần.
“Sư huynh ngài quá đề cao ta rồi, mấy ngàn năm nay, Đan Đỉnh Tông còn chưa có tiền lệ đệ tử Ngũ linh căn kết đan.”
Phương Thừa Phong mang vẻ mặt đau khổ nói: “Tính tình của ông già nhà ta kia, cũng không phải là sư huynh chưa từng nghe thấy. Đừng nói đến chuyện ban cho linh vật kết đan, ngay cả Trúc Cơ đan đều là do ta bỏ linh thạch ra để mua, tương lai chắc chắn là không có hi vọng kết đan rồi.”
Giang Khang thấy mặt Chu Dịch lộ vẻ nghi hoặc, giải thích nói: “Thứ mà Kiếm Trần lão tổ tu chính là Vong Tình kiếm quyết, quên hết thất tình lục dục.... Cũng không quan tâm đến đứa con trai này của hắn.”
Chu Dịch bừng tỉnh, khó trách có người lừa gạt Phương Thừa Phong, thì ra là có liên quan đến Kiếm Trần lão tổ.
Tuổi thọ của Nguyên Anh lão tổ hơn ngàn năm, sử dụng đan dược, bí thuật kéo dài tuổi thọ có thể đạt tới một ngàn năm trăm tuổi, tính tình của họ từ lâu đã không phải là thứ mà người bình thường có thể đoán biết được, có người cực kỳ bao che cho con cháu, cũng có người giống như Kiếm Trần, hững hờ với người thân.
Phương Thừa Phong nói: “Đúng là như vậy, nên ta mới muốn kéo bè kéo cánh! Tránh cho sau này lão nhân tọa hóa rồi, hơn trăm vạn linh thạch của ta, chẳng phải sẽ khiến cho người ta thèm khát hay sao?”
Giang Khang buồn bã nói: “Yên tâm, chắc có lẽ là Kiếm Trần lão tổ sẽ trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
Phương Thừa Phong nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, nói với Chu Dịch: “Chu sư đệ, ta đã khôi phục pháp lực, mau mở cấm chế ra.”
Chu Dịch vội vàng làm theo, thực lực của Giang Khang mạnh mẽ, công huân to lớn, cho nên có thể tùy ý trêu chọc châm chích hắn, nhưng bản thân mình lại không có tư cách ngang hàng với Phương Thừa Phong.
“Khí tức của Phương sư huynh hồn hậu thuần tịnh, tại sao lại chống đỡ một cách vất vả như vậy?”
“Đệ tử bình thường ngăn cản hắc phong độc hỏa, chỉ cầu không thương tổn thân thể, nhìn thì như hình phạt nhẹ nhàng, thật ra vẫn chịu một chút hao mòn. Sau khi rời khỏi đây cần phải trau dồi pháp lực, bài trừ phong hỏa ra khỏi cơ thể, ít nhất phải mất đến ba năm tháng.”
Giang Khang nhìn về phía Phương Thừa Phong đang đau khổ chống đỡ phong hỏa, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.
“Thằng nhãi này gắng hết sức vận công ngăn cản, bây giờ thì nhìn có vẻ vất vả, nhưng lại tiết kiệm được tuổi thọ!”
Đây là đang giành giật!
Chu Dịch hơi gật đầu, hảo cảm dành cho Phương Thừa Phong tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà Phương Thừa Phong đã đến, khiến cho bầu không khí trong Hắc Phong động có vẻ có chút nặng nề, ba người kẻ trong người ngoài chẳng có gì nói với nhau, chỉ nghe hắc phong gào thét. Giang Khang thì lười quan tâm, Chu Dịch thì không muốn tiếp xúc.
Con trai của lão tổ, bất kể có tư chất tu vi như thế nào, thì đều là trung tâm của sự rắc rối.
Phương Thừa Phong lại là người có tính thích trốn tránh, không dám trêu chọc sát tinh Giang Khang, vì thế không ngừng nói chuyện với Chu Dịch. Kết quả dường như là đụng phải một con cá chạch trơn trượt, hừ hừ ha ha làm như là đồng ý tán đồng, thật ra chỉ là lời nói suông, không hề thực tế.
Chu Dịch luyện được nụ cười nghề nghiệp trong thiên lao, khiến cho người ta không thể nào bới móc được bất kỳ điều gì, rồi cảm thấy xa cách.
Phương Thừa Phong vô cùng nghẹn khuất, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi hắc phong độc hỏa, cũng có thể là bình thường cũng không hiếm khi bị người ta xa lánh.
“Bần đạo một không vì người làm ác, hai không có đặc quyền trong tông môn, chỉ bởi vì có một người cha là Nguyên Anh lão tổ, dựa vào cái gì mà nhiều người chán ghét ta như vậy? Đúng là quá nghẹn khuất!”
Một tháng qua trôi qua rất nhanh, Phương Thừa Phong bình yên rời đi.