Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138 - Xà Yêu Lạc Thủy

Chương 138 - Xà yêu lạc thủy
Chương 138 - Xà yêu lạc thủy

“Ta là tán tu của tông môn!’

“Cùng lắm thì tự bạo thần hồn, chút bản lĩnh này thì sư huynh vẫn phải có!”

Giang Khang nói: “Vốn phải rời khỏi đây, vì muốn đợi ngươi trở về. Hơn nửa năm ở chung, tính tình sư đệ ôn hòa bình thản, thật sự là một người tốt.”

Chu Dịch thở dài nói: “Sư huynh tán thưởng, làm việc nên làm mà thôi.”

“Làm việc nên làm, lão đạo không nhìn lầm người!’

Giang Khang tu hành gần hai trăm năm, gặp qua muôn hình muôn vẻ tu sĩ, khác nhau chỉ ở chỗ vì dục vọng nhỏ hay lớn mà thôi, có rất ít người không động tâm khi đối mặt với chí bảo.

“Sư đệ, chia tay lúc này, lão đạo có một việc muốn nhờ.”

Mắt Chu Dịch lộ ra vẻ kinh ngạc, quả nhiên là thiên phú nhờ vả lại phát huy rồi!

“ Ân tình chỉ điểm của Giang sư huynh suốt đời khó quên, tuy sư đệ thấp cổ bé họng, nhưng cũng có thể bảo vệ cho tộc nhân của sư huynh một hai!

“Lão đạo nào còn tộc nhân gì nữa?”

Giang Khang thở dài nói: “Thiên Ma tông hận không thể lột da róc xương của lão đạo, mấy chục năm trước đã thi triển thuật pháp tiên đoán, tìm được tung tích của tộc nhân, rồi thi triển chú thuật huyết mạch giết hết cả cửu tộc rồi.”

Chu Dịch bừng tỉnh, giữa Giang Khang và Ma đạo không chỉ là chiến tranh giữa chính ma, mà là mối thù không đội trời chung.

“Vậy thì sư huynh có chuyện gì cần nhờ vả?”

“Trước khi chuyện này xảy ra, lão đạo đang định kết làm đạo lữ với Thẩm đạo hữu.”

Giang Khang móc ra một miếng ngọc bội từ trong lòng, nói: “Sau này vì sợ Thiên Ma tông trả thù, nên đã tìm một lý do để ý đoạn ân tuyệt, chỉ để lại miếng ngọc bội đính ước này, coi như là an ủi bản thân.”

Chu Dịch nói: “Sư huynh sống gần hai trăm tuổi, cũng coi như là trường thọ trong đám chân nhân rồi, nhưng Thẩm đạo hữu kia”

Giang Khang nói: “Nàng nhỏ hơn ta tám mươi tuổi, nghe người ta nói đã đột phá thành công Trúc Cơ kỳ, theo lý thì vẫn còn sống.”

“Tám mươi tuổi?

Chu Dịch không kìm chế được mà đánh giá Giang Khang, nói: “Ngươi mà cũng như vậy hả Giang sư huynh!”

“Như vậy là sao, chẳng lẽ chưa từng nghe câu ‘lớn hơn ba ngàn tuổi, xếp vào loại tiên’ hả?’

Giang Khang khẽ vuốt ngọc bội, hơi có chút bực dọc xấu hổ: “Năm đó ta mới vừa đột phá Trúc Cơ không lâu, nàng mới đạt đến tầng bốn Luyện Khí, khi ra ngoài trừ ma thì gặp nhau.

“Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân, sau này thì sao?”

Chu Dịch mặt đầy hóng hớt, bình thường chỉ nghe Giang Khang chém giết ma đầu, ác nhân đồ ma gì gì đó, ấy vậy mà cũng có lúc đau khổ vì tình.

“Sau này.. Thằng nhãi này cũng nhiều chuyện quá!”

Từ trong hồi ức tỉnh lại, Giang Khang đưa ngọc bội đến, nói: “Thay lão đạo đưa vật này cho Thẩm đạo hữu, nhà nàng ở eo sông Minh Nguyệt Khánh quốc, rất có tiếng tăm trong giới tán tu, chỉ cần hỏi thăm một chút thì sẽ biết”.

Chu Dịch nhận lấy ngọc bội, nói: “Sư huynh có cần nhắn nhủ gì không?”

“Duyên hết tại đây, còn gì mà nói chứ.”

Giang Khang nói xong, cả người biến thành tia sét màu tím, phá tan trận pháp cấm chế, trong nháy mắt biến mất ở phía cuối chân trời.

“Đây là độn tốc có thể sánh với chân quân sao?”

Chu Dịch thu hồi ngọc bội, phát hiện trên bàn đá có một miếng ngọc bội nữa.

Thần thức đảo qua, ngọc bội là do Giang Khang lưu lại.

“Chu sư đệ, những loại tà môn Ma đạo hao tổn tuổi thọ kia, làm sao mà quang minh chính đại bằng Lôi Pháp chính đạo! Phần《 Lôi Pháp tinh nghĩa 》này rất dễ lĩnh ngộ, nhất định có thể đạt tới Lôi Pháp ngưng hình, tương lai không hề khó để tấn chức chân truyền!”

“Giang sư huynh, lên đường bình an!”

Chu Dịch xoay về hướng Bắc khom người tiễn đưa.

Sau khi Giang Khang rời đi, đồi hối lỗi khôi phục lại vẻ tịch liêu.

Sau này đôi khi cũng có người bị phạt, Chu Dịch chỉ xem qua nguyên nhân bị phạt rồi cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

Gặp được một người như Giang Khang, thì đồng môn đệ tử bình thường có chút không lọt vào mắt hắn được, cũng bởi vì phần lớn người bị phạt đến đồi hối lỗi là đệ tử Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ chân nhân rất hiếm vi phạm môn quy.

Dù sao thì tu sĩ Trúc Cơ có thiên linh căn cũng phải đến bốn năm chục tuổi rồi, lớn hơn những tu sĩ Trúc Cơ khác cả mười tuổi, đã sớm coi nhẹ những tranh chấp bình thường. Chu Dịch cũng không đến tham dự Tử Vân Hội nữa, cố tình sống thu mình lại, rất nhanh đã bị lu mờ trong con mắt của đám đồng môn.

Mỗi ngày tu hành, tìm hiểu trận pháp, Lôi Pháp, chăm sóc dược điền.

Thời gian trôi qua nhanh, nhoáng một cái mà đã ở Đan Đỉnh Tông được chín năm.

Đồi hối lỗi.

Chu Dịch nhìn bông tuyết bay đầy trời.

“Đã lâu như vậy mà vẫn không trở về, đến lúc nên đưa tin rồi.”

Ngoại Vụ điện.

Không khác gì tám năm trước, rất nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ chờ lãnh nhiệm vụ công huân, trong đó có không ít Trúc Cơ chân nhân.

Đây mới là cuộc sống chân chính trong tông môn, không ngừng làm nhiệm vụ kiếm công huân, đổi đan dược, truyền thừa. Chờ đến khi thực lực cường đại, bắt đầu coi trọng ngoại vụ trừ ma, nhanh chóng tích lũy càng nhiều công huân.

Không chết dưới tay ma đầu, thì có thể dùng công huân để tấn chức chân truyền, đạt được truyền thừa trấn tông.

Trước khi tuổi thọ hao hết tu hành đến cảnh giới Giả Đan, có thể dùng công huân trao đổi, hoặc tham gia vào cuộc tỉ thí lớn, dành lấy một phần linh vật ngưng đan, liều mạng mà độ kiếp.

“Bái nhập tông môn tám năm, công huân chưa đủ một ngàn điểm như ta, có thể nói độc nhất vô nhị!”

Sau khi Giang Khang rời đi, Chu Dịch đến Ngoại Vụ điện cố gắng yêu cầu tăng lương, mỗi năm đạt được thêm bốn mươi điểm công huân.

Tám năm thời gian, tổng cộng tích lũy được chín trăm sáu mươi điểm công huân, được gọi là môn nhân không biết phấn đấu nhất trong lịch sử.

Lầu ba.

Người phụ trách phân phát nhiệm vụ vẫn không thay đổi, Huyền Dật phụ trách trao đổi công huân, mấy năm trước đã thân tử đạo tiêu, đổi thành một người có tên là Trần Vũ chân nhân. Chu Dịch đã tìm hiểu về bối cảnh của ba người này, đều là huyết mạch hậu nhân của chân quân, nếu thay bằng những người khác cũng khó mà nắm giữ được quyền hạn to lớn.

“Tiêu sư huynh, ta đến nhận ngoại vụ trừ ma.

Tiêu Vân còn nhớ rõ Chu Dịch, đồng môn không biết phấn đấu nhất trong lịch sử cộng thêm là người duy nhất đòi thêm tiền lương, cười nói: “Chu sư đệ rốt cuộc cũng đến rồi, đang muốn nhờ người thông báo, chớ có tiềm tu mà quên đi ngoại vụ.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0