Chu Dịch lại lật xem yêu thú họ Hổ, còn chưa đánh tiếng dò hỏi, đệ tử canh gác đã chủ động nhắc nhở.
“Sư thúc, linh thú họ Hổ số 109, đuôi hổ đã xảy ra dị biến, trong bộ lông màu vàng của nó xen kẽ thêm vài sợi lông màu đen, có lẽ có chứa một chút dị huyết.”
“Ngươi có thể làm nên chuyện lớn!”
Chu Dịch đưa hai thú bài cho hắn, kèm theo hai lọ Thanh Dương đan.
“Đa tạ sư thúc ban thưởng.”
Đệ tử canh giác liên tục nói lời cảm tạ, đến hậu điện lấy hồn bài của linh thú, nói: “Sư thúc, hồn bài này tương tự như hồn khế, có thể sử dụng để triệu hồi linh thú, cũng có thể truyền cho hậu nhân, để trấn tộc.”
Linh thú rất khó để thăng cấp, nhưng lại hao tổn linh vật nhiều hơn cả tu sĩ, gặp được con có tư chất thấp kém ví dụ như Quy Thừa Tướng, ăn Linh Sâm trăm năm, mà vẫn chỉ là con tiểu yêu Luyện Khí kỳ. Nhưng mà tuổi thọ của linh thú rất dài, gia tộc tu tiên có được một con linh thú Trúc Cơ, thì có thể hưng thịnh mấy trăm năm.
Chu Dịch hơi gật đầu, xong việc vẫn sẽ thi triển hồn khế, huyết khế, đề phòng lạc mất hồn bài.
“Đổi thêm hai…… mười túi linh thú!”
Túi linh thú tương tự như túi trữ vật, nhưng mà luyện chế lại phức tạp hơn, linh thạch, đồ ăn, linh thú để vào bên trong đó có thể giữ được nhiều năm. Tu sĩ cũng có thể chui vào bên trong sinh sống, chỉ cần không sợ cấm chế bên trong bị tiêu hủy, cùng biến mất với không gian bên trong.
Sau một lát.
Két!
Một tiếng ưng kêu vọng đến, từ trên bầu trời một con hùng ưng pha trộn màu vàng xanh đạp xuống, cánh của nó dài hơn một trượng, nhanh chóng thu nhỏ lại chui vào túi linh thú.
Gào!
Một con hổ da vàng sọc đen trán màu trắng từ trên núi chạy như bay xuống, lẻn đến trước người Chu Dịch, một cái đầu to như con mèo thân thiết cọ cọ vào người hắn.
“Thú vị.”
Chu Dịch nhảy lên trên lưng mãnh hổ, nó nhảy một cái đã hơn mười trượng, chạy về phía Bách Hoa Cốc.
……
Một năm sau.
Sau khi Chu Dịch thăm dò nhiều mặt, rốt cuộc đã biết được lý do tại sao Thiên Ma xâm lấn.
Không lâu sau khi Huyền Tiêu Kết Đan, thì được phái đến Ký Châu, chém chết đệ tử của Chân Dương Ma Tôn, cũng là truyền nhân Kim Đan duy nhất của hắn!
Chân Dương Ma Tôn đuổi giết Huyền Tiêu đến biên giới giữa hai châu, gặp phải Tửu lão tổ đến tiếp ứng, đấu pháp không địch lại được, trốn chạy về Thiên Ma cung. Đụng phải tiểu bối thì khinh nhục, đường đường là Ma Tôn há có thể nhịn được, vì thế nên mới có chuyện Thiên Ma xâm lược.
“Kết Đan sơ kỳ mà có thể đấu với Nguyên Anh thân truyền, không hổ là nhân vật của thời đại!”
“Tiêu Thiết Trụ mang đầy may mắn, Chân Dương Ma Tôn là đầu sỏ đương thời, cả hai đều không dễ gì mà ngã ngục, cho nên mâu thuẫn giữa hai tông rồi sẽ biến thành đại chiến……”
Chu Dịch trầm ngâm hồi lâu, quyết định ở lại Đan Đỉnh Tông thêm mười năm.
Trong vòng mười năm sẽ không nhận ngoại vụ trừ ma, chỉ cần ở trong tông môn tất nhiên là được an toàn, đồng thời tìm kiếm cơ hội tu hành Tiểu Tiệt Thiên Thuật.
Một môn bí thuật tiên đoán hung cát hao tổn tuổi thọ, quả thực là đo ni đóng giày dành riêng cho Chu Dịch, đáng để chờ thêm mười năm. Đương nhiên, nếu như mười năm sau vẫn không có cơ hội, Chu Dịch dự tính rời khỏi Đan Đỉnh Tông tiềm tu, cho đến khi đại chiến kết thúc thì mới xuất quan.
“Tham chiến là đương nhiên sẽ không tham chiến, đại chiến tông môn thì Trúc Cơ chính là bia đỡ đạn, Kim Đan còn có chút tác dụng, mà người quyết định thắng bại chính là Nguyên Anh lão tổ!”
Trong Tu Tiên giới sức mạnh to lớn thuộc về chính bản thân mình, những âm mưu, quỷ kế của tu sĩ tầng dưới chót chỉ là trò hề trước mặt lão tổ.
Đảo mắt đã ba năm trôi qua.
Ngày càng nhiều đệ tử của Đan Đỉnh Tông chết dưới tay ma đầu, bầu không khí trong tông môn càng thêm sục sôi, tiêu điều, đã sinh ra một cảm giác cùng chung kẻ địch.
Những đệ tử vốn dĩ một lòng thanh tu, có thể là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, hoặc được bàn bè mời mọc, hoặc là có tộc nhân chết dưới tay ma tu, liên tục xuất quan trừ ma vệ đạo.
“Đây có lẽ chính là kiếp nạn?”
Chu Dịch đứng ngoài cuộc tỉnh táo, tu sĩ không phải là tiên mà vẫn là người, cũng sẽ chịu ảnh hưởng bởi thời cuộc.
Hôm nay, trong Giảng Kinh điện.
Chu Dịch giảng giải lôi pháp như bình thường, sau khi kết thúc bài giảng đang định rời đi.
Bỗng nhiên có người đến hỏi: “Tôn sư, lôi pháp của ngài tinh diệu ít có người có thể sánh bằng, lại thường nói rằng lôi pháp chí cương chí dương khắc nhất là tà ma, tại sao lại không ra ngoai trừ ma vệ đạo?”
Đệ tử Trong điện nghe vậy, sôi nổi lên tiếng ủng hộ, nhìn xem Chu Dịch trả lời như thế nào.
Ánh mắt Chu Dịch đảo qua tất cả mọi người, nói: “Bần đạo không rành đấu pháp!”
Dứt lời, bay ra khỏi Giảng Kinh điện, một lát sau lại lộn trở lại.
“Cuốn lôi pháp tinh nghĩa này, là do bần đạo và một người bạn tốt viết ra, phần đầu là nhập môn tinh thông, phần sau là tinh nghiên đại thành, cho đến cảnh giới lôi pháp thông thần!”
Chu Dịch đặt thẻ ngọc lên trên hộp đựng sách, hóa thành độn quang rời đi.
……
“Không thể ở lại Đan Đỉnh Tông được nữa, chờ đến khi đại chiến kết thúc, lại trở về lấy Tiểu Tiệt Thiên Thuật!”
Chu Dịch trở về Bách Hoa Cốc thu dọn bọc hành lý, khống chế độn quang đi vào Ngoại Vụ điện.
Ngoài cửa vào.
Rộn ràng nhốn nháo, ồn ào huyên náo, vẻ náo nhiệt khác hẳn với vẻ thanh tịnh ngày xưa.
Người thì đang kể về chuyện giết được mấy ma đầu, người thì đang mắng tà tu hại chết đồng môn, khí huyết dâng trào liền hô bạn gọi bè, lũ lượt chạy đi trừ ma vệ đạo.
Chu Dịch bước lên lầu ba, nói với chân nhân phân phát nhiệm vụ.
“Ô sư huynh, ta muốn nhận ngoại vụ trừ ma.”
“Đúng lúc, ngoại vụ mới được thông báo cách đây không lâu, treo thưởng hơn xa những ngoại vụ bình thường.”
Ô sư huynh nhận được mệnh lệnh của cấp trên, đề cử nói: “Trúc Cơ chân nhân đi phường thị tọa trấn mười năm, có thể đổi một môn bí thuật chân truyền, tôn sư đệ có muốn suy xét không?”
Chu Dịch mày một chọn: “Bất kể là bí thuật chân truyền nào sao?”
“Đương nhiên!”
Ô sư huynh nói: “Đây là thẻ ngọc danh sách, ngoài mấy môn truyền thừa trấn tông ra, thì chẳng kém những gì mà đệ tử chân truyền được học.”