Hắn lấy ống thăm từ trong túi trữ vật, được chế tạo từ gỗ Đàn bình thường, bên trong ống thăm có chín chín tám mươi mốt linh thăm bằng ngọc thạch.
Nhẹ nhàng rung lắc, pháp lực vận chuyển theo chỉ dẫn của Tiểu Tiệt Thiên Thuật, rót vào trong ống thăm một năm tuổi thọ.
Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt……
Linh thăm va vào nhau, một lát sau một lá thăm rơi trên mặt đất, lặng lẽ, không có bất kỳ biến hóa gì.
“Quẻ Trung, một ngày bình an!”
Mặt Chu Dịch lộ vẻ vui mừng, hắn không cầu may mắn hưng thịnh, bình an ổn định là tốt nhất.
“Xin thử mười ngày tới xem sao.”
Tiêu tốn mười năm tuổi thọ, linh thăm rơi xuống đất vẫn không thấy có biến hóa gì.
“Quẻ bói trăm ngày.”
Chu Dịch thi pháp lần thứ ba, hình dáng thoáng lão hóa lại trở về nguyên dạng, một cây linh thăm rơi trên mặt đất, lạch cạch một tiếng vỡ thành ba khúc.
“Thăm hạ hạ? Đây là kiếp nạn huyết quang!”
Tất cả linh thăm đều để trống không có chữ, căn cứ vào biến hóa khi nó rơi xuống đất mà phán đoán hung cát, thăm thượng thượng thì sẽ xuất hiện lên thiên cơ linh văn, thăm thượng thì mọi việc đều ổn, thăm trung thì không có biến hóa gì, thăm hạ đứt làm hai nửa, thăm hạ hạ thì đứt làm ba đoạn.
Đại hung hiện ra, huyết quang tai ương!
“Trong vòng trăm này sẽ có tử kiếp, theo kế hoạch vốn có của ta, thì sẽ bế quan tiềm tu mười mấy năm trong Đan Đỉnh Tông……”
“Đan Đỉnh Tông có bảo vật trấn giáo, dưới quạt Thần Hỏa thì vạn vật đều bị tiêu diệt, tà ma ngoại đạo trong thời gian ngắn không thể tất công vào trong này. Cho nên, nguy hiểm đến từ bên trong, Kim Đan chân quân? Nguyên Anh lão tổ?”
“Ta luôn cẩn thận khiêm tốn trong tông môn, không đấu pháp, không tranh công, điều duy nhất đáng chú ý chính là giết chết Hắc Khô ma đầu.”
“Có lẽ bởi vì việc này, đã làm cho chân quân chú ý, sau đó phát hiện ra sự khác thường của ta?”
“Đương nhiên, cũng có thể là trời giáng thiên thạch, san bằng Đan Đỉnh Tông……”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, hóa thành độn quang bay về phía Ngoại Vụ điện.
Quẻ bói trong vòng mười ngày còn coi như bình an, nhưng mà Chu Dịch cũng không muốn ngồi chờ, tránh cho lại xuất hiện điều gì ngoài ý muốn nữa.
Tiểu Tiệt Thiên Thuật cũng không phải là vạn năng, vốn dĩ chỉ tính toán thiên cơ một cách mơ hồ, sẽ bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của nơi sinh ra tai kiếp, kết quả lại càng thêm mơ hồ không rõ, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống thiên cơ hỗn loạn, quẻ bói bị sai.
Người tu tiên vốn chính là thuận, nghịch theo thiên đạo, Nguyên Anh lão tổ tâm huyết dâng trào, trong lòng hơi dao động, là có thể thuận theo hoặc phá hư thiên cơ.
“Tu Tiên giới đúng là nguy hiểm trùng trùng, thực lực không đủ, rồi cũng sẽ có một ngày sẽ thân tử đạo tiêu!”
Chu Dịch mới tu hành được hơn ba trăm năm hơn, đã có ba lần gặp phải tử kiếp ở bên ngoài, còn âm thầm trốn tránh được không biết bao nhiêu lần, nếu như sống thêm ngàn năm, vạn năm, có thể nói là chông gai nhiều vô số, nguy cơ tứ phía.
……
Một tháng sau.
Chưởng môn Đan Dương Tử của Đan Đỉnh Tông bế quan viên mãn, pháp lực lại có sự tinh tiến.
“Mấy ngày trước nghe nói là có một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ đánh chết Giả Đan, rất có khí phách như bần đạo năm xưa. Xem xét thử tư chất, chỉ cần không có gì đáng ngại, thì sẽ nhận làm đệ tử thứ mười một!”
Đan Dương Tử lấy ra một tấm lụa vàng, ý niệm khẽ động.
Cái tên Tôn Hành hiện lên trên mặt tấm lụa, rồi theo sau đó là những dòng chữ viết, ghi chép kỹ càng tỉ mỉ tu vi lai lịch, thành tích trong tông môn.
“Đại kiếp nạn đến thì không hoảng, đệ tử chất vấn thì không bực, ngược lại còn để lại một quyển lôi pháp tinh nghĩa, trợ giúp cho đệ tử trừ ma vệ đạo!”
“Thú vị thú vị!”
“Tâm tính như vậy, cho dù là Tứ linh căn cũng có hi vọng Kết Đan, đáng làm đệ tử của bần đạo!”
Đan Dương Tử càng thêm cảm thấy hứng thú với Tôn Hành, dưới chân đằng mây bay lên không.
Thuật phi hành của chân quân huyền diệu phi phàm, trong chốc lát đã băng qua trăm dặm, mây đáp xuống giữa Bách Hoa Cốc.
Đan Dương Tử dùng thần thức đảo qua, phát hiện trong động phủ không có một bóng người.
“Ra ngoài rồi sao?”
Đợi hơn nửa ngày, đến khi màn đêm buông xuống vẫn không thấy Tôn Hành trở về.
Đan Dương Tử nhíu mày, dùng thẻ ngọc đưa tin đến Ngoại Vụ điện, dò hỏi Ô Sóc có biết hành tung của Tôn Hành hay không.
Một lát sau.
Thẻ ngọc đưa tin trả lời: Tôn Hành nhận ngoại vụ trừ ma, đã rời khỏi đây hơn một tháng, bởi vì đệ tử Ngoại Vụ điện lười biếng, nên chưa ghi chép chuyện này vào sổ sách.
“Vậy thì đợi hắn trở về, rồi nhận làm đệ tử vậy.”
Đan Dương Tử đáp mây bay rời đi, có như thế nào cũng không thể ngờ được, đến khi tuổi thọ cạn hết vẫn không gặp được người.
……
Còn bên kia.
Chu Dịch nhận ngoại vụ trừ ma, khống chế độn quang trở lại Lạc Thủy.
Lại lần nữa thi triển Tiểu Tiệt Thiên Thuật, trong vòng trăm ngày bình an, hiển nhiên đã vượt qua được huyết quang tai ương.
“Quả nhiên là xuất phát từ nội bộ Đan Đỉnh Tông.”
Chu Dịch tiến vào hang động linh địa, âm thầm quan sát tu sĩ Hạ gia mấy ngày, không có phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Vân Châu của Khánh quốc đã thành địa bàn của Quỷ Vương tông, không ngừng chém giết đệ tử của Đan Đỉnh Tông, mà lực lượng đấu pháp chính đã không còn là tán tu, tu sĩ Hạ gia trốn trong linh địa không dám đi ra ngoài, sợ trở thành bia đở đạn của thành hai tông.
Bên trong trận pháp.
Hai ngôi nhà đá cổ xưa, bốn năm mẫu dược điền, đơn giản cổ xưa.
Ở mảnh đất trống trước căn nhà đá, Quy thừa tướng đang cầu xin hai con thú Ưng, Hổ ăn thêm chút Linh Sâm trăm năm, nếu không thì không thể bồi bổ lại số tinh huyết đã tiêu hao.
“Kim gia, ngài ăn một miếng đi!”
“Hắc gia, ta đã nấu Linh Sâm với cháo thịt, nếm thử đi!”
Lông chim trên mình con Ưng yêu đã biến thành màu vàng kim hơn phân nửa, lạnh mắt liếc mắt nhìn Quy thừa tướng, chỉ cảm thấy nó ồn ào vô cùng, đôi cánh quét qua đã thổi cho nó ngã trên mặt đất.
Toàn thân Hổ yêu đen nhánh không hề có màu sắc khác, nhìn thấy Quy thừa tướng nằm chổng vó, còn nghịch ngợm đẩy thêm một cái.
Mai rùa xoay nhanh như sắp bay lên, hồi lâu mới chậm rãi dừng lại, cặp mắt như hạt đậu xanh của Quy thừa tướng vẫn đang xoay tròng, thần chí đã sắp mơ hồ, suy nhược.