
Bên ngoài trận pháp.
Hạ Chính truyền đi ngọc bội đưa tin, đợi ước chừng một canh giờ, gần như là sắp hết kiên nhẫn.
Quy thừa tướng mới bước ra khỏi trận pháp, mặt đen thui, nhíu mày, trên mai rùa của hắn có dọc mười ô vuông, ngang chín ô vuông, nổi giận đùng đùng hỏi.
“Chuyện gì?”
Hạ Chính cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà vẫn cười nói: “Vãn bối tới thương lượng cùng Quy thừa tướng, có thể thuê thêm hai mẫu linh điền không?”
“Không thể!”
Quy thừa tướng trực tiếp cự tuyệt, xoay người trở về.
Hạ Chính vội vàng ngăn cản, nói: “Hạ gia đồng ý nộp địa tô, dựa theo giá cả của Đan Đỉnh Tông, Đường lão kiếm được linh thạch miễn phí, không phải vậy sao?”
“Miễn phí?”
Quy thừa tướng liếc mắt một cái, nói: “Linh điền ở bên ngoài kia cũng là sở hữu của tiên trưởng, muốn thuê thêm thì nộp bù địa tô của mấy mẫu kia trước đi.”
“Quy tiền bối dạy rất phải.”
Hạ Chính vội vàng cười làm lành, lại không dám cản đường nữa.
……
Trở lại cung điện.
Vẻ mặt Hạ Chính âm trầm, bẩm báo những chuyện vừa nảy với Hạ Đông.
Những cũng không thêm mắm thêm muối, chỉ thuật lại từng câu từng chữ, đợi đến khi nghe đến câu “Nộp bù địa tô trước kia”, tu sĩ Hạ gia lập tức ồ lên.
“Con rùa kia đúng là không ra gì, làm sao có thể như vậy?”
“Nghe nói tu hành hơn hai trăm năm, vẫn là một tiểu yêu Luyện Khí kỳ, đổi lại là con heo thì cũng luyện thành đại yêu rồi.”
“Rùa cậy thế chủ!”
“Linh điền ở bên ngoài này, chúng ta cũng đã canh tác qua hai thế hệ rồi!”
“……”
Sau khi Quỷ Vương tông chiếm đóng phường thị Đại Trạch, thì nguồn thu hoạch linh vật của tu sĩ Hạ gia, có hơn chín phần là đến từ linh điền. Cho dù như vậy, cung cấp nuôi dưỡng mười một tu sĩ cũng rất căng thẳng, nếu còn nộp thêm địa tô thì làm sao đủ để tu hành!
Chuyện liên quan đến tương lai, từ ‘Quy tiền bối’ đã biến thành ‘con rùa kia’!
“Khụ khụ!”
Hạ Đông ho khan hai tiếng, không nhanh không chậm phẩm trà.
“Cả đám sốt ruột cái gì chứ? Đường lão ở bên ngoài không có tộc nhân, cũng không nhận đệ tử, đợi đến trăm năm sau, chẳng phải linh địa này đều là của chúng ta hay sao?”
Hạ Đông hiện giờ trăm hai mươi tuổi, có thể nói là đã nếm trải hết ngọt bùi cay đắng của cuộc đời.
Trước đây khi Hạ lão tổ còn khoẻ mạnh, uy danh của Thanh Phong sơn hiển hách, hoàng thất Cảnh quốc gặp Hạ Chính đều đến cung kính xưng là tiên sư.
Đến lúc tuổi trung niên thì gia đạo sa sút, rồi sau đó tổ địa bị phá hủy, lưu lạc dị quốc dãi dầu sương gió, hiện giờ Hạ gia từ từ hưng thịnh trở lại, lội ngược dòng trong loạn thế.
“Hồi tưởng lại hơn trăm năm qua, mới hiểu được sức mạnh to lớn của thời gian, có thể xói mòn hết tất cả những chênh lệch. Năm xưa đã từng nhìn thấy không ít thiên kiêu, lão phu không thể sánh bằng họ, hiện tại chẳng còn mấy người còn sống.”
Hạ Đông nói: “Cũng giống như động phủ này, chúng ta không thể nào chọc giận Đường lão, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi!”
Hạ Chính nhắc nhở nói: “Đông thúc, tuổi thọ của ngài cũng không còn nhiều lắm.”
“Lão phu đã chết thì đã sao?”
Hạ Đông nói: “Thọ nguyên của chân nhân lâu dài, nhưng cũng không thể so sánh với gia tộc. Thế hệ tiếp theo còn có ngươi, thế hệ sau nữa thì còn có bọn họ, đời đời truyền thừa không dứt, nhưng mà tuổi thọ của chân nhân thì hữu hạn, còn sợ không đợi được hay sao?”
Hạ Chính còn muốn nói nữa, Hạ Đông phất tay ngăn cản.
“Đường lão có thể từ tán tu mà đột phá đến Trúc Cơ, tất nhiên có chỗ hơn người!”
Hạ Đông nhắc nhở nói: “Ví dụ như là biết cách kéo dài tuổi thọ? Hoặc là có linh vật kéo dài tuổi thọ? Hoặc vốn dĩ không phải là dáng vẻ mà chúng ta vẫn nhìn thấy? Thay vì mạo hiểm một lần, không bằng chờ đợi hai trăm năm, mới có thể nắm chắc thắng lợi!”
Tộc nhân Hạ gia nghe vậy, sôi nổi gật đầu nói phải.
……
Mười năm sau.
Cung điện Hạ gia.
Hạ Đông suy yếu nằm ở trên giường, tóc đã trọc hơn phân nửa, trên người phát ra tử khí nồng đậm.
Tu sĩ Hạ gia khom người đứng ở mép giường, người đứng đầu là Hạ Chính, hai bên thái dương đã có tóc bạc.
“Gọi các ngươi đến đây, là có nói mấy câu muốn dặn dò.”
Hạ Đông hấp hối, giọng nói như ruồi muỗi, nói: “Lão phu sống một trăm ba mươi năm, còn lâu hơn so với rất nhiều chân nhân khác, đã không còn tiếc nuối gì nữa, điều duy nhất không yên lòng chính là gia tộc……”
Tu sĩ hiểu rất rõ về thân thể của mình, Hạ Đông biết được thọ mệnh của mình sắp cạn, đây là lẽ trời, đan dược đã không còn tác dụng nữa rồi.
“Hạ Chính tính tình nóng nảy, cả đời chưa từng vấp ngã, gặp chuyện thích tranh giành, khó lòng kế thừa trách nhiệm chèo chống gia tộc.”
Hạ Chính nghe vậy mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng không dám lên tiếng phản bác, Hạ Đông chấp chưởng gia tộc năm sáu mươi năm, danh vọng và công đức của hắn không ai có thể sánh bằng.
“Hạ Tư, lại đây.”
Hạ Đông gọi một người thanh niên đến bên cạnh, nói: “Sau khi lão phu chết đi, vị trí tộc trưởng truyền lại cho ngươi, nhớ phải cẩn thận, đừng chỉ vì lợi ích trước mắt.”
“Thái gia gia yên tâm, tôn nhi nhớ rồi.”
Hạ Tư đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vì tu hành tiên đạo nên khiến hắn có vẻ trẻ trung.
“Đợi đến khi Hạ gia một lần nữa có được linh địa, nhớ thắp cho lão phu…… cây hương……”
Giọng nói của Hạ Đông càng lúc càng suy yếu, khí tức chậm rãi tán biến, cuối cùng hít hơi thở cuối cùng.
Thời gian trôi mau, mười chín năm trôi qua nhanh như chớp.
Trong trận pháp.
Chu Dịch thi triển thổ độn, từ căn phòng tán công dưới lòng đất trở lại thạch thất bế quan trong linh địa.
Lần thứ năm tán công ước chừng mất hai mươi tám năm, nhờ vào kinh nghiệm đẩy nhanh việc tán công của trước đây, nếu không thì đạo cơ được xây dựng vững chắc, ba bốn mấy chục năm cũng chưa chắc đã làm được.
Một năm sau khi tán công, Xích Diễm quyết đã đạt tới ba tầng luyện khí, tốc độ tu hành có thể nói là nhanh như bay.
“Lần trước chỉ dùng một viên Trúc Cơ đan, lần này hẳn là có thể tự hành Trúc Cơ, nhưng mà cũng phải dùng Trúc Cơ đan để bảo vệ đan điền, đề phòng xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.”
Chu Dịch dùng thần thức bao phủ khắp phạm vi một trăm trượng, nhìn không sót bất kỳ thứ gì ở bên ngoài.
Nhóc con Linh Sâm đang ngủ say, đã hoàn toàn khôi phục hình người cao ba thước.