Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167 - Biên Giới Vân Châu

Chương 167 - Biên Giới Vân Châu
Chương 167 - Biên Giới Vân Châu

Mặt mày Hạ Chính biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía trước, một lão giả mặc đào bào xanh đen đang ngồi ngay ngắn.

“Đường lão……”

Đám người Chung trưởng lão hoàn hồn lại, sợ tới mức liên tục lùi lại, lại nghe thấy đằng sau lưng truyền đến một tiếng Hổ rống.

Gào!

Đinh tai nhức óc, Hắc Hổ chậm rãi bước ra từ chỗ tối, thần sắc lạnh băng hung tàn, liếm môi nhìn đám tu sĩ Hạ gia.

“Đại yêu…… Đường lão tha mạng.”

Hạ Chính run rẩy, bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, dập đầu bịch bịch: “Mấy chục năm rồi, vãn bối không nhìn thấy Đường lão, lo sợ đã xảy ra chuyện gì, mới tự tiện đi vào thăm hỏi.”

Chu Dịch lười tức giận chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, vẫy tay một cái hơn mười tia sấm sét giáng xuống, tất cả tu sĩ Hạ gia hóa thành tro bụi.

Chỉ còn sót lại một mình Hạ Chính, phất tay bắt lấy hắn, cưỡng ép sử dụng sưu hồn thuật tra tìm ký ức.

“Ba mươi năm trước, hai vị Kim Đan đấu pháp bên cạnh phường thị Đại Trạch, một chính một tà, cuối cùng bất phân thắng bại……”

“Sau này thường xuyên có Kim Đan đấu pháp, động một chút là sinh linh trong vòng trăm dặm đều bị diệt sạch……”

“Nghe đồn, Quỷ Vương tông bị Linh Kiếm Tông Thanh Châu đánh lén, bị kẹp trong Đan Đỉnh Tông hai mặt thụ địch……”

Ký ức của Hạ Chính đứt quãng, bởi vì không dám thường xuyên đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, không nắm rõ thế cục ở Vân Châu. Ba tin tức này đều là do người Hạ gia nhiều lần tìm hiểu được, độ chính xác chắc là không thấp.

“Vân Châu không thể ở lại được nữa rồi!”

Chu Dịch nhìn về phía Chung trưởng lão đang run run rẩy rẩy, hỏi: “Ngươi học được trận pháp này từ đâu?”

Chung trưởng lão vội vàng lấy ra một miếng thẻ ngọc, khẩn cầu nói: “Vãn bối là Chung Dịch, trận pháp, tinh túy gia truyền của mười mấy đời đều ở chỗ này. Xin chân nhân tha mạng, ta chỉ bị kẻ tiểu nhân che mắt mà thôi!”

Chu Dịch dùng thần thức đảo qua, trong ngọc bội là vô số cảm ngộ về trận pháp, sau mỗi một cảm ngộ đều có ghi chép lại tên họ. Dòng đầu tiên từ dưới lên lâu đời nhất là của một tu sĩ tên là Chung Thành, đoạn giữa thì có nhiều lần lặp lại cùng một cái lên là Chung Hành, phần cuối cùng thì đều là tên của Chung Dịch.

“Không tồi không tồi!”

“Nếu như tiền bối thích thì……”

Chung Dịch nghe thấy vậy mặt lộ vẻ vui mừng, cho rằng bản thân hắn có thể giữ được mạng sống, chỉ thấy một đạo sấm sét giáng xuống từ trên đầu.

Chu Dịch thu hồi thẻ ngọc, từ trong túi trữ vật lấy ra một bản đồ cực lớn, là bản đồ thế giới được vẻ một cách sơ lược dựa vào ghi chép trong điển tịch sau nhiều lần hỏi thăm.

Địa hình của đại lục có hình chữ nhật, bốn phía đều giáp biển, đánh dấu thành tám châu theo vị trí địa lý, lần lượt là: Quỳnh, Thanh, U..., Vân Châu nằm chếch về phía dưới phần cực Đông trên bản đồ.

“Thập Vạn Đại Sơn cũng coi như là một châu, vừa đẹp chia thành chín châu, tông môn Nhân tộc gồm bốn chính bốn tà, đã có hơn một nửa tham chiến.”

“Chính ma đấu kiếm không thể tránh được nữa!”

Chu Dịch trầm ngâm một lát, phân phó Quy thừa tướng thu dọn sạch sẽ tất cả mọi đồ vật.

“Lần đối đầu với Hắc Khô cũng coi như là một vết xe đổ, nếu phát hiện ra manh mối thì phải lập tức rời đi, an toàn hơn nhiều so với việc chạy trốn sau khi đại chiến bùng nổ!”

……

Cực Nam Vân Châu.

Việt quốc.

Bách Tuyền thành.

Chu Dịch trồi lên từ dưới đất, phía trước chính là thành trì gần biên giới nhất thuộc Vân Châu, đi thêm về phía trước chỉ còn những thôn làng thưa thớt.

“Thăm thượng, chẳng lẽ trong thành có chuyện tốt hay sao?”

Từ Vân Châu nằm ở phía Tây Bắc của Khánh quốc một đường xuôi Nam, băng qua mấy quốc gia, chưa từng đi trên mặt đất, hoàn toàn dựa vào Ngũ Hành độn thuật di chuyển cách mặt đất trăm trượng.

Hôm nay kết quả của quẻ bói, hiếm thấy xuất hiện thăm thượng.

“Thăm thượng hay không cũng không quan trọng, sắp phải rời khỏi địa giới Nhân tộc rồi, đợi đến khi chính ma đấu kiếm kết thúc mới trở về, không biết đã là bao nhiêu năm sau…… Ăn mừng một phen rồi tiếp tục lên đường vậy!”

Chu Dịch biến hóa thành một võ giả trung niên, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, đi về hướng Bách Tuyền thành.

Vào thành.

Mảnh đất cách triều đình rất xa, diện tích của của thành trì không lớn, nhưng lại rất náo nhiệt.

Chu Dịch chỉ cần hỏi thăm nhiều một chút thì sẽ biết hướng đi, nơi nổi tiếng nhất trong thành là Bách Mỹ các, cái tên này nghe rất quê mùa, bên trong tất nhiên lại còn quê mùa hơn nữa.

Đi đến nửa đường, ở phía trước mấy chục người đang đổ xuống đường phố vây thành vòng, đôi khi còn truyền ra tiếng kinh hô.

Chu Dịch đi vào bên trong, đám người tự nhiên nhường ra một lối đi, chỉ thấy một lão đạo mặc áo bào xám tro đang tưới nước cho cây giống. Tưới một lần cây giống lớn thêm một thước, trong chốc lát đã biến thành cây lê, nở hoa kết quả với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Phụ lão hương thân, nếm thử quả lê này không?”

Lão đạo hái được một rổ lê từ trên cây, cười nói phân cho bá tánh nếm thử.

Chóp mũi Chu Dịch hơi động, ngửi được một mùi tởm lợn tanh tưởi, pháp lực vận chuyển vào hai mắt quan sát cái rổ, bên trong nào phải là trái lê gì đó, mà là những con trùng cổ lớn chừng một tất.

“Dám dùng tà pháp hại người ngoài đường!”

Suy nghĩ vừa xuất hiện, trên bầu trời liền truyền đến những tiếng sấm điếc tai.

Ầm ầm!

Sét đánh giữa trời quang giáng xuống, cả lão đạo và cả cây lê đều bị đánh cho thành tro bụi, quả lê trong rổ hiện nguyên hình, biến thành những con trùng cổ bị cháy đen.

Ọe ọe ọe!

Bá tánh còn đang ăn lê thấy vậy, không ngừng móc cổ họng nôn mửa.

Chu Dịch lấy túi trữ vật từ trên người lão đạo đến, bên trong chai lọ vại bình đổ đống, chỉ có một quyển quyển sách màu lam.

“《 Trùng kinh 》, thượng cổ kỳ trùng, ngự trùng thuật……”

Thần thức đảo qua nội dung trong quyển sách, biết được cổ trùng mà lão đạo luyện chế có tên là phệ tâm, nghe cái tên thì rất lợi hại, mà còn là cổ trùng cấp nhập môn.

Sau khi bá tánh ăn quả lê này, Phệ Tâm Cổ chui vào trong cơ thể, cắn nuốt trái tim rồi trưởng thành, răng miệng trở nên sắc nhọn, vỏ ngoài thì cứng rắn. Lão đạo sẽ thu lại cổ trùng, bảo quản nó trong túi, khi đấu pháp thì thả ra cắn người.

Lão đạo tế luyện cổ trùng, để tránh bị nó phản phệ, sẽ gieo vào người nó một loại pháp môn tương tự như huyết khế.

Hiện giờ lão đạo mới chết, cổ trùng lập tức không còn khí tức, coi như đỡ cho Chu Dịch phải mất công thi pháp trừ khử từng con cổ trùng.

Chu Dịch thu hồi Trùng kinh, bên trong không chỉ ghi chép lại cách thức nuôi trùng ngự trùng, còn có phương pháp khắc chế cổ trùng, sau này rất hữu dụng.

“Chẳng lẽ đây là chỗ tốt mà thăm thượng bói được sao? Tương tự như cơ duyên?”

Thuật bói toán, liên quan đến thiên cơ, vận mệnh, huyền ảo khó dò.

Chu Dịch muốn nghiệm chứng suy nghĩ này của mình, tạm thời không đến thăm tiểu tỷ tỷ, thần thức bao phủ trăm trượng rồi đi dạo trong thành.

Phía Đông thành.

Trong một ngôi miếu thổ địa hoang phế, một đám khất cái biết tà thuật Tạo Súc Sinh, đang biến con người thành dê.

Thành Nam.

Phú hộ đang tụ họp, trên bầu trời nhà Trương gia âm khí bao phủ, ác quỷ đang hút dương khí. Ác đầu đà luyện quỷ giả làm cao tăng, đòi một ngàn lượng bạc trắng, nếu không thì sẽ gặp tai ương toàn gia bị diệt.

Chợ phía Tây.

Trịnh đồ tể bán thịt đã bị thay thế bằng người khác từ lâu, tà tu khoác túi da người hạ chú thuật vào trong.

Ầm ầm ầm!

Ban ngày ban mặt, trong thành Bách Tuyền đôi lúc lại có sấm sét giáng xuống, tất cả tà ma ngoại đạo hóa thành tro bụi.

“Chỉ là một thành trì nhỏ ở biên cảnh, mà đã chướng khí mù mịt như vậy!”

Chu Dịch chẳng còn chút cảm giác muốn ăn mừng nữa, hóa thành độn quang bay lên không trung, quay đầu lại nhìn thành trì càng ngày càng nhỏ trước mắt.

“Đan Đỉnh Tông rơi vào đại chiến tông môn, cuối cùng không còn tâm trạng để quan tâm đến phàm tục nữa, tà môn ma đạo gì đó đều nhảy ra hại người. Nếu tổ mạch thật sự vỡ nát, thế gian không còn linh khí, có lẽ phàm nhân sẽ sống tốt hơn một chút?”

“Đợi đến khi ta thành Đạo… Thôi, lời thề to lớn kiểu này không thể tùy tiện thề được, cũng không thể bắt chước giống như Phật Tổ nợ không trả!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0