Ngao Thương khẳng khái gật đầu, há mồm phun ra một thanh ngọc Như Ý, không cần thi pháp kích hoạt, ngọc Như Ý tự động bay lên không trung, thấp thoáng xuất hiện bóng dáng con rồng uốn lượn bên trong ngọc Như Ý.
Hồ Cửu Hạm chủ nhân của Thanh Khâu lấy ra một viên bảo châu hai màu đỏ và xanh, Hổ vương thì triệu hồi đại ấn huyền sắc, trong tay Ô Thiên Túc bay ra một chiếc chuông vàng.
Bốn kiện pháp bảo bắn ra thần quang chói mắt, khí tức khủng bố mênh mông bát ngát, tất cả mọi giọng nói trong đất trời đều im lặng, khiến cho chúng yêu cũng phải điều khiển mây thấp xuống ngước nhìn lên.
Thần quang giao hòa chiếu sáng, chậm rãi ngưng kết thành một luồng sáng như sao trời rơi xuống đập vào trận pháp thủy mạc kia.
Ong!
Một tiếng động lớn vang lên, cỏ cây núi đá trong phạm vi mấy chục dặm hóa thành đống đổ nát, lớp màn thủy mạc nổi lên từng gợn sóng, cuối cùng nứt ra một lối vào rộng chừng ba bốn thước.
“Đến lúc rồi!”
Ngao Thương dẫn đầu hóa thành độn quang, chui vào trong trận pháp qua khe nứt kia, Hổ Vương cùng Ô Thiên Túc theo sát phía sau.
Chỉ có Hồ Cửu Hạm là đứng trên đụn mây, đám yêu tộc dưới trướng, Yêu Vương không dám chậm trễ, trước khi trận pháp khép lại đã lách mình tiến vào trong thánh điện Tứ Linh.
Bốn kiện chí bảo hoàn thành nhiệm vụ, tự động bay về phía chân trời biến mất không thấy đâu.
Uy lực dần dần tan biến, Chu Dịch lập tức thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm nhận được hành động của Nguyên Anh lão tổ ở một cự ly gần đến vậy.
“Khó trách chưa bao giờ nghe thấy Kim Đan dám đối nghịch với Nguyên Anh, đến ngay cả Tiêu Thiết Trụ cũng phải đợi đến sau khi kết anh, mới dám giết Chân Dương Ma Tôn. Cảnh giới Tiên đạo, khoảng cách giữa mỗi một bước như trời và đất, sự chênh lệch giữa các bước không thể nào đong đếm được bằng khoảng cách!”
Linh quang lóng lánh.
Hư không tách ra một khe nứt, từ bên trong xuất hiện một người đàn ông với cái đầu trâu.
“Đây là……”
Con bò vàng bay lên trời, nhìn địa hình bốn phía chung quanh, rừng rậm mênh mông vô bờ, ở đằng xa có năm ngọn núi nối liền nhau giống như một bàn tay.
Nhớ lại bản đồ Huyền Vũ, sau khi đối chiếu với nó thì lập tức đã xác định được phương hướng, con đường dẫn đến khu vực trung tâm năm ở hướng Đông.
“Sau khi tiến vào thánh điện, phải thử sử dụng thổ độn, di chuyển dưới lòng đất vừa nhanh vừa ít nguy hiểm!”
Con bò vàng dựa theo lời dặn dò của Chu Dịch, đáp xuống mặt đất nơi rừng rậm thử thi triển thổ độn, kết quả cấm chế linh quang sáng lên, ngăn cản hành động của nó.
“Bước đầu tiên thất bại, tiếp theo phải thu nhỏ hình thể, thu liễm khí tức. Rồi biến hóa thành hồ yêu Thanh Khâu, những thứ xinh đẹp, mỹ lệ có thể hạ thấp mức độ cảnh giác……”
Con bò vàng không hề biết ngượng ngùng là gì, trực tiếp thi triển thuật pháp biến hóa, thân hình cường tráng cao hai trượng nhanh chóng thu nhỏ lại, chớp mắt một cái đã biến thành hồ yêu Thanh Khâu quyến rũ mềm mại.
Bước đi từng bước lớn như theo thói quen, bước đi mạnh mẽ, đuôi cáo ở sau mông không ngừng lắc lư.
“Theo như tiên trưởng thì không đi thăm dò bất kỳ linh vật nào cả, trực tiếp đến khu vực trung tâm.”
“Nếu tất cả mọi thứ đều thuận lợi, sau khi lấy được truyền thừa thì nhanh chóng chạy trốn, không tranh không đoạt chờ mười năm kết thúc. Nếu linh vật có ký hiệu để truy lùng, trực tiếp vứt bỏ, chỉ cần ghi nhớ điển tịch. Nếu truyền thừa có hạn chế về mặt huyết mạch, thì ưu tiên đưa cho Long Cung, rồi mới đến Thang Cốc……”
“Nếu cần phải giết chóc để huyết tế, trực tiếp công khai truyền thừa……”
“Nếu có thú bảo hộ, thì yên lặng chờ người khác chạy đến khiêu chiến rồi sẽ đánh lén……”
“Nếu……”
Con bò vàng lẩm bẩm tự nói, ghi nhớ những lời mà Chu Dịch dặn dò.
Gần như là tất cả những tình huống có khả năng xuất hiện, đều có sự lựa chọn tương ứng, hoàn toàn không cần động não suy nghĩ.
Gào!
Một tiếng thú gầm truyền đến, từ trong rừng chạy ra một con hổ yêu, khí tức còn mạnh hơn đại yêu bình thường rất nhiều, vậy mà nó chẳng có chút sợ hãi nào nhào về phía con bò vàng.
Con bò vàng chỉ vung đại một quyền, trực tiếp đánh nát đầu con hổ yêu kia, phát hiện trong cơ thể nó lại không ngưng kết yêu đan.
“Yêu thú Luyện Khí đều có yêu đan, con hổ yêu này có chút huyền bí!”
Suy ngẫm lại những lời Chu Dịch dặn dò, chớ có coi thường bất kỳ sự vật nào trong thánh điện, phát hiện ra điều gì dị thường thì phải cất nó vào trong túi trữ vật. Môi trường bên trong thánh điện khác xa với hiện thực,
Có khi đám cây cối cỏ dại tầm thường kia, lại ẩn chứa sự huyền bí của tu sĩ Thượng Cổ.
Con bò vàng cất thi thể của con hổ yêu vào bên trong túi trữ vật, cũng không đi nhìn thử linh dược mà nó bảo vệ, không chút do dự mà chạy như điên về phía Đông.
“Tiên trưởng luôn dặn dò, chớ nên cho rằng có được tuyến đường chính xác, là có thể có được truyền thừa bên trong thánh điện. Trên đời này luôn có những trường hợp đặc biệt, vận may của chúng còn kinh khủng hơn cả việc bật hack, kiểu như người tính không bằng trời tính!”
“Bật hack? Có nghĩa là gì!”
Con bò vàng di chuyển liên tục không ngừng nghỉ, đại yêu chặn đường thì tiện tay đánh chết, gặp phải dị thú có thể địch lại Yêu Vương thì thi triển độn pháp trốn tránh.
Yêu tộc bên trong thánh điện dường như có lãnh địa riêng của chúng, dị thú đuổi giết một hồi sẽ trở lại sào huyệt của chúng, tiếp tục bảo hộ linh vật linh dược.
Trong quá trình di chuyển có nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng động kinh thiên động địa, dường như là hai Yêu Vương đang chém giết lẫn nhau.
Ước chừng nửa ngày sau.
Con bò vàng nhanh chóng tìm được ký hiệu của tuyến đường chính xác, một cây cổ thụ cao chọc trời khó có thể phán đoán được tuổi tác, bẻ một nhánh cây, chạy như bay theo con đường chỉ dẫn hướng về sâu trong thánh điện.
“Quả nhiên là tuyến đường chính xác, hoàn hảo tránh được tất cả lãnh địa của yêu thú lãnh địa, trong đó có mấy nơi có khí tức mạnh mẽ đến cực điểm, đã vượt xa cảnh giới Yêu Vương, một khi xông vào thì còn khó có thể chạy thoát được!”
Từ bên ngoài nhìn vào, thánh điện chỉ giống như những ngọn núi liên tiếp nhau, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy điểm cuối, thật ra diện tích của nó vô cùng rộng lớn, trải dài mấy ngàn dặm.