Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196 - Dưới Lòng Thần Điện (2)

Chương 196 - Dưới lòng Thần Điện (2)
Chương 196 - Dưới lòng Thần Điện (2)

Bởi vì không dám để lộ khí tức pháp lực, đề phòng bị dị thú phát hiện, con bò vàng di chuyển dựa vào hai chân, đi đường ngả nghiêng xiêu vẹo thậm chí còn có khi quay đầu chuyển hướng đi, cho đến gần nửa tháng sau mới tiến vào vùng trung tâm.

Ngọn núi bình thường, không hề nổi bậc, chỉ cao tầm trăm trượng, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.

Con bò vàng cố gắng hết sức để che dấu khí tức, không dám đi chếch khỏi lộ tuyến, dị thú quanh quẩn hai bên sườn núi, khí tức sâu đến mức không thể xác định được.

“Khủng bố như vậy, thực lực của chúng còn mạnh hơn vị lão tổ mở trận pháp ra rất nhiều. Đến Yêu Hoàng bất khả chiến bại, nhưng không thể nào Hóa Hình được, vẫn phải kiếm ăn như dã thú!”

“Nghe đồn vào thời Thượng Cổ, Yêu tộc không có phương pháp Hóa Hình, nên xưng là hung thú, có lẽ chính là như vậy!”

Con bò vàng cẩn thận đi vào chân núi, quan sát hồi lâu chưa phát hiện ra điều gì bất thường, nhìn thoáng qua thì nó trông như là một ngọn núi vô danh bình thường nhất.

Thử thi triển pháp thuật thổ độn, còn chưa đi vào bên trong lòng ngọn núi, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi rõ rệt.

Một tòa Thần Điện to lớn, được xếp thành từ cự thạch, tạo hình cổ xưa đơn giản, không điêu khắc bất kỳ hoa văn nào.

Con bò vàng bước lên bậc thang đẩy cửa đá ra, nhìn thấy bên trong thờ phụng bốn thần thú, lần lượt là Long Hổ Quy Tước được sắp đặt dựa theo vị thứ.

Thần thú điêu khắc cao tới mấy chục trượng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, dưới chân từng con có một bàn thờ, trên đó bày biện các loại tế bái cống phẩm. Chính giữa Thần Điện có bốn hồ nước chừng một trượng vuông, bên trong chứa đầy tinh huyết đặc sệt.

Hồ máu không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, vẫn cứ đỏ tươi như lúc ban đầu, thoáng như vừa mới được lấy ra từ trong cơ thể thần thú.

“Đây là truyền thừa Tứ Linh, dễ dàng hơn nhiều so với dự tính của tiên trưởng.”

Con bò vàng tìm tòi một hồi bên trong thánh điện, không phát hiện bất kỳ linh vật nào cả, vì thế bắt đầu xem xét từng cái bàn thờ.

“Linh vật dùng để thờ phụng Yêu Thánh, tất nhiên là sẽ quý giá đến cực điểm!”

Bàn thờ phía trước tượng thần Huyền Vũ đặt mấy hạt châu, con bò vàng dùng tay một chạm vào thì nó biến thành đá vụn. Bàn thờ phía trước tượng thần Chu Tước đặt một con dị thú, dáng vẻ dữ tợn khủng bố, kết quả cầm lên thì hóa thành tro bụi.

Bàn thờ phía trước tượng thần Bạch Hổ là một thanh kiếm bằng sắt tạo hình kỳ dị, con bò vàng bắt lấy chuôi kiếm, nó trực tiếp vỡ thành mấy khúc.

“Tiên trưởng thường nói, dưới sức mạnh to lớn của thời gian, bất kỳ cường giả, linh vật nào đều sẽ trở thành cát bụi!”

Con bò vàng đi vào phía trước bàn thờ tượng thần Thanh Long, bên trên có bày loại linh dược, cầm vào tay thì cũng chẳng khác gì gỗ mục cả, chỉ cần bóp nhẹ nhàng thì đã vỡ thành vụn gỗ.

Cuối cùng chỉ còn lại có một cái rễ cây, dài nửa thước, lột lớp vỏ bên ngoài ra thì bên trong lại là màu xanh.

“Ồ?”

Mặt mày con bò vàng lộ vẻ vui mừng, vội vàng cẩn thận cảm nhận, quả nhiên rễ cây còn có linh khí mỏng manh.

“Cuối cùng cũng không phải trắng tay ra về.”

Bỏ rễ cây vào bên trong hộp ngọc, rải lên không ít mảnh nhỏ linh thạch, con bò vàng vẫn không yên tâm, sợ rằng rễ cây không thể sống quá mười năm.

Đi đến gần hồ máu Thanh Long tương ứng, con bò vàng múc nửa gáo máu đựng đầy hộp ngọc, đem rễ cây ngâm vào bên trong.

Con bò vàng cất hộp ngọc, đi vòng quanh bốn hồ máu mấy vòng, cân nhắc làm sao để đem nó ra khỏi thánh điện Tứ Linh.

Lúc này.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, rồi sau đó nhìn thấy nhị thái tử Ngao Khâm với đầu rồng thân người, tiến vào trong Thần Điện.

“Ngưu đạo hữu?”

Ngao Khâm nhíu mày, ánh mắt đảo qua bốn huyết trì vẫn còn hoàn chỉnh nguyên vẹn, đôi chân mày nhanh chóng giãn ra, cười nói: “Đạo hữu trước tới một bước, có phát hiện ra linh vật nào không?”

“Không, tất cả đều là đồ bỏ đi.”

Con bò vàng chỉ đám bụi trên mặt đất, còn nói thêm: “Thời gian quá lâu, cũng chỉ có những huyết trì truyền thừa này, là còn hoàn hảo.”

Ngao Khâm cẩn thận kiểm tra đám tế phẩm kia, lặng lẽ đi đến trước huyết trì Thanh Long, nói: “Bần đạo là hậu duệ của Thanh Long Yêu Thánh, tam linh còn lại cũng không thua kém gì, đạo hữu hãy nhường lại cho ta !” Con bò vàng hơi gật đầu, lui ra phía sau vài bước, nói: “Điện hạ xin cứ tự nhiên.”

Ngao Khâm bố trí xong trận pháp cấm chế chung quanh huyết trì, không chút do dự nhảy vào trong đó, nhìn thì như một hồ nước cạn thế nhưng lại có thể lút cả đầu người.

Sau đó thần quang xanh biếc chói lóa lập loè, huyết trì biến mất chẳng thấy đâu, biến thành một phiến đá giống như những nơi khác trên mặt đất.

Con bò vàng dùng sức dẫm dẫm, cấm chế linh quang lóng lánh, phiến đá kia thì chẳng hề hấn gì.

“Đây là sự bảo hộ của thánh điện đối với người thừa kế sao?”

Con bò vàng sử dụng tất cả các loại phương thức thăm dò, hoàn toàn không tìm được tung tích của Ngao Khâm .

“Quả nhiên là giống như phỏng đoán, thánh điện tập trung vào truyền thừa, sẽ không làm khó dễ hậu bối Yêu tộc.”

“Được bảo hộ như vậy, lão ngưu cũng an tâm rồi!”

Con bò vàng hóa thành độn quang rời khỏi Thần Điện, sau khi rời khỏi lòng đất, đi lên đỉnh của ngọn núi.

Thu liễm khí tức, chậm rãi chờ đợi.

Mấy ngày sau.

Một đại yêu hổ tộc gặp phải dị thú đuổi giết, hoảng hốt không phân biệt được đường chạy trốn, đánh bậy đánh bạ đi vào trong ngọn núi vô danh.

“Nguy hiểm thật!”

Hổ yêu lấy ra đan dược nuốt vào, nhanh chóng khôi phục pháp lực, cảm ứng được bốn phía có khí thế khủng bố như có như không.

“Bốn phương tám hướng đều là dị thú đáng sợ, phải làm gì bây giờ?”

“Vất vả lắm mới dành được cơ hội, chẳng lẽ phải chờ mười năm ở chỗ này sao?”

Suy tư một lát, trong lòng hổ yêu chợt động, vội vàng dùng tay bắt pháp quyết, tính toán thi triển thổ độn thuật rời khỏi nơi đây.

Ánh sáng màu vàng lập loè.

Hổ yêu rơi xuống dưới nền đất, trợn mắt nhìn thấy Thần Điện cổ xưa to lớn, cuối cùng cũng che giấu được vẻ vui mừng ngạc nhiên.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0