Bố trí trùng trùng điệp điệp, mấy trăm trọng trận pháp đan xen bên ngoài trận pháp, ít nhất có thể ngăn cản một đòn tấn công phá vỡ cấm chế ngày hôm đó.
“Bên ngoài có trận pháp cấm chế, bên trong thì có Huyền Vũ thần giáp, Ưng biến, lôi độn, Nhiên Huyết độn pháp tam trọng gộp lại, Nguyên Anh lão tổ cũng chỉ có thể đứng nhìn. Cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì sẽ ném linh vật đi để mặc cho chúng tranh dành, sau này lại tìm lại là được!”
Chu Dịch nhanh chóng định ra sách lược, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ tánh mạng, linh vật gì đó lấy không được thì vứt đi.
Rồi sau đó mỗi ngày đều lĩnh ngộ lôi pháp, uẩn dưỡng Sơn Hà đỉnh, Định Hồn kính, từng ngày trôi qua nhanh.
……
Kỳ hạn mười năm đã đến.
Hôm nay.
Chu Dịch cảm ứng được bốn khí tức mịt mờ, treo trên vòm trời phía trên.
“Yêu Hoàng!”
“Lần trước chỉ đứng từ xa mở trận pháp ra, bây giờ đã đến ngày hái quả, cho nên không nhịn được mà bay đến đây sao?”
Thần thức của Chu Dịch mạnh mẽ vượt xa những người cùng cấp, nên mới phát hiện ra khí tức vừa nãy, những Yêu Vương còn lại khống chế yêu vân, chờ bên ngoài thánh điện Tứ Linh.
“Cái gọi là ai có phần nấy, không biết có mấy phần uy tín đây?”
Buổi trưa.
Canh giờ đã đến.
Bốn bóng dáng hiện hóa giữa hư không, Yêu Hoàng với khí thế ầm ầm đáp xuống, chúng yêu đang chờ đợi bỗng rơi lộp độp xuống đất như mưa.
Người đi đầu chính là một lão giả mặc áo tím, giữa trán có một miếng vẩy rực rỡ lấp lánh, đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông có da hổ, một nữ tử mặc cung trang, một thanh niên tóc đen, dáng vẻ chẳng khác gì Nhân tộc,
Chu Dịch đáp xuống trên mặt đất, bắt chước dáng vẻ của chúng yêu, thi lễ với những người trên không trung kia.
“Bái kiến lão tổ!”
“Không cần đa lễ. Ba vị đạo hữu, bắt đầu đi.”
Giọng nói của Long Hoàng già nua uy nghiêm, phất tay bắn ra thần quang màu tím.
Ba vị Yêu Hoàng bên cạnh đồng thời ra tay, bốn đạo thần quang ngưng tụ thành một thể, đập thật mạnh vào trận pháp thủy mạc kia.
Thủy mạc xuất hiện một cái khe nứt, nhiều bóng dáng bay ra từ bên trong.
Người đi đầu chính là Long Quân Ngao Thương, bộ áo giáp trên người đã bị rách nát hơn phân nửa, trên ngực máu chảy đầm đìa, có vài vết cào, thoạt nhìn thì bị thương không nhẹ, trên mặt lại là nụ cười rực rỡ.
“Bái kiến lão tổ!”
Ngao Thương chào hỏi rồi âm thầm truyền âm, báo cho Long Hoàng thu hoạch lần này.
“Không tồi.”
Long Hoàng khen ngợi một tiếng, phất tay ra hiệu cho Ngao Thương đi chữa thương, ánh mắt nhìn về phía chúng yêu còn lại.
Trên người chúng yê hoặc nhiều hoặc ít đều có thương thế, dựa theo thế lực riêng của từng nhóm, những đám Yêu Vương như Thanh Tùng, Ngọc Nha tiến lên bái kiến Long Hoàng.
Chu Dịch và Yêu tộc vây chung quanh bọn họ như hình một cái quạt, duỗi cổ xem bên trong thánh điện có những báu vật gì.
Ô tướng quân lấy ra túi trữ vật ra đầu tiên, ào ào đổ hết tất cả linh vật ra, linh quang lóng lánh, dược hương bay khắp bốn phía.
“Tử linh tinh, Huyền Châu thảo ngàn năm, Xích Diễm thiết, ngó sen ngọc ngàn năm……”
Mười mấy loại linh quặng thượng đẳng để luyện chế pháp bảo, đâu đâu cũng là dược linh linh dược ngàn năm, cho dù Long Hoàng đã biết được hết thông qua sự trình báo của Ngao Thương, tận mắt nhìn thấy vẫn không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán.
Ánh mắt Long Hoàng đảo qua, không phát hiện linh dược kéo dài tuổi thọ, bắt lấy một khối linh quặng, quan tâm nói.
“Ô tướng quân vất vả rồi.”
“Đa tạ lão tổ.”
Mặt Ô tướng quân lộ vẻ vui mừng, tuy rằng viên Hàn Phách châu kia quý giá, nhưng giá trị của nó không thể nào so sánh được với những thứ linh dược làm tăng tu vi còn lại, hiển nhiên là Long Hoàng đã thủ hạ lưu tình.
Chúng yêu lần lượt trình ra thu hoạch bên trong thánh điện, Long Hoàng xem xét từng cái một, phát hiện có hai cây linh dược kéo dài tuổi thọ thì rất là vui sướng, phất tay lại ban cho hai gã Yêu Vương kia linh vật.
Đến phiên con bò vàng, chỉ thấy nó đổ túi trữ vật ra, một đống lớn đồ vật lung tung lộn xộn rơi ra.
Vài gốc Linh Sâm năm trăm tuổi, một hộp ngọc chứa đầy máu tươi, cùng với xác yêu thú, các loại cỏ dại, nhánh cây, rễ cây, núi đá, đất đai……
Con bò vàng xấu hổ nói: “Thẹn với lão tổ, vãn bối thực lực thấp kém, không dám chém giết với dị thú, chỉ lấy được chừng này linh vật.”
Chúng yêu vây xem ầm ầm cười to, nhìn thấy tâm trạng của Long Hoàng đang tốt đẹp, nên lên tiếng dò hỏi hắn muốn bẻ nhánh cây đào rễ cây làm cái gì.
Con bò vàng hàm hậu gãi gãi đầu: “Đại ca của ta nói, thánh điện là truyền thừa thời Thượng Cổ, khi đó hoàn cảnh thiên địa không giống như hiện tại, có lẽ yêu thú cỏ cây sinh trưởng cũng khác biệt, nên dặn dò ta lấy nhiều một chút để về nghiên cứu, tìm hiểu.”
Chu Dịch cười gật đầu, cố ý vô tình tiến lên vài bước, bất kỳ lúc nào cũng có thể bỏ con bò vàng vào trong túi trữ vật.
Ánh mắt của Long Hoàng đảo qua, khi nhìn thấy máu tươi thì ánh mắt hơi co lại, phất tay bắn linh quang ra thu hộp ngọc về, sắc mặt lãnh đạm nói: “Tính cách thích tìm tòi nghiên cứu tất cả mọi thứ, chẳng trách trở thành đại sư trận pháp, lấy được bao nhiêu linh vật không sao cả, sau này……”
Lời còn chưa dứt, một giọng nói kiều mị truyền đến.
“Ngao đạo hữu chớ có khinh thường vãn bối không có mắt nhìn, hộp ngọc có chứa tinh huyết Yêu Thánh Thanh Long này, theo thiếp thân thấy thì còn quý giá hơn tất cả linh vật còn lại.”
Khi Hồ Hoàng nói chuyện, pháp lực hóa thành bàn tay, ngang nhiên chụp vào hộp ngọc.
“Tiểu hồ ly đừng quá đáng!”
Trong lòng Long Hoàng bực bội, báu vật tầm cỡ này mà cũng không phong ấn nó lại, để lộ ra thì không tránh được phải tranh chấp, phất tay chưởng ra một chưởng chống lại Hồ Thanh.
Một đòn công kích bừa bãi của Nguyên Anh lão tổ, pháp lực mênh mông cuồn cuộn,càng quét khắp bốn phương tám hướng.
Mu!
Con bò vàng hiện hóa thành bản thể là một con bò khổng lồ màu vàng kim, há mồm nuốt hết tất cả những thứ khác vào bụng trừ hộp ngọc ra, lúc này dư lực của trận đấu pháp đã lan đến, thổi quét con bò vàng bay xa mấy trăm trượng.