Đôi chân trước vặn vẹo, cong vòng, không biết là đã gãy thành mấy khúc rồi, cặp sừng trên đầu chỉ còn lại có một chiếc.
Hộp ngọc nằm ở trung tâm của trận đấu pháp, ngược lại được hai vị lão tổ quan tâm đặc biệt, không hề bị hư hao chút nào.
Hổ Hoàng, Ô Hoàng nghe thấy tinh huyết của Yêu Thánh, không hề do dự mà tham dự vào trận đấu pháp, xoay chung quanh hộp ngọc thi triển thủ đoạn. Từng luồng dư lực của trận đấu pháp đập xuống mặt đất, tạo thành những khe nứt kéo dài vài dặm, rất nhiều đại yêu không kịp trốn tránh đã bị hồn phi phách tán.
Bọn chúng may mắn chạy thoát khỏi miệng dị thú bên trong thánh điện, kết quả chết dưới tay lão tổ nhà mình, số mệnh như vậy, có khóc cũng không làm gì được!
Khi Chu Dịch nhìn thấy con bò vàng bị trọng thương, đã chạy đến vác nó lên vai, hai cánh vỗ hóa thành vệt sáng chạy trốn.
Những Yêu Vương còn lại phản ứng cũng không chậm, vào thời điểm khi Hồ Hoàng ra tay đã nhận thấy nguy hiểm, không hề có tham vọng gì với Yêu Thánh tinh huyết gì đó, chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.
Chỉ trong phút chốc mà đã chạy xa mấy chục dặm.
Chu Dịch mới dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía phương xa.
Khắp không trung đều biến thành bốn loại màu sắc, dây dưa, quấn lấy nhau, không ai nhường ai.
Bốn vị Nguyên Anh lão tổ chỉ vì một hộp tinh huyết, bất chấp thể diện đấu pháp chém giết, tiếng gầm rú liên miên không dứt, khi thì mây đen che trời, khi thì lửa cháy ngút trời, cách một quẫng như vậy, mà tiếng hổ gầm vẫn cứ làm người ta giật mình.
“Ngưu nhi a, chẳng phải ta đã nói rồi sao, một củ khoai lang phỏng tay cỡ này trực tiếp nuốt luôn khi còn ở bên trong thánh điện đi.”
Chu Dịch nghi hoặc hỏi: “Còn đám Quy thừa tướng đâu rồi?”
“Trở về Ma Vân Động.”
Khí tức của con bò vàng hỗn loạn, trực tiếp nhận một đòn của lão tổ, cho dù chỉ là dư lực nhưng thương thế cũng không phải nhẹ nhàng gì.
Chu Dịch nghe vậy ánh mắt hơi chững lại, cũng không tiếp tục gặng hỏi, lập tức hóa thành độn quang chạy như bay.
……
Kim Cức Lĩnh.
Ma Vân Phong.
Mười năm không quay lại, gần như là không có gì thay đổi.
Dưới chân núi Ma Vân thành lại thay đổi rất nhanh, hiện giờ đã có gần mười vạn dân cư, càng thêm phồn vinh hưng thịnh.
Độn quang tiến vào bên trong ngọn núi, trận pháp trùng trùng điệp điệp bao phủ, giữa một hồ nước là hoa sen bảy màu.
Nhóc con Linh Sâm phát hiện động tĩnh, từ trong hồ nước chui cái đầu nhỏ lên, nhìn thấy người đến là Chu Dịch, vui sướng chạy lại tiếp đón.
Linh Sâm năm ngàn năm dược linh, bên trong thánh điện Tứ Linh cũng chẳng có được, lúc này nhóc con Linh Sâm đã gần giống như là một đứa con nít của Nhân tộc, trắng trẻo mập mạp, tay chân đầy đủ, mặc một cái yếm hình hoa sen xanh biếc.
Chỉ có chiếc lá xanh trên đỉnh đầu bay phất phới theo gió, thể hiện ra nhóc con Linh Sâm là yêu chứ không phải là con người.
“Người ta hay nói: Nuôi sâm ngàn năm, dùng sâm một ngày!”
Chu Dịch nói: “Ngưu nhi bị trọng thương, hiện tại ngươi nên bỏ chút sức, để cho thương thế của nó sớm ngày bình phục.”
Mặt nhóc con Linh Sâm lộ vẻ chua xót, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của Chu Dịch, phồng má lên thổi ra một chất lỏng màu xanh ngọc, rơi vào trán của con bò vàng hóa thành sinh cơ cuồn cuộn.
Chân trước bị gãy thành mấy khúc, liền lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nội tạng bị lòi ra bên ngoài nhanh chóng khép lại, chiếc sừng còn thiếu lại chỉ mọc ra nửa tấc.
Con bò vàng nôn rể cây trong bụng ra, giải thích nói: “Lúc ấy dùng toàn bộ yêu khí để bảo vệ thứ này, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể để chống chọi lại pháp lực của lão tổ, sừng kim giác kia là một loại thần thông dùng để bảo vệ tánh mạng, trong thời gian ngắn không thể mọc dài ra được đâu.”
“Sau này chớ có liều mạng vì những thứ vớ vẩn đó!”
Chu Dịch dùng thần thức đảo qua, đây đều là những loại nhánh cây rễ cây bình thường, nói: “ Tuy rằng yêu thú cỏ cây thời Thượng Cổ hiếm thấy, nhưng tác dụng cũng không lớn, huống hồ bên trong thánh điện còn có không ít……”
Con bò vàng cười hắc hắc, từ trong đám nhánh cây cỏ dại lấy ra một nhánh cây, truyền âm giải thích lai lịch của nó.
“Dựa theo sự chỉ điểm của tiên trưởng, sau khi tiến vào thánh điện truyền thừa……”
“Ngưu nhi làm rất tốt, ta không bằng ngươi!!”
Chu Dịch nghe xong tiền căn hậu quả, thốt ra lời khen ngợi từ nội tâm.
Một hộp Yêu Thánh tinh huyết khiến cho bốn vị lão tổ đấu pháp chém giết, vậy mà con bò vàng có thể buông tha cho truyền thừa Yêu Thánh, nhường lại cho đám Quy thừa tướng. Chu Dịch tự hỏi lòng mình, nếu như không có Trường Sinh Đạo Quả, thì tuyệt đối sẽ không nhường huyết mạch truyền thừa cho bất kỳ kẻ nào.
“Ta cảm thấy thực lực vẫn còn ổn, lưu lại bên người tiên trưởng còn có chút tác dụng.”
Con bò vàng hàm hậu nói: “Ba đứa chúng nó thực lực quá kém, sau khi tiếp nhận truyền thừa thì ít nhất cũng có thể ngưng kết Kim Đan, tương lai cũng có thể giúp ích cho tiên trưởng.”
Chu Dịch hơi gật đầu, cẩn thận xem xét rễ cây, đã héo rũ chín mươi chín phần trăm rồi.
“Trải qua bao nhiêu năm tháng bào mòn, đến ngay cả khoáng thạch, pháp bảo cũng hóa thành tro bụi, một đoạn rễ cây lại có thể lưu giữ được một tia sự sống, tất nhiên có lai lịch khó lường.”
“Thử dùng Ngọc Lộ quyết xem sao, Tạo Hóa Ngọc Lộ có tác dụng nhưng là thuộc tính Mộc, nếu như không có hiệu quả thì chỉ có thể từ từ nuôi dưỡng thôi!”
Chu Dịch thi triển Ngọc Lộ quyết, sinh cơ và pháp lực hội tụ trên đầu ngón tay, ngưng tụ thành chất lỏng sền sệt.
Lúc đầu là màu xanh biếc trong suốt, tuổi thọ dần dần tiêu hao thì nó hóa thành màu xanh sẫm.
Dùng năm trăm năm tuổi thọ rót vào trong trong đó, Tạo Hóa Ngọc Lộ từ Mộc sinh Kim, từng sợi như tơ vàng lẫn lộn bên trong chất lỏng kia.
Tạo Hóa Ngọc Lộ nhỏ lên rễ cây, chỉ thấy chỗ còn xanh non bên trong lõi cây hơi rung động, trong nháy mắt đã hấp thụ hết chất lỏng kia.
“Hữu hiệu!”
Mặt Chu Dịch lộ vẻ vui mừng, dùng đan dược khôi phục pháp lực, thần thức đảo qua rễ cây tra xét cụ thể sự khác nhau trước và sau.
Sau khi rễ cây hấp thụ Tạo Hóa Ngọc Lộ, không có bất kỳ sự phát triển sinh trưởng nào cả, chỉ mới xuất hiện một chút dấu hiệu của sự sống, vùng màu xanh lá vốn có lại lan rộng ra một chút.
“Chỉ cần có thay đổi là tốt rồi, tuổi thọ bần đạo còn rất nhiều.”
Chu Dịch phân phó nói: “Ngưu nhi, ta muốn bế quan nuôi dưỡng thứ này, ngươi ra bên ngoài canh chừng, nhớ luôn để mắt đến kết quả đấu pháp của đám lão tổ kia.”