Chu Dịch nói rồi lấy túi trữ vật ra, quay lại sau lưng mở ra, đủ các loại linh vật lung tung rối loạn bay ra như mưa bay đầy trời.
Long Hoàng độn quang thoáng dừng lại, cũng không thèm nhìn mà tiếp tục đuổi giết.
“Bổn tọa thà vứt bỏ cơ duyên, cũng phải lột da rút gân của ngươi!”
Những nơi mà linh vật trong túi trữ vật rơi xuống, Long Hoàng đã đưa tin cho Long Cung, phái yêu binh phong tỏa tra xét, chỉ cần có cơ duyên tuyệt đối sẽ không bỏ sót.
Chu Dịch nhìn thấy không thể lừa được nữa, tiếp tục nuốt Huyết Linh quả bỏ chạy.
Một đuổi một chạy, từ Thập Vạn Đại Sơn một đường chạy về hướng Bắc, băng qua mấy ngàn dặm, đi vào dãy núi vùng giáp ranh.
Long Hoàng nhìn độn quang phía trước, nhíu mày.
“Đến ngay cả bổn tọa, muốn thiêu đốt khí huyết tuổi thọ cũng khó có thể duy trì được như vậy, chẳng lẽ là một loại dị chủng thời Thượng Cổ nào đó sao?”
Suy nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Long Hoàng càng tăng lên, mắt thấy sắp tiến vào địa giới Vân Châu, há mồm phun ra tinh huyết nhuộm đỏ pháp bảo ngọc Như Ý.
“Bổn tọa cũng biết thuật pháp thiêu đốt máu huyết.”
“Lão rồng già kia đúng là liều mạng!”
Chu Dịch cảm thấy khí tức khủng bố càng ngày càng gần hơn, không cần đoán cũng biết được là Long Hoàng dùng cấm thuật, từ trong túi trữ vật lấy ra xác Huyền Vũ tròng lên trên người, xác của thánh thú hơn xa bất kỳ loại pháp bảo phòng ngự nào.
Long Hoàng thiêu đốt nhiều ngụm tinh huyết, khi còn cách Chu Dịch hơn mười dặm, phất tay bắn ra thần quang màu tím.
Chu Dịch cảm nhận được bị pháp lực đột kích, đột nhiên thay đổi phương hướng, rẻ vào hướng Tây Bắc, dễ dàng né được đòn công kích, lại kéo dài khoảng cách với Long Hoàng ra thành mấy dặm.
“Đáng chết!”
Mặt Long Hoàng lộ vẻ do dự, rồi sau đó cắn răng một cái, lại phun ra mấy ngụm tinh huyết thêm vào độn pháp.
“Bổn tọa có ngàn năm tuổi thọ, có tổn hao ba năm mười năm, cũng phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!”
Sau khi thiêu đốt tinh huyết, tốc độ độn quang của Long Hoàng tăng nhanh, sau khi đuổi đến gần sát thì há mồm phun ra mấy chục tia sấm sét.
Chu Dịch ỷ vào ưu thế chạy phía trước, nhìn thấy lôi đình đánh úp lại, lập tức thay đổi phương hướng né tránh.
Long Hoàng liên tục thất thủ hai ba lượt, dứt khoát không thi triển pháp thuật, lại lần nữa nhẫn tâm thiêu đốt tinh huyết tuổi thọ, cho đến khi đuổi theo đến khoảng cách gần, há mồm phun ra thần quang bao phủ khắp trời, khiến cho Chu Dịch độn quang không thể nào né tránh được.
Ầm!
Theo tiếng động, Chu Dịch đập xuống dưới lòng đất, cách mặt đất mười trượng, Long Hoàng đứng trên không, dùng thần thức đảo qua tra xét thân thể.
“Khiến bổn tọa tổn thất hơn trăm năm tuổi thọ, chết như vậy thì quá dễ dàng cho……”
Lời còn chưa dứt, mắt thấy độn quang ba màu bay lên trời, biến mất ở phía chân trời.
Trong cơn giận dữ, Long Hoàng lại đuổi theo mấy trăm dặm, lúc này đã đi vào bên trong địa giới của Vân Châu, thần thức cảm ứng được không ít tu sĩ nhân tộc, cuối cùng cũng không nỡ tiếp tục thiêu đốt tinh huyết, quay người trở về Thập Vạn Đại Sơn.
“Mối nhục ngày hôm nay, bổn tọa nhất định sẽ hoàn trả lại gấp mười lần!”
“Cuối cùng cũng thoát khỏi lão rồng già kia!”
Chu Dịch cảm ứng được khí cơ tiêu tán, thở phào nhẹ nhõm một hơi từ tận đáy lòng.
Thần thức đảo qua toàn thân trên dưới, tứ chi vỡ vụn, nội tạng tổn hại, máu tươi ướt sũng đạo bào.
May mắn mà nhờ vào xác Huyền Vũ ngăn cản một phần lớn sức mạnh, nếu không thì có may mắn sống sót, cũng lại khó thi triển độn pháp. Chu Dịch cẩn thận xem xét mỗi một chỗ trên thân thể, phát hiện hai nơi có ấn ký bí ẩn, một ẩn một hiện nằm ở Đan Điền cùng phần lưng.
“Quả nhiên chưa từ bỏ ý định, cũng không biết là vì cơ duyên, hay là xuất phát ý định muốn trả thù.”
Chu Dịch lại độn đi hơn ngàn dặm, sau khi xác định là mình đã an toàn nên trốn xuống dưới nền đất, che dấu khí tức bay về hướng Đan Đỉnh Tông
Mấy ngày sau.
Cách Đan Đỉnh Tông mấy trăm dặm về phía Bắc, bên trong một hang động của một ngọn núi vô danh.
Chu Dịch thả con bò vàng ra để nó canh giác gần đó, rồi lại bố trí mấy trăm tầng trận pháp cấm chế, thi triển Tiểu Tiệt Thiên Thuật bói toán.
Thăm trung.
Bình bình an an.
“Cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào phương pháp bốc quẻ này được, Nguyên Anh lão tổ tâm huyết dâng trào, suy nghĩ thoáng thay đổi, hay là vì một lý do nào đó, đều sẽ khiến cho thiên cơ biến hóa.”
“Chung quy là vì nảy sinh lòng tham, cơ duyên và nguy hiểm cùng tồn tại song hành, tạo ra nhân quả lẫn nhau. Trên đời này kẻ có thể có được lợi, mà không phải đánh đổi, có lẻ là chỉ có người có vận may mà thôi.”
Chu Dịch suy nghĩ đến đây, lấy rễ cây ra quan sát.
“Cho dù có đưa thứ này cho Long Hoàng, nó cũng không tin đây chính là cơ duyên, vứt trên mặt đất thì chẳng khác nào những loại rễ cây bình thường khác!”
Theo thường lệ thi triển Ngọc Lộ quyết kích thích sinh trưởng, rồi bắt đầu xóa đi ấn ký của Long Hoàng.
Ấn ký ở phần lưng bí ẩn nhưng rất dễ nhìn thấy, mất mấy tháng thì có thể tẩy rửa sạch sẽ, nhưng ấn ký rồng bên trong Đan Điền, sau khi dùng pháp lực tẩy rửa liên tục nó vẫn không biến mất.
“Từ trước đến nay, bần đạo đều dĩ hòa vi quý, dựa vào nhân phẩm và danh dự đã được công nhận,có được rất nhiều sự tin tưởng mà gởi gắm lúc lâm chung của rất nhiều đạo hữu. Tính toán một cách đơn giản thì cũng đã tu hành hơn bảy trăm năm, chưa từng kết thù không chết không thôi với bất kỳ đồng đạo nào, Long Hoàng chính là kẻ đầu tiên!”
Sau khi Chu Dịch suy nghĩ cặn kẽ, đặt cho mình một mục tiêu mà không phải là mục tiêu, mục đích chủ yếu là để giảm bớt sự nhàm chán của việc sống lâu, báo thù chỉ là thứ yếu mà thôi.
“Trong vòng ngàn năm, chuyển từ cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đến Nguyên Anh, chắc là có thể chứ nhỉ?”
“Nếu thật sự khó có thể đột phá, thì đợi sau khi Long Hoàng chết đi, sẻ trả thù long tử long tôn của hắn……”
……
Thời gian trôi đi từng ngày.
Ấn ký bên trong Đan Điền của Chu Dịch càng ngày càng mờ nhạt, cho dù có là pháp chú bí thuật của Nguyên Anh lão tổ, không được pháp lực duy trì, cũng khó có thể cưỡng lại được chuyện suy yếu.