Trong thời gian này, đôi khi sẽ có đệ tử Đan Đỉnh Tông bay qua trên đỉnh núi, hùng hổ một đường bay về hướng Bắc, thậm chí có khi còn cảm ứng được độn quang của chân quân.
Chưa bao giờ có người phát hiện, khi băng qua ngọn núi vô danh kia, bên trong có hai vị Kim Đan đang ẩn núp.
Một ngày ba năm sau.
Ấn ký bên trong Đan Điền hoàn toàn phai mờ, không hề lưu lại bất kỳ vế tích nào.
“Lão rồng kia dù sao cũng chẳng có can đảm, nhắm vào khi Đấu Kiếm Chính Ma để sờ vào râu hổ của Đan Đỉnh Tông!”
Mặt Chu Dịch lộ vẻ vui mừng, rồi nhìn về phía rễ cây đang trồng dưới đất.
Sau khi được Tạo Hóa Ngọc Lộ tưới tắm liên tục không ngừng nghỉ, phần lõi của rễ cây xuất hiện một vùng màu xanh to bằng đầu ngón tay, sức sống dần dần khôi phục, cuối cùng cũng đã lộ ra điều huyền dị.
Từng sợi linh khí mỏng manh đến cực điểm, phát ra từ rễ cây, nếu không phải Chu Dịch có thần thức nhạy bén, gần như là không phát hiện ra.
“Tất cả những linh vật trên đời này, bất kể là linh dược hay là linh quặng, hoặc là yêu ma quỷ quái, đều được hấp thu linh khí rồi mới dần dần hình thành. Cho nên nơi có linh khí loãng, quỷ quái không tồn tại, tiên ma tuyệt tích.”
“Theo như ghi chép trong bút ký chân quân, thứ duy nhất có thể sinh ra linh khí chỉ có linh mạch, cũng là nền móng của tiên đạo!”
“Chưa từng nghe nói đến những sự vật nào ngoài linh mạch ra còn có thể sinh ra linh khí, đáng tiếc những điển tịch liên quan đến thời Thượng Cổ lại quá ít, đa số đều đã bị sửa đổi, ghi chép lại, khác xa so với nội dung nguyên bản của nó.”
“Tìm tòi nghiên cứu lai lịch của rễ cây này không quan trọng, quan trọng là thực nghiệm, nó tự nhiên sinh ra linh khí hay là chuyển hóa một sự vật nào đó!”
Ánh mắt Chu Dịch sáng lên, nếu rễ cây có thể tự nhiên sinh ra linh khí, theo tốc độ kích thích sinh trưởng, phát triển này thì, linh khí mà nó tỏa ra sẽ càng ngày càng nhiều, tương tự như một linh mạch di động.
Bất kể thiên địa có biến hóa như thế nào đi nữa, đều có thể bảo đảm rằng hắn sẽ luôn có pháp lực hộ thân.
“Kích thích rễ cây sinh trưởng là một chuyện lâu dài liên tục không ngừng, nhưng bây giờ có hai việc cấp bách trước mắt, thứ nhất là công pháp Kim Đan, thứ hai là bản đồ luyện chế pháp bảo hộ thân.”
Tầm quan trọng của công pháp tất nhiên là không cần phải nói, bây giờ chỉ có thể đội lên xác Huyền Vũ thô sơ, khó có thể phát huy được một hai phần lực phòng ngự của nó.
“Luyện chế pháp bảo bình thường, thì quá lãng phí xác Huyền Vũ, cần tìm một phương pháp luyện chế hộ thân chí bảo. Cho dù không thể so sánh với trấn tông chí bảo như quạt Thần Hỏa, Phân Quang Kiếm, thì dựa vào bản chất xác Huyền Vũ, cũng đủ để ngăn cản đòn tấn công của Nguyên Anh lão tổ!”
Chu Dịch suy tư một lúc lâu, trước tiên là phải thăm dò rõ ràng, tình hình cụ thể của Đấu Kiếm Chính Ma bây giờ.
Thu hồi trận bàn, xóa bỏ sạch sẽ tất cả mọi dấu vết, gọi con bò vàng đến, một đường chạy về phía Tây Nam.
……
Hành thành.
Thủ phủ Từ Châu.
Vào thời đại mà tiên ma hiện thế, bởi vì nó ở gần với phường thị Tiểu Đan Sơn, nên rất phồn hoa náo nhiệt.
Quay về chốn cũ, con đường vẫn cũ, Chu Dịch đến Bách Hoa Lâu ăn mừng nửa năm.
“Từ khi sáu trăm tuổi, cảnh đời biến ảo, đến ngay cả Kim Đan chân quân cũng đã chết, nhưng mà Bách Hoa Lâu vẫn còn tồn tại…… Không hổ là một trong những ngành nghề cổ xưa nhất, truyền thừa ngàn năm vạn năm, tồn tại mãi mãi!”
Chu Dịch trà trộn vào trong chốn đông người, hỏi thăm cụ thể về tình hình thay đổi của Vân Châu ở phàm tục.
Theo như lời bá tánh, vận mệnh quốc gia Đại Càn hưng thịnh, có “Tiên nhân” hạ phàm tương trợ.
Hiện tại đại quân triều đình còn đang chinh chiến tứ phương, Đan Đỉnh Tông cai trị hai mươi mấy quốc gia, Đại Càn đã thâu tóm hơn phân nửa số đó, những nước còn lại chẳng qua chỉ dựa vào điạ thế hiểm yếu chống đỡ, thống nhất Vân Châu đã là chuyện đương nhiên.
“Phàm tục là tấm gương phản ánh Tu Tiên giới, dựa theo tình hình này, rất có thể Đan Đỉnh Tông đang chiếm thế thượng phong!”
Chu Dịch thư giản xong thể xác và tinh thần, bắt đầu làm chính sự, trong lúc ăn mừng trong thành phát hiện mười mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn có một khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Thi triển Hóa Hình quyết, biến thành một người đàn ông cường tráng, khống chế độn quang bay về hướng Đông Nam trong thành.
Bạch Hạc quan.
Một đạo quan nhỏ không hề có danh tiếng, gần như là không hề có hương khói, trong quan chỉ có một lão đạo đầu bạc tiềm tu.
Lúc này lão đạo đang luyện công, bỗng nhiên thần hồn chấn động, vừa mở mắt thì đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước người, pháp lực hùng hậu chèn ép đến mức mà hắn khó có thể nhúc nhích được.
“Tiền bối, vãn bối là Linh Trần đệ tử của Đan Đỉnh Tông, không biết có gì chỉ giáo?”
Chu Dịch nói: “Bần đạo ở hải ngoại tu hành nhiều năm, lần đầu đến Cửu Châu vân du, có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Linh Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói: “Tiền bối cứ việc hỏi, vãn bối biết gì sẽ nói hết.”
Chu Dịch hỏi: “Hiện tại Đấu Kiếm Chính Ma như thế nào rồi?”
“Hồi bẩm tiền bối, hai mươi bảy năm trước sau khi Huyền Tiêu lão tổ chém chết Chân Dương, rồi liên tiếp đánh bại vài tên Ma Tôn. Hiện giờ chính đạo đang dành ưu thế, không chỉ có đoạt lại những phường thị đã bị chiếm đóng, lại bắt đầu đánh xuống hướng Bắc, Đông tiến chinh phạt Ký Châu.”
Linh Trần dừng một chút, tiếp tục nói: “Tông môn chiêu mộ tán tu cao nhân khắp nơi, hứa hẹn sau khi công phá được phường thị của Thiên Ma tông, linh mạch sẽ phân chia cho tán tu dựng tông lập phái.”
“Tiền bối có tu vi thông thiên, nếu có thể giúp đỡ chính đạo diệt ma, tương lai chưa chắc không thể trở thành nhất phái lão tổ.”
Sắc mặt Linh Trần nóng bỏng chân thành, thật sự là vì chiêu mộ được một vị Kim Đan chân quân cho tông môn, sẽ nhận được một lượng lớn điểm thưởng công huân, sau này có lẽ có thể đổi được một linh vật để Kết Đan.
Chu Dịch nghe vậy ánh mắt hơi chững lại, trong lịch sử Đấu Kiếm Chính Ma, từ trước đến nay đều là vì mục tiêu giết chóc, thắng bại.