Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 204 - Chương 204 - Thống Nhất Vân Châu (2)

Chương 204 - Thống nhất Vân Châu (2)
Chương 204 - Thống nhất Vân Châu (2)

Quân sĩ vội vàng xua đuổi những bá tánh khác để nhường đường, đi đến bên cạnh Chu Dịch, khom người nói.

“Đạo gia, mời ngài đi trước!”

“Ồ? Tại sao ta lại không cần xếp hàng?”

Chu Dịch dùng thần thức đảo qua, xác định binh lính này không phải là tu sĩ, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Binh lính nghe vậy lưng lại cúi càng thấp, giải thích nói: “Đạo gia, ngài ở lâu trong núi, không biết đến thế tục, Đạo giáo đã trở thành quốc giáo từ lâu rồi, được vạn dân kính ngưỡng. Bệ hạ nhiều lần hạ chỉ, phải đối xử tử tế với tất cả đạo nhân, tiểu nhân cũng không dám để cho ngài xếp hàng.”

“Thì ra là thế.”

Chu Dịch hơi gật đầu, vỗ sừng trâu, con bò vàng không nhanh không chậm đi vào trong thành.

Sáng sớm tinh mơ.

Trên đường phố rộng hơn mười trượng, đánh xe đi bộ gánh hàng, người đi lại đông đúc, như nước chảy. Hai bên đường phố cửa hàng san sát, trong những trà lâu tửu quán tốp năm tốp ba khách hàng ra vào, giao tiếp bằng những thứ giọng miền rõ ràng không giống nhau, bàn tán về những chuyện thú vị gần đây.

Chu Dịch từ tốn hành tẩu trên đường phố, nhìn người đi đường hai bên đường tới lui bận rộn, phảng phất như ngược dòng thời gian về đến mấy trăm năm trước.

Đi ngang qua một gánh bán hàng rong mở bán sớm, Chu Dịch một mua chén đậu hủ và bánh quẩy, cưỡi trên lưng bò vừa đi vừa ăn.

“So với khổ tu trong núi, phàm trần thế tục lại càng náo nhiệt hơn!”

Vì đã có kinh nghiệm khi đi vào trong thành, Chu Dịch thi triển pháp thuật che giấu, bá tánh chung quanh dường như là không nhìn thấy đạo sĩ trẻ tuổi.

Trộn lẫn giữa hồng trần, nhưng lại đứng ngoài thế tục.

Tới gần buổi trưa.

Cuối cùng cũng đã đi đến mục tiêu, đình viện trước đây ở Thần kinh, thế mà lại không bị dỡ bỏ. Bên cạnh đó không còn là khu ổ chuột, mà là những ngôi nhà phú quý tường đỏ ngói xanh, chỉ còn sót lại một tiểu viện rách nát, mấy trăm năm trôi qua, cánh cửa gỗ mục nát đến nổi lung lay sắp đổ.

“Càn kinh đã mở rộng ra vài lần, chỗ này của ta cũng trở thành khu vực trung tâm của nội thành rồi, tăng giá rồi!”

Chu Dịch thu hồi suy nghĩ khác biệt, nhẹ nhàng đẩy cửa, kẽo kẹt một tiếng, cổng chính bị gãy thành hai nửa.

Rít rít! Chít chít!

Tiếng động đã làm khách khứa trong viện sợ hãi, một đen một trắng, hai cái bóng nhảy lên khỏi tường viện, mười mấy con chim tước bay lên không trung bay đi.

Chu Dịch lấy linh mộc từ trong túi trữ vật ra, tạo thành cổng chính lắp vào, thi triển pháp thuật tu sửa tường viện chỉnh tề, phất tay quét dọn đám lá rụng trong viện. Gia cụ trong phòng đã trở thành một đống gỗ mục, dứt khoát không cần phải ngủ nữa, chỉ thu dọn sạch sẽ bụi đất mạng nhện vv.

Chỉ trong một lát, tiểu viện đã rực rỡ hẳn lên.

Lấy ra bàn đá ghế đá thường dùng ở Tu Tiên giới, đặt ở dưới giàn nho, nấu nước pha một ấm linh trà.

“Trong Càn kinh này, người có thể nhận ra được bần đạo, có lẽ chỉ có hai vị.”

Hai mắt Chu Dịch lấp lánh linh quang, nhìn về phía cây táo và giàn nho, năm sáu trăm năm trôi qua vẫn còn mấy nhánh cây còn sống sót.

Gió nhẹ thổi qua, cành cây lay động, dường như đang đáp lời.

Lúc này.

Trên đầu tường thò ra một cái đầu nhỏ, đỉnh đầu có một búi tóc, dường như ngửi được mùi thơm của linh trà, không nhịn được mà phát ra tiếng nuốt nước miếng.

Chu Dịch cười nâng chén, nói: “Lại đây, mời ngươi uống.”

Tâm tư của trẻ nhỏ trong sáng, cảm nhận được Chu Dịch không phải là người xấu, bò lên đầu tường bắt lấy một nhánh cây táo, bò theo thân cây sau đó đu xuống viện.

Bởi vì vóc dáng nhỏ nhắn, chỉ có thể bò lên trên ghế đá, vội vàng uống một ngụm linh trà, rồi mới hỏi.

“Ngươi là ai? Từ đâu tới đây?”

“Từ một nơi rất xa đến đây……”

“Rất xa là bao xa?”

Hai mắt đứa nhỏ tỏa sáng, tràn ngập lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài.

Chu Dịch hỏi ngược lại: “Nơi xa nhất mà ngươi từng đến là nơi nào?”

Nhóc con suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Đến nhà ông ngoại của ta, xe ngựa phải đi hơn mười ngày.”

“ Chỗ ta đến xa gấp mười lần như vậy.”

Lần này Chu Dịch trở về Càn kinh, không hề cố ý để lộ tung tích, cũng không lén lút.

Kim Đan chân quân đủ để tung hoành ở Cửu Châu, huống chi độn tốc có thể sánh bằng Nguyên Anh lão tổ, đủ để cho Chu Dịch về nhà một cách chính đại quang minh.

Đương nhiên, trước khi về đây đã bói một quẻ!

Thăm thượng.

Chuyến này có ngạc nhiên thú vị.

Chu Dịch không thèm quan tâm đến sự bất ngờ này, dự tính dừng chân ở Càn kinh một thời gian, rồi sẽ khởi hành đi Đông Hải tìm kiếm tông môn.

Khuôn mặt nhỏ của thằng nhóc nhăn nhó, bẻ ngón tay tính toán gấp mười lần là bao xa.

Trên đầu tường lại có động tĩnh, một tiểu cô nương lấp ló, thắt hai bím tóc, sau khi nhìn thấy thằng nhóc thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại nhìn thấy sự thay đổi bên trong viện, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cộp cộp cộp bước xuống khỏi cây thang.

Chu Dịch nhíu mày, rồi sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Một lát sau.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người trung niên: “Trần Tĩnh bái kiến đạo trưởng.”

“Vào đi.”

Chu Dịch vẫy tay, cửa viện tự động mở ra.

Sắc mặt Trần Tĩnh nghiêm túc, chỉnh đốn quần áo, sau lưng hắn là tiểu cô nương vừa rồi, sau khi tiến vào trong viện thì chắp tay nói.

“Khuyển tử trẻ người non dạ, nếu có va chạm đạo trưởng, xin thứ tội.”

“Không sao.”

Chu Dịch cười nói: “Bế quan lâu ngày, nhìn thấy một đứa bé con trẻ, yêu mến trẻ con, Trần cư sĩ chớ trách.”

Trần Tĩnh nói: “Đây là vinh hạnh của khuyển tử.”

Thằng nhóc con nhìn thấy phụ thân tới, đầu tiên là mặt lộ vẻ sợ sệt, rồi sau đó nhìn thấy dáng vẻ cung kính của phụ thân, không biết làm sao bỗng nhiên lên mặt, tay nhỏ bưng chén trà nhấp một ngụm, bắt chước giọng điệu của Chu Dịch nói.

“Không sao không sao.”

“Ha ha ha!”

Chu Dịch nghe vậy phát ra tiếng cười sang sảng, nói: “Thiên tư thông tuệ như vậy, bình thường đừng quở trách nặng nề quá, bần đạo thấy tướng mạo của nó……”

Sắc mặt Trần Tĩnh căng thẳng, vốn hy vọng nhi tử có tiền đồ, lại sợ đạo nhân nói ra những lời kinh hãi.

“Bình thường an ổn, đời này đã định là không có thành tựu gì, chi bằng ít giao bài tập cho nó, vô ưu vô lự, phú quý yên vui.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0