Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205 - Sử Sách Ghi Chép

Chương 205 - Sử sách ghi chép
Chương 205 - Sử sách ghi chép

Thằng nhóc con nghe thấy vậy cao hứng vỗ tay, nhìn đạo nhân cảm thấy càng thêm thân thiết, hận không thể đổi với cha ruột của mình.

“Đa tạ đạo trưởng.”

Trong giọng nói Trần Tĩnh khó tránh mang theo chua xót, bất kể ai nói nhi tử nhà mình không tiền đồ, cũng đều có dáng vẻ như vậy.

Ngược lại tiểu cô nương bên cạnh, rất không phục nói: “Nếu chỉ dựa vào tướng mạo của một người, mà quyết định thành tựu của một đời người, thì cần gì phải đọc sách tham gia khoa cử, cứ đi xem bói là được rồi!”

“Nói có lý.”

Chu Dịch khen ngợi gật đầu, tiểu cô nương mười mấy tuổi mà có thể có được suy luận như vậy, đã là cực kỳ khó lường.

Tiểu cô nương vốn tưởng rằng đạo nhân sẽ phản bác, giảng giải một chút điển tịch của đạo môn để chứng minh tướng mạo, không ngờ rằng lại gật đầu tán đồng, trong lúc nhất thời khí thể giảm mất một nửa.

Trần Tĩnh lại hoảng sợ, những cao nhân thần tiên như vậy, đều rặc một lũ mặt ngoài thiện lương ôn hòa, thật ra thì tàn nhẫn độc ác, vội vàng khom người xin lỗi.

“Tiểu nữ không biết quy củ, vạn mong đạo trưởng khoan thứ.”

“Nàng vốn dĩ nói có lý, cần gì phải xin lỗi.”

Chu Dịch cười nói: “Trần cư sĩ, nếu sau này gặp chuyện khó lựa chọn, có thể nghe thử chủ ý của nữ nhi…… Mắt rồng cổ phượng, tướng mạo quý không chi bằng.”

Nửa câu sau không nói thành lời, mà là truyền âm nhập mật, chỉ vang lên bên tai của Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nghe vậy nửa vui nửa buồn, nhất thời không biết nên nói như thế nào: “Đạo trưởng có điều không biết……”

Chu Dịch thoáng suy tư, nói: “Huyết mạch của tổ tiên phi phàm, vì vậy, tướng mạo như vậy lại là tai hoạ.”

“Đạo trưởng đúng là thần tiên!”

Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Tổ tiên của Trần gia có từ thời kỳ khai quốc, theo gia phả ghi lại, vì tộc nhân của Thánh Hậu đều chết bởi chiến tranh, vì thế Thánh Hoàng đã sửa tên ba người con trai họ Lý của mình thành họ Trần kể kéo dài hương hỏa.”

“Lại có nguyên cớ như vậy sao!”

Chu Dịch thở dài một tiếng, chẳng trách trông tiểu cô nương kia có chút quen thuộc, trầm ngâm một lát phất tay bắn linh quang ra.

Linh quang rơi vào trong cơ thể tiểu cô nương, dáng vẻ nhu nhược động lòng người vốn có nhanh chóng thu liễm lại, khí chất sắc bén, thông tuệ tan biến, biến thành dáng vẻ của một thiếu nữ bình thường.

Trần Tĩnh phát hiện ra sự biến hóa trên người nữ nhi, khom người thật sâu bái tạ: “Ân đức của đạo trưởng, Trần mỗ vô cùng cảm kích.”

Cho dù mấy trăm năm đã trôi qua, dòng họ Trần gia dựa vào ơn huệ của tổ tiên, bất kể là ai trở thành hoàng đế, cũng sẽ quan tâm đến họ, vinh hoa phú quý không thiếu. Nếu so sánh với cái này, năm đó những kẻ cảm thấy Tam điện hạ xui xẻo, thì gia tộc của bọn chúng sớm đã sớm suy tàn trrong cuộc tranh đấu qua nhiều thế hệ.

Chu Dịch nói: “Làm phiền Trần cư sĩ tìm cho ta một ít sách sử mang tới đây, từ Thánh Hoàng…… Từ những năm cuối cùng của Phượng Dương cho đến ngày nay, ghi lại càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”

Trần Tĩnh liên tục đồng ý, Tàng Thư Các Trần gia có không ít chính sử, rồi lại sai người đi đến những gia tộc có quen biết mượn những quyển sách quý.

Rồi nói chuyện thêm một lúc, mới vừa rồi cáo từ rời đi.

Ban đêm.

Chu Dịch không đả tọa luyện công, cũng không lĩnh ngộ lôi pháp, sau khi bố trí xong trận pháp cảnh giới, nằm trên giường mặc nguyên áo mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao.

“Phù --”

“Thật là thoải mái, thân thể dường như nhẹ nhỏm hơn vài phần.”

“Bao nhiêu năm chưa từng được ngủ một giấc ngủ trọn vẹn như vậy rồi nhỉ? Một trăm năm, ba trăm năm, hay là năm trăm năm nhỉ?”

Chu Dịch thở hắt ra, duỗi thân thể tứ chi, sau khi rời giường thì múc nước rửa mặt, giống như phàm nhân bình thường không hề thi triển bất kỳ pháp thuật nào.

Mở cửa viện ra.

Bên ngoài đã có không ít người, bưng bê, cõng trên lưng, hoặc là gánh, đâu đâu cũng là từng chồng sách.

Trần Tĩnh đứng ngoài cửa chờ đợi một hồi lâu, thấy cửa mở mới lên tiếng nói: “Đạo trưởng, hôm qua bận rộn một ngày, tìm được mấy trăm quyển sách sử. Trong đó phần lớn là chính sử, cũng có không ít dã sử, thú vị hơn chính sử nhiều.”

“Vất vả rồi.”

Chu Dịch vẫy tay, thu tất cả sách sử vào túi trữ vật, nói: “Vừa mới nấu xong nồi cháo, cư sĩ có muốn uống một chén không?”

“Vinh hạnh quá.”

Trần Tĩnh phân phó quản gia, chớ để cho hạ nhân đồn đại bất kỳ điều gì, thật cẩn thận cất bước vào trong sân.

“Cư sĩ không cần phải làm như vậy, bần đạo chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi.”

Chu Dịch múc hai chén cháo, lại lấy ra dưa muối được muối từ linh sâm mấy trăm năm trước, cười nói: “Trong Càn kinh này có không ít người tu hành, đặc biệt là trong hoàng cung kia, khí tức không hề thu liễm chút nào, Trần cư sĩ hẳn là đã từng nghe thấy nhìn thấy không ít nhỉ.”

“Không dối gì đạo trưởng, Trần gia còn có Quy Nguyên công tổ truyền.”

Trần Tĩnh bưng lên cháo lên ăn hai miếng, nói: “Đáng tiếc này tộc nhân hai thế hệ này không biết cố gắng, không có linh căn……”

Còn chưa có nói xong, hai hàng máu tươi chảy xuống từ ttrong mũi, dùng Linh Sâm năm trăm năm ninh thành linh cháo, chỉ cần một ngụm đủ cho Trần Tĩnh bồi bổ tràn đầy khí huyết.

Trần Tĩnh vội vàng buông chén, vận chuyển nội công làm dịu khí huyết, mỗi lần vận chuyển thì nội khí lại tăng lên một phần.

Chu Dịch cười lắc đầu, năm đó khi nhắc đến tiên đạo thì giống như là một điều tuyệt mật.

Một vài tán tu tìm kiếm mấy chục năm nhưng cũng khó mà bước vào con đường này, mấy trăm năm trôi qua thế đạo biến đổi. Tu sĩ, linh căn đã không còn là bí mật trong giới huân quý, bá tánh bình thường đều có thể bàn tán đến những tin đồn có liên quan đến tiên nhân.

Lấy ra một cuốn sách sử bất kỳ bên trong túi trữ vật, có tên là《Thánh Hoàng bí lục》, nghe tên thì đã biết đây là dã sử.

Lật vài tờ, quả nhiên là như thế.

Nội dung trong sách ghi lại lịch sử cuộc đời của thánh hoàng Lý Diệp, từ khi lưu đày đến Bắc cương cho đến khi đăng cơ xưng đế, miêu tả kỹ càng tỉ mỉ đến cực điểm, thậm chí ghi chép rất nhiều cuộc đối thoại, dường như tác giả viết cuốn sách này đứng một bên nhìn thấy tận mắt vậy.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0