Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206 - Hậu Nhân Bạch Gia

Chương 206 - Hậu nhân Bạch gia
Chương 206 - Hậu nhân Bạch gia

Sách sử mà lại viết như là tiểu thuyết, quy kết toàn bộ nguyên nhân vì sao thánh hoàng Lý Hồng có thể đăng cơ xưng đế đều đổ cho “Sơn Hà đỉnh”.

Tác giả đã đưa một trong ba tam bảo của Phượng Dương là Sơn Hà đỉnh, thêm vào trong rất nhiều yếu tố thần thoại xuyên suốt cả quyển sách sử này, xem nó như là bàn tay vàng của Thánh Hoàng.

Trong sách liên tục lặp lại một câu “Đỉnh rơi xuống Bắc Cương, chính là thiên mệnh”, dùng nó làm bằng chứng, để chứng minh rằng sách này viết rất chân thật không hề hư cấu, ngược lại phê phán những quyển sách chính sử che giấu lịch sử.

Chu Dịch cảm thấy thích thú, bản thân là người đã từng trải qua, đọc lại những chuyện năm đó mà người đời sau viết, lại có cảm giác vui vẻ không thể giải thích được.

“Thú vị thú vị!”

Trần Tĩnh luyện công xong, nhìn thấy Chu Dịch Độc say mê đọc sách, cũng không dám quấy rầy.

Bưng chén cháo đi được hai bước, lại quay đầu bỏ đĩa dưa muối vào trong cổ tay áo, cung kính khom người rời khỏi đình viện.

Sáng sớm đến chạng vạng, đêm đen đến bình minh.

Chu Dịch vẫn ngồi trong viện xem sách sử, tìm hiểu nhiều lần đoạn lịch sử từ cuối triều Phượng Dương đến đầu triều Đại Càn, rồi khi đọc thấy những cái tên quen thuộc, trong nháy mắt các loại cảm xúc dâng lên.

Khi thì hoài niệm, khi thì cười vui, lại có khi bỗng nhiên thở dài.

Cho đến khi đọc đến một cuốn sách dã sử, ghi chép lại những hoa khôi trong kinh, ước chừng có hơn trăm người .

Đa số đều là những đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt, có người thì lưu lại thơ từ, có người từng giao thiệp với danh nhân nào đó, những người nổi tiếng nhất một thời ngược lại không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.

Chu Dịch đọc một cách say mê, cho đến trang cuối cùng, nhìn thấy lời kết trong sách không nhịn được mà hai mắt trợn tròn.

Tác giả họ Chu tên Dịch, là sai nha trong thiên lao, lưu luyến Xuân Phong Lâu hơn ba mươi năm, được xưng là khách phong trần đệ nhất quốc triều……

“Bần đạo cẩn thận khiêm tốn mấy trăm năm, bên ngoài cũng không dám dùng tên thật, Nguyên Anh lão tổ cũng chẳng thể tìm được tung tích, kết quả bị một kẻ bán sách bán bổ thân phận!”

Chu Dịch cất sách đi, thân hình chợt lóe lên biến mất không thấy đâu.

Xuân Phong Lâu.

Càn kinh hưng thịnh, nó cũng trở nên náo nhiệt hơn cả ngày xưa.

Chu Dịch hóa thành một công tử trẻ tuổi, tiêu tiền như nước, tiêu dao sung sướng, cho mãi đến cuối năm, nghênh đón một hoạt động được duy trì mấy trăm năm.

Tuyển chọn hoa khôi!

“Thêm mấy trăm năm nữa, Xuân Phong Lâu sẽ có được một truyền thừa ngàn năm, có khi hậu nhân nghiên cứu lịch sử, sẽ coi chuyện tuyển hoa khôi như là một truyền thống văn hóa cần phát huy.”

Ánh mắt Chu Dịch đảo qua hơn mười cô nương đang phô diễn tài nghệ, chọn một người vừa mắt nhất dự tính bình chọn làm hoa khôi, năm đó cẩn thận dè dặt không dám gây chú ý, bây giờ đường đường là Kim Đan chân quân chẳng lẽ không thể chơi trội được sao!

“Chẳng lẽ đây là chấp niệm của bần đạo sao?”

Chu Dịch cũng không suy nghĩ, hành động này có gây tổn hại đến thể diện của chân quân hay không, tương lai tấn chức Nguyên Anh, Hóa Thần cũng sẽ là như thế.

Sức mạnh vĩnh viễn là phương tiện để hộ đạo, nhưng không thể thay đổi bất kỳ suy nghĩ nào của Chu Dịch!

Lấy ra một xấp lớn ngân phiếu từ trong túi trữ vật vung vẩy, đóng rất đạt vai công tử ăn chơi trác táng, dù sao thì ngày xưa cũng đã từng nhìn thấy nhiều, dễ dàng bắt chước giống như đúc.

Bỗng nhiên.

Chu Dịch nhíu mày, thân hình biến mất khỏi Xuân Phong Lâu.

Cô nương đang trái ôm phải ấp, khách nhân đang náo nhiệt bên cạnh, đều mờ mịt ngơ ngác, chẳng hề nhớ là đã từng nhìn thấy một vị công tử.

Trên mái nhà.

Gió lạnh gào thét, đạo bào bị thổi bay phần phật.

“Tâm huyết sôi trào, đã có chuyện quan trọng xảy ra.”

Chu Dịch lấy ống thăm ra, nhẹ nhàng lắc lắc, thi triển Tiểu Tiệt Thiên Thuật bói quẻ.

Linh thăm rơi xuống đất.

Một luồng tin tức xuất hiện trong đầu của Chu Dịch, là một miếng ngọc bội bình thường, ấn ký màu đỏ như máu ở chính giữa vô cùng bắt mắt.

“Ngọc bội Tinh huyết, hậu nhân của lão Bạch gặp nạn!”

“Bần đạo vừa rồi còn suy đoán, trên phàm tục có cơ duyên nào mà có thể đáng để chân quân đi một chuyến, thì ra là nó!”

Chu Dịch cẩn thận cảm nhận, hướng Nam thành có bóng dáng tâm huyết ẩn hiện, chợt hóa thành độn quang biến mất không thấy đâu.

……

“Giết!”

“Chém chết bọn họ!”

“Nơi này là địa bàn của Ố Lang bang!”

“Thằng nhãi Mãnh Hổ bang kia!”

Tiếng giết vang lên từng trận, mấy chục bóng người đang giao chiến trong đêm đen, đao quang kiếm ảnh, hai bên đều là người có võ đạo.

“A!”

Hét thảm một tiếng, Bạch Nham của Mãnh Hổ bang bị đam một đao vào bụng, kình khí xông vào ngũ tạng, sức sống dần dần biến mất.

Máu tươi nhuộm đỏ ngọc bội trên cổ, dường như hiện hóa linh quang, bảo vệ tâm mạch.

Ầm ầm ầm!

Lôi quang lộng lẫy giáng xuống, tất cả những người đang giao phong hóa thành tro bụi, độn quang bọc lấy Bạch Nham biến mất không thấy đâu.

Sau một lát.

Năm sáu tu sĩ trẻ tuổi và lớn tuổi, đến đó để tra xét, kết quả chỉ nghe thấy tiếng sấm, không tìm thấy bất kỳ dấu vết tấn công nào.

Một lão đạo trong số đó, lấy ra một pháp khí la bàn, sau một hồi tra xét nói: “Khí tức pháp lực tuyệt đối không thể nhầm lẫn được, có tu sĩ thi triển lôi pháp!”

Một lão giả mặt trắng không có râu nhận được một miếng thẻ ngọc đưa tin, nói: “Nội Thị Ty vừa mới điều tra rõ ràng, nơi này là vùng giáp ranh giữa hai bang Mãnh Hổ, Ô Lang trong kinh thành, hai bên ước định đêm nay sống mái với nhau.”

“Chắc chắn là một tán tu ẩn nấp nào đó, thi triển lôi pháp giết người.”

Người đang nói chuyện chính là một hán tử mặc áo giáp, vùa giống võ tướng vừa giống tu sĩ, lạnh lùng nói: “Dựa theo quy định của tông môn, tán tu vô cớ giết người, phải đến Tiên Bổng Ty một chuyến!”

Lão đạo lắc đầu nói: “Lôi pháp kia khí thế không hề nhỏ, trong nháy mắt đã giết chết mấy chục người, nhưng trên mặt đất lại chẳng hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào, thủ đoạn như thế…… Trước khi Ngụy tướng quân muốn bắt người, tốt nhất là nên xin chỉ thị của hộ quốc chân nhân!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0