Ngụy tướng quân hừ lạnh một tiếng, rồi cũng không nhắc lại chuyện điều tra đến cùng nữa.
Thực lực quốc gia Đại Càn như hổ thêm cánh, lại có sự ủng hộ của Đan Đỉnh Tông, có được năng lực xử trí Luyện Khí tán tu, nhưng không thể trêu chọc Trúc Cơ chân nhân.
Rồi sau đó điều tra một hồi lâu không phát hiện dấu vế nào hữu dụng, sau khi biết được những chết chính là người trong giang hồ, dứt khoát không thèm quan tâm nữa.
……
Đình viện.
Bạch Nham từ từ tỉnh lại, theo quán tính sờ lên bụng, nhưng chẳng có vết thương nào cả.
Bên tai truyền đến một giọng nói: “Ngươi họ gì?”
“Bạch.”
Bạch Nham trả lời theo quán tính, nhìn theo hướng giọng nói, nhìn thấy một lão đạo đầu bạc ngồi cách đó không xa, vội vàng đứng dậy thi lễ.
“Tham kiến đạo gia, là ngài đã cứu vãn bối sao?”
“Là nó đã cứu ngươi.”
Chu Dịch chỉ trên bàn, ngọc bội đã xuất hiện một vết nứt, nói: “Sư môn của bần đạo là bạn cũ của tổ tiên nhà ngươi, nên dùng miếng ngọc bội này làm tín vật, năm đó Bạch gia cũng coi như là danh môn vọng tộc, tại sao lại suy bại đến mức bị giang hồ chém giết?”
“Tình hình cụ thể thì vãn bối cũng không hiểu được, theo như ghi chép trong gia phả, đại khái là hơn trăm năm trước, Bạch gia có người làm thống lĩnh cấm quân. Quyền cao chức trọng, hưng thịnh một thời, kết quả bị nghi ngờ có liên quan đến án mưu phản của Thái Tử.”
Mặt Bạch Nham lộ vẻ chua xót, nói: “Triều đình phán quyết lưu đày cả tộc, vãn bối có thể sống sót trở về từ Bắc cương, đã là nhờ ơn ông trời.”
Chu Dịch hơi gật đầu, không thở dài hoặc cảm thấy bất đắc dĩ.
Bạch gia truyền thừa mấy trăm năm phú quý, bây giờ có thể còn có hậu duệ còn sống, đã hơn rất nhiều người khác rồi.
Chu Dịch khẽ vuốt miếng ngọc bội, trong giây lát nó khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban đầu, rồi lại khắc thêm vài đạo trận văn hộ thân bên trong, lưu lại một tia khí tức của chân quân.
“Ngươi theo bần đạo tu hành ba tháng, sau này đừng lang bạt giang hồ nữa, lo mà cưới vợ sinh con, phú quý cả đời không phải lo.”
Bịch một cái, Bạch Nham quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.
“Đa tạ đạo gia!”
……
Hôm sau.
Chu Dịch nấu xong cháo Linh Sâm thịt thú, mang cho Bạch Nham một chén.
“Vừa ăn vừa luyện công.”
Bạch Nham ăn một ngụm, linh khí, huyết khí luân chuyển trong ngũ tạng lục phủ, vội vàng thi triển công pháp rèn thể.
Sau nửa canh giờ.
Bạch Nham vung quyền, sức mạnh thân thể đã tăng lên rất nhiều, khom người nói: “Ân nghĩa của đạo gia, vĩnh viễn không quên!”
Chu Dịch nói: “Đừng dài dòng, tiếp tục ăn, khi nào có thể ăn hết chén cháo trong một lần, bần đạo sẽ truyền cho ngươi võ đạo chân chính.”
Bạch Nham lập tức hiểu ra tính tình của Chu Dịch, bưng chén lên ăn, tiếp tục rèn thể.
Ngoài cửa.
Trần Tĩnh bưng chén đĩa quay lại, gõ cửa, đợi hồi lâu không thấy có người trả lời.
Nửa năm trước khi nói chuyện với nhau, Trần Tĩnh biết được Chu Dịch không câu nệ tiểu tiết, cho nên mới trộm chén lấy đĩa, đáng lý ra sẽ không bị trách tội, ngược lại còn lộ ra vẻ ngây thơ.
Thật vất vả chờ đến khi đạo nhân trở về, vội vàng chạy đến để trả cái chén, nào ngờ đụng phải vách tường.
Trần Tĩnh thở dài một tiếng, không dám quấy rầy, khom người rời đi.
“Tiền bối là cao nhân, tính tình là thật khó có thể hiểu được!”
……
Hai tháng sau.
Mỗi ngày Bạch Nham đều luyện võ, niệm kinh, tính cách giang hồ vô lại đã tan biến, trên mặt tràn đầy năng lượng phấn chấn.
Buổi sáng cung kính nhận lấy bát cháo thịt, sau khi ăn liên tục hơn nửa chén, gắng hết sức mình áp chế linh khí, huyết khí mãnh liệt trong cơ thể, gắng gượng nuốt nốt nửa chén còn lại vào trong bụng.
Ngũ tạng lục phủ bị huyết khí đã kích, xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, đến ngay cả da thịt cũng bị giãn nở phình lên, gân xanh xuất hiện.
Bạch Nham chịu đựng đau đớn của thân thể giãn nở, không ngừng thi triển phương pháp rèn thể, cho đến gần nửa ngày mới điều hòa được huyết khí, máu tươi tràn ra bên ngoài, cả người đều bị nhuộm đỏ tươi, phảng phất như vừa mới ngâm mình trong bồn máu.
Từ đầu đến cuối, Chu Dịch chỉ lạnh lùng ngồi xem sách sử, cho dù có vài lần Bạch Nham xém chút nữa chịu đựng không nổi, cũng không ra tay giúp đỡ.
Bạch Nham khôi phục khí lực, khom người nói: “Đạo gia, vãn bối đã hoàn thành khảo nghiệm.”
“Đây không phải khảo nghiệm.”
Chu Dịch khép sách lại nói: “Bần đạo đã tính toán rồi, ngươi chỉ cần luyện võ theo thường lệ, ước chừng ba tháng, thì có thể đạt tới yêu cầu.”
Bạch Nham cung kính nói: “Vãn bối không biết này cháo thịt này là vật gì, nhưng có thể đoán được, là báu vật mà cả đời này cũng không thể cầu được. Học được võ đạo chân chính sớm ngày nào, thì có thể dựa vào cháo thịt này để tu hành, tránh cho sau này lại hối hận.”
“Ngươi có thể suy nghĩ được như vậy, thật sự khiến cho bần đạo cảm thấy bất ngờ.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, nói.
“Hôm nay sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp huyết tế thú huyết, huyết khí ngưng khiếu, sau khi tu thành không thua gì tu sĩ Luyện Khí……”
Thói quen suy nghĩ theo quán tính của Chu Dịch được hình thành qua mấy trăm năm, từ lâu đã không còn khái niệm tranh thủ từng phút từng giây nữa rồi.
Vững chắc qua từng năm, trải qua bao nhiêu năm tháng dài rộng, những thứ mà mình muốn có tự nhiên sẽ có được thôi.
Cho nên mới căn cứ vào tư chất võ đạo của Bạch Nham, định ra kỳ hạn ba tháng, làm theo từng bước là có thể đạt tới giai đoạn huyết tế thú huyết.
Hiện tại Bạch Nham gượng ép nuốt cháo thịt, chịu đựng sự đau đớn của cơ thể, mặc kệ nguy hiểm của sinh mệnh, đã đạt đến kỳ hạn trước một tháng, trên thực tế đã làm đảo loạn sự sắp xếp của Chu Dịch.
“Chuyện này thật cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại có thể cho hắn một cơ hội.”
Sau khi Chu Dịch giảng giải về phương pháp huyết tế, ngưng khiếu, vẫy tay một cái trên mặt đất xuất hiện một lu nước, bên trong đựng đầy máu tươi của yêu thú.
“Phương pháp này rất thô sơ, trong quá trình này không thể tránh được đau đớn, ngươi cứ tu luyện thử xem.”
“Đa tạ đạo gia.”
Bạch Nham khom người thi lễ, cở áo ngoài nhảy vào trong lu, dựa theo phương pháp huyết tế mà rèn luyện thân thể.