Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211 - Truyền Thừa Tông Môn (2)

Chương 211 - Truyền thừa tông môn (2)
Chương 211 - Truyền thừa tông môn (2)

“Phùng đạo hữu chớ thương cảm, nghe đồn đệ tử mới thu nhận có hỏa linh thể, trong vòng trăm năm nhất định có thể Kết Đan.”

“Khó khó khó!”

Phùng Dương nói: “Bần đạo không thể đặt hết cơ nghiệp của tổ tông lên người của một đứa bé được, nếu như sau này nó thất bại, thì ta cũng chẳng có mặt mũi nào mà đối mặt với liệt tổ liệt tông.”

Mọi người trong điện trầm mặc lắc đầu, vấn đề này không chỉ là rắc rối riêng của một mình Địa Hỏa cung, mà những tông môn khác cũng đã từng gặp phải.

Tông môn trong Đông Hải không bì được với Vân Châu trong lịch sử không thiếu những truyền nhân có tư chất kinh diễm, hiếm có như truyền nhân có Thiên linh căn mà trong Hỏa Thần phong cũng đã có hơn mười người, còn lại những truyền nhân có dị linh căn, linh thể thì có đến hàng trăm người.

Như thế mới có thể bảo đảm được cho Đan Đỉnh Tông sừng sững không suy tàn suốt mấy ngàn năm, mà tông môn trong Đông Hải rất hiếm được truyền thừa đến hai ngàn năm, là bởi vì khó có thể bảo đảm rằng đời đời có chân quân tọa trấn.

Một khi chân quân đời trước tọa hóa, thì sẽ không còn được người kế nhiệm bảo vệ, chưa nói đến chuyện hỗn loạn nội bộ, riêng đám sài lang hổ báo bên ngoài sẽ châu vào xâu xé.

Ví dụ như mười vị chân quân đang ngồi trong điện này, trong đó hai vị lão tổ của Thủy Vân tông, Thanh Dương phái chính là người sáng lập ra tông môn, khai tông lập phái mới chỉ được một trăm năm, tài nguyên dùng để ngưng kết Kim Đan đến từ việc cướp bóc của Vân Dương phái khi nó đang trong giai đoạn không người thừa kế.

Sau khi Phùng Dương chết đi, nếu như Địa Hỏa cung không có Kim Đan chân nhân tọa trấn, tất nhiên sẽ dẫm theo vết xe đổ của Vân Dương phái, mà kẻ động thủ có lẽ là một trong số những chân quân bên trong điện này.

Chu Dịch phát hiện từng ánh nhìn quan sát, chợt nhận ra rằng lời mời lần này có ý muốn lôi kéo, nhưng mà hắn vẫn giả bộ không hiểu ra, vẫn cứ từ tốn nhấm nháp linh tửu.

Hương vị của linh tửu Đông Hải khác với Cửu Châu, thiếu đi vị cay nồng, nhưng lại tinh tế nhẹ dịu hơn.

Ánh mắt tha thiết của Phùng Dương coi như vứt cho kẻ mù, không thể không chủ động nói: “Đường đạo hữu mới đến Đông Hải, phong cảnh khác biệt với Cửu Châu, đã thấy quen chưa?”

“Đa tạ Phùng đạo hữu chiêu đãi, Xích Hà đảo thực sự không tồi.”

Chu Dịch buông chén rượu, nói: “Chỉ mong Đấu Kiếm Chính Ma nhanh chóng kết thúc, có thể sớm ngày trở về cố hương tu hành, đến lúc đó bần đạo sẽ thường xuyên đến Đông Hải thăm chư vị.”

Phùng Dương nghẹn trong lòng, thấy đối phương cự tuyệt lời mời chào, chỉ phải bất đắc dĩ chuyển hướng câu chuyện sang chuyện Đấu Kiếm Chính Ma.

Tin tức ở Đông Hải không được nhạy bén cho lắm, nhưng mà đã nhiều năm trôi qua, tin tức chính đạo hứa hẹn dùng linh mạch để khai tông lập phái, cũng đã truyền tới đây. Trong số những chân quân ở đây có không ít người đã dao động, thay vì cứ ở mãi trong Đông Hải cằn cỗi này rồi từ từ diệt vong, không bằng di dời tông môn vào Cửu Châu.

Ví dụ như Phượng Dương quốc nằm gần linh mạch Tiểu Đan Sơn, dân cư còn nhiều hơn cả Đông Hải, đệ tử có linh căn thượng đẳng cũng nhiều không thể kể hết được.

Truyền thừa tông môn phụ thuộc vào người chứ không phải là nơi chốn, chỉ cần có đủ đệ tử ưu tú, số linh mạch, tài nguyên mất đi sớm muộn gì cũng có thể cướp lại được!

Chư chân quân bàn tán về việc này, lập tức trở nên hứng thú, thậm chí có người đề nghị kết thành liên minh, có lẽ có thể bá chiếm được một phần năm lục địa, tương lai tất nhiên có thể cung cấp nuôi dưỡng được Nguyên Anh lão tổ gì gì đó.

Lão tổ của Tử Dương phái đã dao động, nhìn về phía Chu Dịch hỏi: “Đường đạo hữu, ngươi đến từ Cửu Châu, có thể nói một chút về Đấu Kiếm Chính Ma, hiện tai rốt cuộc tình hình như thế nào rồi không?”

Chu Dịch nói: “Sở dĩ Bần đạo trốn tới Đông Hải, là vì nghe nói có Nguyên Anh đạo quân ra tay, chỉ một đòn của hắn như là đánh rụng mặt trời, sang bằng hộ sơn đại trận và cả linh mạch, núi non thành bình địa!”

“……”

Trong điện lập tức im lặng, chúng chân quân đưa mắt nhìn nhau

Chu Dịch tiếp tục nói: “Một nhân vật khủng bố như vậy, mà lại ngã xuống trong Đấu Kiếm Chính Ma, chân quân Kim Đan cảnh nhảy vào, chỉ có thể liên tục cầu nguyện đừng để cho Ma Tôn chú ý đến, nếu không thì khó mà trốn thoát được!”

Phùng Dương thấy bầu không khí trong điện nặng nề, cười ha ha nói.

“Phàm nhân có câu tục ngữ nói rất đúng, con cháu có phúc của con cháu, đừng quá cưỡng cầu truyền thừa, chúng ta vẫn nên giao lưu Luyện Khí chi đạo……”

Chu Dịch nghe mọi người trong điện nói chuyện, chỉ cảm thấy thú vị.

Ngoài miệng thì nói là tính toán vì truyền thừa của tông môn, nghe thấy nguy hiểm của Đấu Kiếm Chính Ma, thì lại không muốn liều mạng vì tông môn.

Liệt tổ liệt tông có lẽ cũng chẳng đáng giá bằng tánh mạng của bản thân!

“Chân nhân sống đến hai trăm tuổi đã chẳng quan tâm đến dòng họ, chân quân sống đến năm trăm năm tuổi đã thờ ơ với tông môn. Nguyên Anh lão tổ số đến ngàn năm thì sớm đã không cố kỵ bất cứ điều gì, đấu pháp chém giết động một chút là huỷ diệt ngàn dặm, mấy ngàn mấy vạn người chết bởi tai họa bất ngờ, giống như phàm nhân dẫm nát ổ kiến vậy!”

Chu Dịch khẽ lắc đầu, niệm thầm Thanh Tâm kinh, nén những suy nghĩ hỗn loạn xuống.

Sau này dù cho có vô địch khắp thiên hạ này, cũng phải biết kính sợ, nếu không rồi sẽ có một ngày chết vì sự lãnh đạm.

Tiệc mừng thọ kéo dài ba ngày, Chu Dịch cùng chư vị đồng đạo khi thì nói chuyện trời đất, khi thì giao lưu tứ nghệ tu tiên, xem như là bước đầu tiến vào Tu Tiên giới ở Đông Hải.

Lúc rời khỏi Địa Hỏa cung, Phùng Dương lấy cuốn Luyện Khí tinh nghĩa, mượn danh nghĩa giao lưu tặng cho Chu Dịch.

“Đường đạo hữu đã si mê Luyện Khí chi đạo, sau này cứ thường xuyên đến Địa Hỏa Cung để giao lưu.”

“Vốn mong là như vậy!”

Chu Dịch cũng không chối từ, tiếp nhận kinh nghĩa cũng coi như là đồng ý lời mời chào.

Rồi sau đó cùng Vạn Bảo cỡi mây bay rời đi, cho đến khi rời xa Xích Hà đảo.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0