Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267 - Nhất Kiếm Trảm Núi (2)

Chương 267 - Nhất kiếm trảm núi (2)
Chương 267 - Nhất kiếm trảm núi (2)

Chu Dịch chậm rãi nói: “Sức mạnh quá mạnh sẽ phá hết kỹ xảo, tốc độ nhanh thì tiến lùi theo suy nghĩ, ban ngày bần đạo truyền cho ngươi pháp môn tăng trưởng sức mạnh, buổi chiều dạy ngươi cách đào tẩu…… Khinh thân pháp.”

Lâm Phàm thấy cũng có lý, nhưng lại cảm thấy quái dị, dường như có chút khác so với dự đoán.

Linh Kiếm thành nổi tiếng khắp thế gian nhờ vào “Kiếm” , bao gồm các việc đúc kiếm, kiếm pháp vv, cho nên sự hiểu biết đối với kiếm, đứa con nít mười tuổi cũng đã được nghe không ít, chỉ là chưa bao giờ được nghe những đạo lý như vậy.

“Sức mạnh càng lớn, chạy càng mau……”

Lâm Phàm có thắc mắc, nhưng mà người đang nói chuyện chính là tiên nhân, cũng chỉ có thể học theo mà thôi.

“Công pháp mà bần đạo sáng tạo ra, rốt cuộc cũng không uổng phí!”

Mặt Chu Dịch lộ vẻ vui mừng, truyền thụ cho Lâm Phàm từng câu từng chữ của khí huyết võ đạo đã được ưu hóa.

Khi ngưng tụ khí huyết cần phải dùng đến linh mễ, buổi tối lúc nấu cơm, mùi thơm của gạo thấm vào ruột gan, nếu Chu Dịch không dùng pháp lực che lấp, phỏng chừng hàng xóm cũng ngửi thấy mùi thơm mà chạy đến xin cơm.

Lâm Ngọc ăn cơm được nấu bằng linh mễ, lập tức biết được Chu Dịch là kỳ nhân thực sự, tất cả những lo âu trong lòng đều tan biến.

Đảo mắt đã qua mấy tháng.

Buổi chiều.

Ánh mặt trời chiếu vào tiểu viện ấm áp.

Chu Dịch nằm trên ghế bập bênh, vừa uống trà, vừa bắn ra những viên sỏi.

Vút vút vút……

Những tiếng vang liên miên không dứt bay đến từ các hướng trái phải trước sau, Lâm Phàm với vẻ mặt nghiêm túc, thi triển khinh công di chuyển xê dịch.

Bịch!

Lâm Phàm chỉ cảm thấy phía sau lưng đau nhức, bước chân chệch một nhịp, lại bị mười mấy luồng khí đánh trúng.

“Ngươi lại chết nữa rồi.”

Chu Dịch chậm rãi nói: “Mới có mười người cùng thi triển ám khí, luyện nửa tháng mà vẫn chưa thể né được.”

“Nó quá khó đi!”

Lâm Phàm đã từng là một thiếu niên kiêu ngạo, sau khi bị Chu Dịch đả kích nhiều lần, thì thiếu niên kiêu ngạo ấy đã biến mất vô tung vô ảnh.

Tiên kiếm nhận chủ gì gì đấy, ngộ đạo kiếm pháp gì đó, chẳng phải mỗi ngày cũng chết mười lần tám lần đấy sao, theo như lời đạo trưởng nói, bản thân bước vào giang hồ chưa được mấy ngày thì đã chết bởi âm mưu, bẫy rập, đánh lén, độc sát mất rồi……

“Dùng toàn bộ thời gian ngươi tán dóc với bằng hữu để luyện công, thì còn khó nữa không?”

Chu Dịch ngoài miệng thì trách móc nặng nề, thật ra từ dưới đáy lòng lại vô cùng vừa lòng, bất kể là thiên phú, hay là ngộ tính của Lâm Phàm đều là tuyệt đỉnh, đáng tiếc sinh nhầm thời đại.

“Hắc hắc, chuyện gì cũng không thể gạt được tiên nhân.”

Lâm Phàm cung kính châm trà, hỏi: “Ta phải luyện tới khi nào, mới có thể đi ra ngoài phiêu bạt giang hồ?”

“Linh Kiếm thành chỉ là nơi hẻo lánh, chỉ giống như là một con kiến trong mắt bần đạo mà thôi, kẻ mạnh ở Cửu Châu Tứ Hải vô cùng nhiều, muốn tiêu sái vui vẻ hành tẩu thiên hạ……”

Chu Dịch suy nghĩ, rồi nói: “Khi nào một kiếm trảm núi, thì có thể đi ra ngoài.”

“Một kiếm trảm núi, thiên hạ có cường giả như vậy sao!”

Lâm Phàm chưa bao giờ đi khỏi Linh Kiếm thành, thậm chí rất ít khi đến những phường thị lân cận, bị ảnh hưởng bởi cha mẹ và những người chung quanh, vô cùng hiếu kỳ với giang hồ, kiếm khách, nhưng mà lại không có khái niệm mạnh yếu cụ thể đối với kiếm khách giang hồ.

Lời của tiên nhân nói, tất nhiên là không sai!

“Ta sẽ cố gắng!”

Lâm Phàm nắm chặt nắm tay, vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp tục rèn luyện khinh công trong viện.

“Trẻ nhỏ dễ dạy ha.”

Chu Dịch hơi gật đầu, cái gọi là nhất kiếm trảm núi tất nhiên là không có khả năng, vốn dĩ là muốn Lâm Phàm kiên trì tu hành.

Điểm yếu lớn nhất của thiên tài chính là có được quá dễ dàng, dễ kiêu ngạo!

Hiện tại lập nên một mục tiêu xa xôi không thể với tới, trong lòng có sự kính sợ, bất kỳ lúc nào cũng cẩn thận, thì không thể nào xấu được. Còn về phần cuối cùng phát hiện trong giang hồ đều là tép riu, biểu cảm của Lâm Phàm đặc sắc ra sao, trong lòng Chu Dịch cũng có chút chờ mong.

Trong tay đột nhiên xuất hiện một quyển sách, nội dung bên trong ghi chép về lịch sử hình thành của Linh Kiếm thành, lấy từ cấm địa trong Tàng Thư Các của Chú Kiếm đường.

Linh Kiếm thành nghe tên thì biết nghĩa, có chút liên quan đến Linh Kiếm tông.

Dựa theo ghi chép trong sách, năm đó Thanh Châu xuất hiện đại ma, tu hành ma công cắn nuốt vô số tánh mạng con người. Lão tổ Linh Kiếm tông bất chấp tấm thân tàn, liều mạng chém giết với đại ma, cuối cùng đồng quy vu tận.

Chú Kiếm đường là do đệ tử của Linh Kiếm tông xây dựng, đê tưởng niệm công huân của tổ tiên, nên mới đặt tên cho nó là Linh Kiếm thành!

“Chó má!”

Chu Dịch bóp nát vụn cuốn sách, trong mắt hiện lên tia lạnh, năm xưa lão tổ đầu tiên nhập ma chính là Kiếm Huyền.

Lâm Phàm dừng bộ pháp lại, thắc mắc nói: “Tiên trưởng, ai chọc ngài tức giận vậy?”

“Là vì……”

Chu Dịch nói nửa chừng thì ngừng lại, không muốn kết thêm nhân quả qua sâu với Lâm Phàm, trầm mặt nói: “Sống lâu quá nên phát hiện đi đến bất kỳ nơi nào, đều là những chuyện phiền lòng!”

Lâm Phàm hiếu kỳ nói: “Tiên trưởng, Côn Luân sơn ở nơi nào?”

“Côn Luân sơn là một địa giới nơi nào cũng có, mà lại không có ở nơi nào.”

Chu Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Đông Nam, nói: “Mấy năm trước thì nó ở Vân Châu, cách nơi này mấy vạn dặm xa.”

“Mấy vạn dặm!”

Lâm Phàm kinh ngạc cảm thán một tiếng: “Tiên nhân đi xa như vậy để làm gì?”

Chu Dịch thở dài nói: “Bên kia có một kẻ rất phiền phức, bần đạo lười gặp hắn.”

Mấy năm nay Bạch Vân Phong sắp bị binh lính đào xuyên qua rồi, cho dù không ảnh hưởng đến Vi Trần trận, nhưng mà mỗi ngày tiếng leng keng leng keng cũng đủ khiến cho người ta phiền lòng.

“Ồ.”

Lâm Phàm thấy đạo trưởng không muốn nhiều lời, rất biết điều lái sang chuyện khác, nói: “Tiên nhân, ta luyện lâu như vậy, tại sao ngài còn chưa truyền cho ta kiếm chiêu?”

Chu Dịch liếc Lâm Phàm mắt nhìn một cái, khẽ vuốt râu dài nói.

“Nếu có thể nhất kiếm trảm núi, thì còn cần gì kỹ xảo?”

……

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0