Hôm nay.
Phân hồn chui vào trong bảo châu, rốt cuộc cũng đã khoan qua lớp vách ngăn cuối cùng, trực tiếp chui ra ngoài từ chỗ đó.
Thần thức Chu Dịch khóa chặt, trong khoảnh khắc khi phân hồn chui ra khỏi bảo châu, ở nơi bị khoan đó xuất hiện sự vặn vẹo của không gian.
Không gian trắng xóa bên trong bảo châu bắt đầu cuồn cuộn, xao động, xảy ra sự biến hóa huyền diệu khó giải thích được, phân hồn lại chui vào bên trong, ở bên trong đợi một lúc lâu vẫn không thấy bị tan biến.
“Thử lại độ cứng.”
Chu Dịch há mồm phun ra Phân Kiếm Quang, sau bốn trăm năm uẩn dưỡng, đã khôi phục lại thành dáng vẻ của một pháp bảo.
Kiếm khí chém lên mặt ngoài của bảo châu, vẫn cứ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng mà Phân Kiếm Quang đi xuyên qua lỗ khoan, phá hoại từ bên trong, năng xuất nhanh hơn rất nhiều so với phân hồn.
“Lỗ khoan nhỏ đến nổi gần như không thể phát hiện được, bố trí trận pháp phòng ngự ở bên trong, cũng coi như là một loại pháp bảo hộ thân. Huống hồ tác dụng lớn nhất của vật này là di dời Côn Luân sơn vào bên trong đó, bần đạo sẽ có động phủ mang theo bên người!”
Chu Dịch khắc vài đạo cấm chế bên trong bảo châu, tạm thời luyện nó thành một pháp khí tương tự như túi trữ vật, hóa thành độn quang rời khỏi đó bay chung quanh tìm một ngọn núi hoang.
Nhắm chuẩn lối vào của bảo châu với ngọn núi vô danh kia, vận chuyển pháp lực thi triển pháp quyết hút vào, đất đai núi non lập tức bay vào bên trong.
Sau một lát.
Hút vào liên tục hai ngọn núi, mới chỉ lấp đầy một nửa diện tích trong bảo châu.
Trở lại đạo quan.
Chu Dịch suy nghĩ một lát, gọi nhóc con Linh Sâm đến, tươi cười nói.
“Bần đạo tốn mất hai trăm năm, rốt cuộc cũng luyện thành động thiên Côn Luân, giờ nhờ ngươi vào bên trong ở mấy ngày được không?”
“Không có nguy hiểm gì chứ?”
Sau khi nhóc con Linh Sâm nhiều lần xác nhận mức độ an toàn, mới hóa thành độn quang màu xanh lá chui vào trong bảo châu, đứng trên mặt đất vung chân múa tay hét lên.
Trên bầu trời trong suốt xuất hiện một đôi mắt rất lớn, nhìn như thần minh đang quan sát thế gian, chính là Chu Dịch đang quan sát từ bên ngoài, cẩn thận quan sát mới có thể nhìn thấy nhóc con Linh Sâm nhỏ như hạt cát.
Quan sát nửa tháng.
Nhóc con Linh Sâm làm việc cực khổ bên trong bảo châu, thi pháp san bằng đất đai, rồi phân chia đất đai khai khẩn linh điền.
Chu Dịch cảm thấy không gian bên trong bảo châu cũng đủ lớn, nên hút nước sông bên ngoài vào trong, tạo thành một hồ nước rộng chừng ba mươi trượng.
“Trông có vẻ có thể trú ngụ, tu luyện đều không có vấn đề gì?”
Một tháng sau.
Đạo quan, cổ thụ, linh dược đều được di dời vào bên trong bảo châu, bên ngoài chỉ còn sót lại Chu Dịch cùng Kiến Mộc, bắt đầu quan sát sự phát triển của linh dược ở bên trong.
Mấy năm sau.
Linh dược phát triển bình thường, Chu Dịch nuốt Kiến Mộc vào đan điền, hóa thành độn quang chui vào không gian bảo châu.
Đây là lần đầu tiên Chu Dịch đi vào bên trong, nhưng phân hồn đã ở bên trong hơn hai trăm năm, cho nên không cảm thấy xa lạ chút nào. Trồng Kiến Mộc vào trung tâm của không gian, tiêu tốn tuổi thọ thi triển Ngọc Lộ Quyết tưới tiêu cho Kiến Mộc, linh khí nồng đậm mênh mông phân tán ra.
“Từ đây về sau, bần đạo sẽ tu hành trong Côn Luân động thiên này!”
Côn Luân động thiên.
Chu Dịch lấy ra trận bàn từ trong túi trữ vật, ảo trận vây trận phòng ngự công kích, gom góp lại với nhau cũng phải đến cả ngàn trận pháp.
Một nửa bố trí ngay lối vào, trước tiên phải bảo đảm sự an toàn của không gian này, số còn lại bố trí ở trên trời dưới đất, trong đó có không ít trận pháp ngăn cản sự rà xoát của thần hồn, bắt đầu từ lúc này, đến ngay cả phân hồn cũng khó có thể trốn vào bên trong bảo châu.
Sau khi kích hoạt ảo trận, bầu trời xuất hiện mặt trời và mây xanh, ở phương xa biến thành đường chân trời mênh mông.
Nhìn như vậy, trông giống như một thế giới thật sự.
Chu Dịch lấy ra những linh vật cất giấu kỹ, thi triển một thân truyền thừa luyện khí, luyện chế động thiên thành pháp bảo hộ thân.
“Đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo phải liên tục không ngừng gia cố, cho đến trở thành một thế giới động thiên kiên cố không gì có thể phá vỡ nổi, cho dù trờ sập đất nứt cũng có thể bảo đảm được sự an toàn của bản thân, ngao du thiên ngoại hỗn độn……”
Tu vi tăng lên, trên đời càng ngày càng có ít người có thể mang lại uy hiếp với Chu Dịch, mấy ngàn năm sau, trên đời này thứ cuối cùng có thể giết chết hắn chỉ có thể là trời sụp đất lở.
Mà khả năng trờ đất sụp đổ lại cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà đối mặt với thời gian vô cùng vô tận, thì cho dù khả năng nhỏ nhất cũng có thể trở thành sự thật.
Chu Dịch không muốn chờ đến khi trời đất sụp đổ, không còn nơi trốn tránh, sớm đã có kế hoạch xây dựng một chỗ lánh nạn rồi, vừa hay gặp được bảo châu của Long Hoàng!
Lại tốn mất năm mươi năm.
Rốt cuộc thì cũng đã luyện thành bước đầu Côn Luân động thiên.
Chu Dịch ngồi xếp bằng bên hồ câu cá, tuy rằng trong hồ nước cũng không có cá.
Nhóc con Linh Sâm ngồi xổm bên cạnh, nhìn đám mây huyền ảo trên bầu trời, hỏi: “Tiên trưởng, khi nào thì Kiến Mộc mới mọc nhánh chứ?”
Chu Dịch gấp cuốn Đạo kinh lại, trả lời một cách nghiêm túc nói: “Đợi đến khi Côn Luân động thiên hóa thành một thế giới, chín tầng trời mây, đất đai rộng lớn, Kiến Mộc tự nhiên sẽ mọc cành.”
Nhóc con Linh Sâm nhìn đầu ngón tay của nó rồi tính toán thật lâu, cũng không có thể tính rõ ràng được, lại hỏi: “Làm sao để động thiên trở nên to lớn hơn?”
“Cụ thể thì bần đạo cũng không rõ lắm, nhưng mà khả năng lớn nhất chính là luyện nhập bảo châu của Long Hoàng vào với những linh vật cùng loại.”
Chu Dịch dự tính bố trí Vi Trần trận pháp, thu nhỏ đất đai bên ngoài rồi mang vào bên trong động thiên, kết quả hoàn toàn không thể nào mang vào được, cắt đứt ý tưởng một cái hộp với nhiều lớp chồng lên nhau vô hạn.
Thu nhỏ thiên sơn vào trong Vi Trần, thật ra thì thiên sơn vẫn còn ở đó.
Nhóc con Linh Sâm hóng chuyện không sợ phiền phức, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Tiên trưởng dự tính lôi mấy lão quái vật kia lên sao?”
“Nào có dễ dàng như vậy.”