Chu Dịch nói: “Nhân quả giữa Bần đạo và Long Hoàng quá sâu nặng, tốn nhiều công sức như vậy, may mắn mới tìm được huyết tinh. Còn những lão quái vật tự phong ấn còn lại thì hoàn toàn không có tung tích, vật dùng để tự phong ấn có thể là một cục đá hoặc là cành khô, nếu có nhìn thấy ngay trước mắt cũng khó phát hiện ra!”
Nhóc con Linh Sâm nghe xong, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại mấy vòng, duỗi thẳng tứ chi, không còn ôm hy vọng thành tiên nữa.
“Bần đạo không tìm được, không có nghĩa là trên đời này không có người tìm được.”
Chu Dịch nói: “Mấy lão quái vật của Ma đạo kia, mỗi một người đều giết chóc vô nhân tính, có lẽ không thể ngờ rằng sẽ có một ngày, sẽ bị phàm nhân moi ra từ trong xó xỉnh nào đó, bị coi như là một bí mật chưa được khám phá mà nghiên cứu.”
Nhóc con Linh Sâm nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy lại có hi vọng thành tiên, lập tức khôi phục lại vẻ hoạt bát.
Chu Dịch không tiếp tục giải thích, thu cần câu nói.
“Bần đạo bế quan đã hơn hai trăm sáu mươi năm, động phủ tùy thân đã thành, đã đến lúc nếm trải hồng trần thế gian.”
……
Bắc Cương.
Long Bàn sơn.
Là nơi Thái Tổ thành lập nên Đại Chu, đổi tên Xà Bàn sơn thành Long Bàn sơn, nhiều lần tổ chức nghi lễ cúng bái tại đây.
Chu Thái Tổ lên núi không tế trời xanh đất đai, mà là bái tế Côn Luân tiên sơn trong truyền thuyết, trình báo với tiên nhân công tích của chính mình, chứng minh rằng mình đã không phụ sứ mệnh.
Sử sách đời sau coi hành động tế bái của Chu Thái Tổ trên Long Bàn sơn, là mượn danh tiếng của Côn Luân tiên sơn để đả kích phái bảo thủ trong triều đình, đồng thời củng cố đường lối chính trị của chính mình.
Sau này lại phát hiển ra một lượng lớn than đá ở Long Bàn sơn, thành trì gần quê hương của Thái Tổ lại càng thêm thịnh vượng phát đạt, dần dần trở thành một nơi trọng yếu ở Bắc Cương.
Hôm nay.
Trời đông giá rét, gió bắc lạnh thấu xương.
Tuyết rơi lả tả lả đã ba ngày, núi non thành trì đều là một mảnh trắng xoá.
Chu Dịch mặc đạo bào màu xanh đen, thi triển khinh công bay lượn, nhìn bầu trời đen sì, sương mù mênh mông, thần sắc có chút quái dị.
Mãi đến cửa thành, không nhìn thấy binh lính canh gác, ngựa xe người đi đường tùy ý ra vào.
“Xe ngựa có ổ trục, vải dệt mịn màng, tinh tế, xem ra thế gian đã xuất hiện rất nhiều biến hóa.”
Chu Dịch tiến vào trong thành, phồn hoa náo nhiệt không thua kém gì kinh thành.
Theo thói quen tìm đến một hiệu sách, lật một cuốn sách có tựa là 《 Chu Thái Tổ bản kỷ 》, phát hiện trang giấy, nét mực đều được trình bày một cách có quy tắc, chữ viết đồng nhất, cỡ chữ cũng đồng đều, có chút cảm giác thiếu đi tính nghệ thuật.
“Chu Khang đã làm được rồi!”
Mặt Chu Dịch ộ vẻ kinh ngạc, thật ra thì năm đó truyền thụ cho Chu Khang về máy móc, cũng không ôm nhiều hy vọng.
Muốn phổ biến máy móc thì không chỉ cần đến kỹ thuật, mà còn phải có sự giải phóng về mặt tư tưởng và sự tích lũy về căn cơ, ở Vân Châu gần như là không có hai thứ này.
Tu Tiên giới đã tồn tại vô số năm, nếu như ngược dòng lịch sử thì có thể kể đến thời Thượng Cổ, từ Thượng Cổ đến nay, Vân Châu không hề xuất hiện thay đổi nào to lớn cả. Tu sĩ có thể chế tạo ra máy móc một cách dễ dàng, nhưng là hoàn toàn không cần phải làm như vậy, giá trị sự tồn tại của phàm nhân chính là cung cấp hậu duệ linh căn!
Vương triều thay đổi, chiến loạn ôn dịch, thiên tai nhân họa vv, bất kể là thế gian đã có bao nhiêu người chết đi, cũng sẽ không gây tổn hại đến Tu Tiên giới.
Trong giai đoạn này có lẽ sẽ xuất hiện một số mầm mống, nhưng mà trong mắt tu sĩ thì chỉ là những phần tử phản nghịch không ổn định, phất tay là đủ đè bẹp chúng rồi, phàm nhân chỉ có thể tiếp tục sinh tồn dựa theo chế độ cổ xưa .
Chu Dịch truyền thụ cho Chu Khang máy móc kỹ thuật, là dự tính gieo một hạt giống, cũng không trông cậy nó thật sự có thể mọc rễ nảy mầm.
Thần thức đảo qua nhanh chóng xem xong quyển sách, đại khái biết được những gì mà Chu Khang trải qua sau khi rời khỏi Côn Luân, đương nhiên bên trong sách sử không đề cập đến Côn Luân, mà là ghi lại Thái Tổ Đại Chu được dị nhân truyền thụ bí thuật Mặc gia.
Chu Khang dựa vào guồng quay tơ, nhanh chóng tích lũy một lượng lớn tài sản, kết giao tạo mối quan hệ, thành lập hiệu buôn Côn Luân.
Vải vóc của hiệu buôn Côn Luân giá rẻ lại chất lượng, được phổ biến khắp các nước trong Vân Châu, khiến cho đám quan lại Khánh quốc nổi lòng tham.
Lúc mới bắt đầu Chu Khang chỉ muốn kiếm bạc, sau nhiều lần hối lộ quan lại triều đình, càng ngày bọn chúng càng tham lam, bất đắc dĩ bị ép vào đường tạo phản xưng đế.
Nam chinh bắc chiến, lập nước Đại Chu.
Lãnh thổ Đại Chu không rộng lớn bằng Khánh quốc, các nước ở Vân Châu cũng nhân cơ hội này chiếm lấy một mảng lớn lãnh thổ Khánh quốc, diện tích của đất nước cũng gần bằng với Phượng Dương quốc của ngàn năm trước.
Sau khi Chu Khang đăng cơ thì dựa vào quyền lực của hoàng đế lập nước, muốn cả nước thực thi máy móc, kết quả bị đám đại địa chủ thuộc phái bảo thủ liều chết ngăn cản, bọn họ đâm đầu vào cột trên buổi triều để khuyên can nhưng không thành, thậm chí cấu kết với hoàng tử mưu phản!
Thái Tổ lập quốc, xông ra từ trong máu và lửa, há là phường phàm phu tục tử!
Chu Khang một mặt lấy cớ là chiến tranh ở biên giới Nam Bắc, một mặt là mời truyền nhân của trường phái Mặc gia đến, tiến hành đồng bộ cưỡng ép mở rộng thực thi máy móc.
“Mượn cớ chiến tranh, mượn danh tiếng của Mặc gia !”
Chu Dịch gật đầu, cảm giác như mình đã coi thường người trong thiên hạ , đáng tiếc lúc ấy đang một lòng luyện chế động thiên, nếu không thì sẽ xuất hiện thể hiện vài trận pháp thuật, Chu Khang có thể lấy lý do ý trời, chuyện thực thi máy móc sẽ càng thêm thuận lợi.
Sau khi Chu Khang đăng cơ, ba mươi năm đầu đều đấu tranh với phe bảo thủ.
Hoàng quyền kết hợp cùng máy móc, mấy kẻ hủ nho chỉ biết đọc tứ thư ngũ kinh làm sao mà ngăn cản được, đời sống của bá tánh càng ngày càng tốt lên, thì nội bộ của phe bảo thủ đã bắt đầu chia rẽ.
Dù sao thì lợi ích mà máy móc mang lại là quá lớn, hơn xa cả việc vất vả cày ruộng trồng trọt, sống dựa vào ông trời!
Sức sản xuất tiên tiến, như sóng triều cuồn cuộn, không thể ngăn cản!