Từ sau khi Chu Dịch bước vào cửa, chưởng quầy của hiệu sách vẫn luôn quan sát hắn cẩn thận.
Đạo bào màu xanh đen không nhìn ra chất liệu, đường may đều đặn, tinh tế, chất vải như được máy móc dệt ra, nhưng mà thoạt nhìn thì rất phóng khoáng thoải mái, không cứng nhắc quy củ như được chế tạo hàng loạt.
“Tài nghệ tinh xảo như vậy, một thước vải như vậy thì có thế nào cũng đáng giá mấy lượng bạc!”
Chưởng quầy hiểu biết rộng rãi, khi đi cùng chủ nhân đến Tiên kinh chọn mua máy móc in ấn kiểu mới, biết được việc ăn mặc của đám con cháu thế gia, đạo môn chân nhân đều là đồ thủ công của trăm năm trước.
Người nghèo mới mặc vải dệt do máy móc tạo ra!
Rồi lại nhìn trâm ngọc trên đầu, giày vải dưới chân, từ những chi tiết rất nhỏ đã đủ biết gia thế.
Tròng mắt chưởng quầy chuyển động, chạy lại chắp tay khom người vái chào, nói: “Đạo trưởng, có cần Đạo kinh không? Là của trăm năm trước, bản viết tay của Hoài Vân chân nhân!”
“Lấy xem thử.”
Chu Dịch dùng thần thức đảo qua tất cả sách sử, đại khái cũng đã biết được sự thay đổi trong một trăm sáu mươi năm qua, nhưng mà những gì được ghi chép trong sách sử chỉ là khái quát, còn cần phải trải nghiệm thực tế mới biết được.
Chưởng quầy lấy ra một hộp gỗ tinh xảo từ dưới quầy, là một quyển sách đóng buộc chỉ, 《 Trương Hoài Vân luyện đan chú lược 》.
“Luyện đan?”
Chu Dịch vô cùng ngạc nhiên, cầm lấy quyển sách lật xem, lật một trang sắc mặt lại đen thêm một phần.
Chưởng quầy không rõ nguyên do, thử thăm dò nói: “Đạo trưởng sách này có vấn đề gì sao?”
“Sách thì không có vấn đề gì, về phần nội dung…… Hừ hừ!”
Chu Dịch vừa cầm lên tay đã thăm dò rõ ràng, trang giấy nét mực đã được hơn trăm năm tuổi, đúng thật là đồ cổ thứ thiệt.
Thứ ghi lại trong kinh thư không phải là kinh văn Đạo gia, cũng không phải viết về luyện đan luyện khí pháp môn, thay vào đó, nó giải thích vạn vật trên đời đều được tạo thành từ âm dương ngũ hành, tương tác kết hợp với nhau thì chế tạo ra thuốc súng, thủy tinh, vôi sống, v.v..
Ở trang cuối cùng của quyển sách, được đề tên của Trương Hoài Vân chân nhân, chỉ ra đa số luyện khí luyện đan pháp môn trong Đạo kinh, đều là những suy nghĩ viển vông về trường sinh tiên đạo của Tiên Hiền đạo môn.
Rồi cảnh báo đệ tử đời sau, đừng cứng nhắc, bảo thủ không chịu thay đổi, phải biết sai lầm của mình và sửa đổi để phát triển Đạo giáo!
“Nghiệp chướng, thằng nhãi này vứt hết mặt mũi của tổ sư rồi!”
Chu Dịch đen mặt hỏi: “Trương Hoài Vân này có địa vị như thế nào trong đạo môn?”
Chưởng quầy nói: “Trương chân nhân là Tiên Hiền đạo môn duy nhất được công nhận từ khi Đại Chu lập quốc cho tới nay. Sau khi chết đi được triều đình sách phong là Hoằng Giáo Phổ Tế Khai Hoá Huyền Diệu đạo quân, được đạo môn khắp nơi hương khói cung phụng!”
Chu Dịch bất đắc dĩ thở dài, không ngờ rằng việc phổ cập máy móc, lại gây ra ảnh hưởng như vậy.
“Sách này bán bao nhiêu tiền?”
“Sách này là vật quý của chủ nhân, vốn dĩ không bán.”
Chưởng quầy cười nói: “Nếu như đạo trưởng thích, thì vật về với chủ, kinh trả Đạo môn, chỉ cần năm trăm lượng!”
Chu Dịch móc móc trong cổ tay áo, lấy ra mấy đỉnh vàng to bằng nắm tay trả tiền.
Chưởng quầy trợn hai mắt, quần áo được may thủ công, đỉnh vàng nén, cùng với hành động trả tiền dứt khoát, trong lòng không kìm được mà cảm thấy hoảng sợ, cũng không dám nói mấy câu linh tinh như cân đo đong đếm thử vàng thật giả gì đó.
Một cường nhân theo lễ nghĩa của trăm năm trước như thế này, hoàn toàn không hòa hợp với thời đại bây giờ, nhẹ thì nhìn mọi thứ không vừa mắt, nặng thì vung tay đánh nhau!
Chu Dịch cất sách, đi ra khỏi tiệm sách lại ngẩng đầu nhìn trời, nào ai ngờ được chỉ mới trăm năm mà thế gian đã thay hình đổi dạng.
Khói đen chỉ là biểu hiện bên ngoài, lòng người thay đổi mới là cốt yếu!
“May mắn mà đã luyện thành Côn Luân động thiên, có thể tu hành dưới nhân gian, nếu không thì xuất quan sau mấy trăm năm tu hành, bần đạo thực sự sẽ trở thành một cổ nhân không biết sự đời!”
……
Tiên kinh.
Thái Thủy đế đã dựa vào tiên cảnh Côn Luân tiên để đặt tên cho kinh thành.
Chu Khang tự xưng là sư đệ của Thái Thủy đế, đã từng tu hành ở Côn Luân sơn, sau khi lập quốc thì vẫn tiếp tục sử dụng cái tên này.
Chu Dịch còn chưa đi vào kinh thành, mà đã nhìn thấy mấy cái ống khói to, bịch bịch bịch nhả khói đen.
Tường thành màu nâu loang lổ vẫn là bức tường thành được Đại Càn xây dựng từ mấy trăm năm trước, năm đó tu sĩ dùng thuật pháp cắt đá núi rồi gia cố, vẫn luôn được sử dụng cho đến ngày hôm nay, nó vẫn là sức mạnh phòng hộ quan trọng nhất ở kinh thành.
Những khẩu đại bác bằng sắt sẫm màu trên nòng là những mũi tên, và những binh lính mặc áo giáp sắt đứng canh gác, dao bằng thép và súng lửa đeo ngang hông.
Tiến vào cửa thành.
Đường đi rộng hơn mười trượng, những cửa hàng san sát nối tiếp nhau, ngựa xe người đi đường như nước chảy.
Thị lực của Chu Dịch tất nhiên là vô cùng tốt, từ đằng xa đã trông thấy một tháp đồng hồ quả lắc khổng lồ, đứng sừng sững ở cuối phố, ánh mặt trời chiếu vào khiến nó phản xạ ra thứ ánh sáng của sắt thép.
“Đạo trưởng, xin hãy xuất trình độ diệp.”
( độ diệp: thẻ để chứng minh thân phận người tu hành)
Người đàn ông trung niên mặc áo ngắn màu xanh đen, quần dài màu đen, đầu đội mũ đen.
“Mua nhà thì phải đến nơi nào?”
Chu Dịch đưa tay ra,trong tay trống rỗng không có bất kỳ đồ vật gì, nhưng trong mắt người đàn ông kia lại hiện lên một tấm độ diệp như trong trí nhớ của hắn.
Người đàn ông đẩy mắt kính, nhìn thấy rõ ràng con dấu của Bạch Vân Quan chân nhân, ngữ khí càng thêm cung kính, nói: “Người môi giới ở đường Côn Luân, Giáp số 12.”
Chu Dịch từ chối đề nghị dẫn đường của người đàn ông kia, hỏi rõ ràng hướng đi, không nhanh không chậm dạo bước trên phố.