“Dùng chuyện này để lấy được hương hỏa nguyện lực, thì có khác gì thổ địa Lâm Dương chứ? Rất nhiều thần tiên bắt đầu từ những chuyện ác nho nhỏ, rồi sau đó tham dục tăng lên, từng bước biến thành tà ma!”
Một năm sau.
Sơn thần Ô Sơn có được thêm mấy chục tín đồ.
Trong đó có một lão giả họ Trần, cảm ơn sơn thần tặng con cái, kéo dài hương hỏa gia tộc, trở thành người coi miếu sơn thần.
Hai năm sau.
Tín đồ tăng lên đến cả ngàn người.
Năm năm sau.
Mùa Đông trời đổ mưa tuyết ba ngày ba đêm liên tục, phong tỏa cả núi Ô Sơn, bá tánh thiếu thốn thức ăn áo mặc.
Sơn thần hiển linh, thi triển thuật pháp khiến cho mưa thuận gió hoà, làm tàn băng tuyết, một trận tai ương băng tuyết lại biến thành tuyết rơi đúng lúc tưới tiêu cho đồng ruộng.
Tai kiếp qua đi, bá tánh chung quanh Ô Sơn đều trở thành tín đồ của sơn thần.
Hoa nở hoa rụng, mây cuộn mây tan.
Mười năm thoảng qua nhanh.
Hôm nay.
Mặt trời chói chang treo cao.
Đang giữa ngày mùa hè.
Một đạo độn quang đáp xuống chân núi Ô Sơn, hóa thành một thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Mặt như quan ngọc, dáng người đĩnh bạt, thân mặc đạo bào màu vàng tươi, ngực thêu ấn kiếm dài ba tấc.
“Mười một năm, ta đã về rồi!”
Thanh niên này chính là Lâm Hằng, năm đó vào kinh thành cáo trạng, bái nhập vào môn hạ của Hóa Thần Thiên Quân tu hành, thời gian trước cuối cùng cũng vượt qua đượcTiểu Tứ Cửu thiên kiếp, được sư tôn cho phép xuống núi du lịch.
Trạm thứ nhất, chính là Ô Sơn.
Lâm Hằng lấy ra một cái lục lạc từ trong túi trữ vật, nhẹ nhàng lay động, phát ra những tiếng kêu leng keng giòn tan.
Chờ đợi hồi lâu, không thấy bất kỳ sự hồi đáp nào.
“Chẳng lẽ Tiểu Thanh không ở trên núi?”
Lâm Hằng chau mày, lắc lư chiếc lục lạc đi men theo con đường núi, kết quả đi khắp Ô Sơn nhưng cũng không thấy bóng dáng.
Nhưng thật ra cũng có gặp qua con yêu quái, dò hỏi xà yêu, Tiểu Thanh, thì nó liên tục lắc đầu tỏ vẻ không biết, chỉ dẫn Lâm Hằng đến miếu sơn thần hỏi thăm.
Bay đến núi sơn thần.
Lâm Hằng đáp độn quang xuống, còn chưa gõ cửa đã nhìn thấy một đạo đồng bước ra.
“Sơn thần đại nhân đã biết được mục đích đạo hữu đến đây, nhưng người đang bế quan tiềm tu, không tiện tiếp đãi.”
Nhóc con linh sâm chắp tay nói: “Sơn thần tiền nhiệm bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án thổ địa Lâm Dương, chết dưới tay Đốc Tra tư, yêu quái dưới trướng người chết kẻ ly tán, cũng không biết thanh xà kia đã đi nơi nào.”
“Đa tạ đạo hữu.”
Lâm Hằng không nhịn được mà cảm thấy buồn bã, mong đợi mười năm, vậy mà lại nhận được một kết quả như vậy.
May mắn đạo tâm kiên nghị như thép, cũng không thi triển độn pháp, xoay người chậm rãi đi xuống dưới núi.
Bỗng nhiên quay đầu lại nhìn.
Đạo đồng của sơn thần còn đứng ở cửa, mái tóc dài đen nhánh rối tung, đạo bào xanh đen phiêu lãng theo gió, đột nhiên khiến cho Lâm Hằng có chút động tâm, càng nhìn càng phát giác vô cùng ôn nhu dễ gần.
“Vô Lượng Thiên Tôn!”
“Tại sao bần đạo lại có suy nghĩ như vậy chứ, quả thật là đáng sợ, vẫn nên trở về sư môn bế quan tu hành!”
Lâm Hằng liên tục niệm tụng Thanh Tâm pháp quyết, hóa thành độn quang hốt hoảng rời đi.
Miếu sơn thần.
Chính điện.
“Đi rồi sao?”
Chu Dịch đứng trước tượng thần, thi triển ngưng thần thuật, hội tụ từng sợi hương hỏa nguyện lực mỏng như khói nhẹ.
“Đi rồi.”
Nhóc con linh sâm khom người nói: “Tiên trưởng, nhóc con kia bái nhập môn hạ của Thiên Quân, biết rõ về Tu Tiên giới ở Đông Tinh Thần Châu, tại sao không để ta biến thành Tiểu Thanh, nhờ vào hắn tìm hiểu một chút chứ?”
“Nóng vội thì không thành công!”
Chu Dịch nói: “Tuy rằng Lâm Hằng có phú dị bẩm, nhưng có tướng mi đạm môi mỏng, đây là tướng của người chết yểu Hóa Thần Thiên Quân tất nhiên có thể nhìn ra được, chỉ cần suy đoán một chút là đã có thể biết được có người âm thầm nâng đỡ, nếu như lại lén lút liên lạc với hắn rất có thể sẽ họa.”
Tiên đoán có liên quan đến thiên cơ, sử dụng nhiều sẽ làm tổn hại tuổi thọ, cho nên ít có tu sĩ tinh nghiên, thi triển nó.
Tuổi thọ của cảnh giới Hóa Thầ dài lâu, muốn đoán mệnh của tu sĩ cấp thấp thì vô cùng dễ dàng, nếu như gặp phải chuyện nghi ngờ thì sẽ bốc quẻ một phen, thăm dò hung cát.
Nhóc con linh sâm gật đầu nói: “Thì ra là thế, nhưng cứ như vậy mà thả cho Lâm Hằng đi, hơi có chút đáng tiếc.”
Ánh mắt Chu Dịch hơi chững lại, cẩn thận đánh giá nhóc con linh sâm, chần chờ nói.
“Nhóc con nhà ngươi không phải diễn giả thành thật rồi chứ?”
“Không đâu, không đâu!”
Nhóc con linh sâm liên tục lắc đầu nói: “Linh sâm là loài lưỡng tính, không nam không nữ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện những suy nghĩ như vậy.”
“Vậy thì tốt.”
Chu Dịch hơi xê dịch vị trí, không còn đưa lưng về phía nhóc con linh sâm nữa, nói: “Chuyện trên thế gian, nhân quả dây dưa, cho dù tiên nhân cũng không thể giải thích, trốn tránh được. Hiện tại là Lâm Hằng nợ bần đạo, hôm nay chưa trả thì tương lai sau này cũng phải trả.”
“Ngươi phải nhớ rõ, sau này đừng bao giờ thiếu nhân quả của người ta, sớm muộn gì cũng phải trả lại!”
“Cẩn tuân lời dạy bảo của tiên trưởng.”
Nhóc con linh sâm vò đầu bứt tai, suy nghĩ không ra đạo lý bên trong.
Khi nói chuyện.
Hương hỏa bên trong tượng sơn thần đã được rút hết ra, tất cả đều được tụ họp vào trong tay của Chu Dịch, to chừng cỡ một nắm tay màu xám.
Đây là bước đầu của việc cô đọng hương hỏa, chất chứa nguyện lực hỗn tạp của tín đồ, không chỉ có cả những ý niệm tiêu cực như tham niệm, oán niệm, tà niệm vv, còn có những ý niệm khác như cầu nguyện, tán tụng, sùng kính vv.
Bất kể là loại nào đi nữa thì phải cần thanh lọc nó ra khỏi hương hỏa.
Khi tu sĩ luyện hóa linh khí, đồng thời tiêu hao Nguyện Lực châu, tốc độ tu hành sẽ tăng lên hơn vài lần.
Điều bất lợi chính là hương hỏa nguyện lực sẽ dung nhập vào trong pháp lực, tu hành lâu ngày, còn sẽ thẩm thấu vào trong thân thể, thần hồn, về lý thuyết thì sau khi được tích tụ trong vô số năm, sẽ có ngày bị nguyện lực phản phệ.