Nguyện lực phản phệ của hàng tỉ sinh linh, đại khái sẽ biến tu sĩ trở thành thần linh hoàn toàn!
Đây cũng là lý do tại sao Chu Dịch không dám dùng Nguyện Lực châu tu hành, chỉ dùng nó để ngăn cản thiên kiếp, ngưng tụ Nguyên Anh.
Những tu sĩ khác thì có tuổi thọ ngắn ngủi, kết hợp với bí pháp loại bỏ tàn lưu của hương hỏa nguyện lực, trước khi hao hết tuổi thọ cũng sẽ không bị phản phệ, nếu như trong trương hợp của Chu Dịch thì chính là sớm muộn gì sẽ có ngày tích tụ nhiều đến mức nổ tung.
“Tiên đạo không lối tắt!”
Chu Dịch thi triển pháp môn trong Hương Hỏa Ngưng Thần Thuật, không ngừng thuần hóa hương hỏa, tạp chất mang ba màu sắc là trắng, đen, xám nhanh chóng tan biến.
Vùng hương hỏa màu xám chậm rãi thu nhỏ lại, cho đến khi lớn chừng đầu ngón tay cái, thì từ thể khí ngưng tụ thành thực chất.
Cuối cùng trở thành một viên Nguyện Lực châu tiêu chuẩn.
Hương Hỏa Ngưng Thần Thuật không hề có quy định về kích cỡ của Nguyện Lực châu, cũng có thể luyện chế thành kích cỡ to như đầu nắm tay cũng được, nhưng mà để thuận tiện cho việc quản lý, giao dịch và thu hoạch hương hỏa của chính thần khắp nơi, Đại Hằng triều đình có quy định về tiêu chuẩn tương đương.
“Bên trong Nguyện Lực châu vẫn còn không ít tạp chất, dường như đây là ý niệm từ sâu trong lòng tín đồ, có liên quan đến nhân quả sâu đậm hơn, cũng may mà hương hỏa bần đạo lấy được đều là từ chính đạo, chưa từng mưu lợi.”
“Thu hoạch hương hỏa Chính đạo đường hoàng, tàn niệm của Nguyện Lực châu khi luyện thành sẽ cực nhỏ!”
Trong lòng Chu Dịch có được ngộ, thần đạo tương tự như Tiên đạo, cũng phân chia thành Chính Ma.
“Đáng tiếc chung quanh Ô Sơn có quá ít người dân, cho dù toàn bộ đều thờ cúng bần đạo, thì muốn dựa vào chuyện này để đột phá cảnh giới Nguyên Anh cũng như muối bỏ biển thôi!”
Hương hỏa luyện hóa không dễ.
Bá tánh Ô Sơn cống hiến hai ba tháng hương hỏa, mới có thể góp thành một viên Nguyện Lực châu, Chu Dịch bận rộn hơn mười năm mới tích góp được năm sáu mươi viên, còn chẳng nhiều bằng giết chết Hồng La nữa.
“Kẻ chuyên đi giết người phóng hỏa, nhưng đi đêm nhiều cũng sẽ gặp ma, bần đạo nên từ từ tích lũy thì hơn!”
Chu Dịch vốn tính bình thản, không thích đấu pháp chém giết, nguyện vọng lớn nhất chính là được bình an tu hành ngàn năm vạn năm, cho đến lúc hà cử phi thăng.
“Tạm thời cứ từ từ, nếu có thể mua bán trao đổi Nguyện Lực châu, thì thần vị sẽ không phải là con đường duy nhất!”
……
Xuân đi thu tới.
Lại một năm nữa trôi qua nhanh.
Huyện Lâm Dương.
Tiêu Tương lâu.
Oanh oanh yến yến, hồng hồng thúy thúy, vô cùng náo nhiệt.
Chu Dịch lười biếng nằm dài trên trường kỷ, trái ôm phải ấp, trước mặt đang có cô nương đấm chân, phía sau có cô nương ấn vai.
Trên sân khấu dưới lầu.
Hơn mười nử tử với quần áo ít ỏi, đang múa theo nhịp đàn sáo, hoa khôi mới nổi Tịch Tịch cô nương có dáng người mền mại, chỉ vài động tác mị hoặc liên tiếp đã khiến cho bên dưới không ngừng kêu gào.
Đám người đọc sách ngày thường thì áo mũ chỉnh tề, trong bầu không khí này cũng từ từ buông thả bản thân.
Chu Dịch há mồm ăn xong một quả nho, vui đến quên cả trời đất nói: “Cuộc sống như vậy mới, đúng là tiên nhân, phải sống được ba năm vạn năm mới tốt!”
“Chu công tử nói đùa.”
Cô nương trong lòng ngực nhép miệng cười nói: “Trên đời này làm gì có ai có thể nghe hát lâu như vậy chứ, bình thường thì người có tuổi cũng sẽ không đến đây, vừa để tâm đến thể diện, lại không muốn tiêu tiền uổng phí!”
“Ta đây có thể.”
Chu Dịch quay đầu uống một ngụm rượu nho, cười nói: “Bản công tử sáu ngàn năm trăm tuổi vẫn như vậy, sáu vạn năm ngàn tuổi tuổi cũng như thế!”
Các cô nương sôi nổi cười đùa, chỉ cảm thấy vị công tử này đã uống say.
Lúc này.
Chu Dịch với men say mông lung, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tây Bắc, rõ ràng cảm ứng được nguyên khí thiên địa dao động, tiếng sấm từng trận không dứt bên tai.
“Tiểu Tứ Cửu thiên kiếp!”
“Người độ kiếp ở huyện Lâm Dương này chỉ có vị huyện lệnh kia, trong vòng mười hai năm từ Trúc Cơ trung kỳ đến Giả Đan, chẳng trách tu sĩ ai cũng si mê Nguyện Lực châu, đúng là chí bảo tăng trưởng pháp lực……”
Hai mắt Chu Dịch híp lại, nhớ kỹ Triệu huyện lệnh.
Mười hai năm, triều đình không sách phong thổ địa Lâm Dương mới, trong thời gian này thật ra có hai con yêu quái không biết sâu cạn, lén lút tự xưng là thần thổ địa chung quanh thôn trang.
Kết quả đương nhiên là bị nha môn vây giết, trở thành công lao do Triệu huyện lệnh cai quản địa phương.
Đã đến kỳ hạn mười năm rồi, bởi vì vị trí thổ địa vẫn còn rống, Triệu huyện lệnh vẫn không mất đi vị trí tạm thời của mình, cho đến hôm nay độ kiếp Ngưng Đan.
“Vị này cũng có căn cơ thâm hậu ở trong triều, có rất nhiều tu sĩ Kim Đan nhận chức thổ địa của một huyện, nhưng lại không có ai có thể lấy được thư nhận chức.”
Chu Dịch quan sát một lát, cho đến lôi kiếp tan đi, một giọng nói vọng đến.
“Bần đạo Triệu Thái, hôm nay đắc chứng Kim Đan, ba tháng sau sẽ giảng pháp ở huyện Lâm Dương……”
Giọng nói truyền đến Tiêu Tương Quán, chỉ một thoáng đã khiến cho bầu không khí trở nên yên tĩnh, rồi sau đó là những tiếng hô cuồng nhiệt vang vọng, cũng mặc kệ Triệu Thái có nhìn thấy hay không, sôi nổi khom người thi lễ về nơi phát ra âm thanh.
“Chúc mừng Triệu đại nhân!”
“Triệu đại nhân Tiên đạo hưng thịnh!”
“Huyện Lâm Dương có Triệu đại nhân, như có thanh thiên……”
Người đọc sách mà đã bắt đầu nịnh hót, thì làm gì còn có chỗ cho đám tu sĩ chứ, cho dù Chu Dịch có sống thêm sáu ngàn năm trăm năm nữa, cũng chẳng thể bắc chước được như vậy.
“Đen đủi, đi thôi!”
Chu Dịch lắc đầu, hóa thành độn quang bay trở về Ô Sơn.
Triệu Thái tấn chức Kim Đan, lại có chống lưng trong triều đình, sau này thật sự sẽ trở thành ông trời ở huyện Lâm Dương này.