
Trở lại Ô Sơn.
Còn chưa đáp độn quang xuống, từ đằng xa đã trông thấy nhóc con linh sâm, đứng bên ngoài cửa miếu nói chuyện cùng tu sĩ.
Người kia có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, trên đầu đội mũ giáp, đai lưng áo mũ chỉnh tề, cầm trong tay trường thương dài hai trượng, giống như một võ tướng phàm tục hơn là một tu sĩ.
“Người của long cung Vân Thông đến Ô Sơn làm gì?”
Chu Dịch chiếm cứ Ô Sơn mười hai năm, phía Đông giáp với sông Vân Thông, vì không hề có hảo cảm với hà bá, cho nên chưa bao giờ giao lưu.
Ở Đông Tinh Thần Châu, người và yêu sống chung, có lẽ là linh khí sung túc, linh vật phong phú, hai tộc vẫn chưa có huyết hải thâm thù, có rất nhiều Yêu tộc bái sư Nhân tộc, cũng có Nhân tộc làm thuộc hạ dưới trướng của Yêu Vương.
Võ tướng cảm ứng được áp lực của pháp lực, ngẩng đầu nhìn thấy độn quang, vội vàng khom người thi lễ.
“Vãn bối là Hà tướng quân - Pà tuần Vân Thông, phụng mệnh hà bá mời sơn thần đến long cung dự tiệc.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý nói.
“Mời đi trước dẫn đường.”
……
Sông Vân Thông.
Dưới long cung.
Long tộc vốn dĩ thích sống hảo xa, tất cả các cung điện đều được xây dựng lấp lánh huy hoàng.
Tướng quân đi ở phía trước dẫn đường, Chu Dịch dùng thần thức đảo hai bên, chỉ cần hơi thăm dò là đã tìm được lỗ hổng của trận pháp cấm chế.
Thế sự khó liệu, lòng người khó dò.
Lỡ đâu Vân Thông hà bá nổi điên, hoặc là liên kết với tu sĩ ngoại lai , dẫn dụ Chu Dịch vào trận pháp cấm chế mà vây giết, thì cũng là chuyện bình thường ở Tu Tiên giới .
Điện Vân Thông.
Sau khi tướng quân thông báo, một đợt tiếng cười ha ha ha vọng ra từ bên trong.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to cao đến một trượng sáu lông đen bước ra từ trong điện, sau tràng cười sang sảng kia, thì hắn chắp tay nói với Chu Dịch.
“Đã ngưỡng mộ uy danh của sơn thần từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng đã được gặp, mời!”
“Mời!”
Chu Dịch chỉ nghe nói hà bá của sông Vân Thông là một con hắc giao, cha của hắn là Tế Thủy long quân, hôm nay mới được nhìn thấy diện mạo, trông thì có vẻ hào sảng, cởi mở, nhưng lại lộ ra vẻ bắt chướt vụng về từ trong ra ngoài.
Sống mấy ngàn năm, số người mà Chu Dịch quen biết còn nhiều hơn số người mà Vân Thông hà bá từng gặp!
Khách khứa ngồi xuống.
Trong điện còn có ba vị tu sĩ, hai yêu một người, đều là cảnh giới Kim Đan.
Vân Thông hà bá - Ngao Huyền giới thiệu nói: “Vị này chính là sơn thần Tuyền Sơn, Lang đạo hữu, hà bá sông Hoài, Hổ đạo hữu, trụ trì chùa Tế Vân, Hồng Vân thiền sư, chúng ta đều tu hành ở phủ Thanh Vân, nên giao lưu với nhau nhiều hơn.”
Chu Dịch cũng đã từng gặp mặt những người ở đây, không tỏ ra nhiệt tình mà cũng không lãnh đạm.
Khí tức của Lang yêu Hổ yêu dơ bẩn vẩn đục, hiển nhiên bình thường không hiếm khi cướp bóc ăn thịt.
Pháp lực của Hồng Vân thiền sư mang tà tính, Chu Dịch cảm thấy có vài phần quen thuộc, dường như là đồng môn của châu chấu thần Hồng La.
Sau khi giới thiệu làm quen thì đến phần yến tiệc.
Sau hai ba ly linh tửu trôi xuống bụng, không khí dần dần nóng lên, nói chuyện cũng không hề câu nệ nữa.
Chu Dịch bắt đầu lặng lẽ dò hỏi, có thêm nhiều hiểu biết về Đại Hằng hoàng triều, Đông Tinh Thần Châu, tuy rằng địa vị của tu sĩ Kim Đan không cao, nhưng cũng có thể bước chân vào giai cấp nắm quyền.
Hoặc là từ truyền thừa, hoặc là từ những lời đồn, hắn đã có được những hiểu biết về triều đình, đại lục vượt xa người bình thường.
“Đại Hằng cũng chỉ coi như là đứng thứ hai ở Đông Tinh Thần Châu mà thôi, những tông môn, hoàng triều đứng hàng đầu có nhân tiên Phản Hư tọa trấn, thậm chí theo truyền thuyết thì còn có phương pháp phi thăng, xứng với cái gọi là tiên tông chân chính!”
Chu Dịch nghe nói đến việc này, càng cảm thấy mình may mắn vì đã hành động một cách cẩn thận.
Nếu thật sự cậy vào pháp bảo thần thông làm bừa, đánh hết người này đến người khác, chưa biết chừng lại trêu chọc vào nhân tiên trên thế gian, chẳng kịp chạy trốn nữa là.
Yến tiệc kéo dài ba bốn ngày, uống hết mấy trăm vò linh tửu.
Đông Tinh Thần Châu linh vật phong phú, sự giàu có của Ngao Huyền vượt xa Kim Đan Yêu Vương ở Cửu Châu, mới có thể mặc sức ăn uống như vậy.
Hôm nay.
Buổi trưa.
Ngao Huyền ra lệnh cho binh tôm tướng cua, ngư nữ trai cơ nhảy múa lui xuống, phất tay bố trí trận pháp cấm chế ngăn cản âm thanh.
“Chư vị đạo hữu, có nghe nói đến đại kế của triều đình chưa?”
“Cũng có nghe thấy.”
Hồng Vân thiền sư để phanh áo lộ ngực, khi nói chuyện thì đang còn gặm sống chân của con linh lộc, máu chảy đầm đìa mồm to trông như con dã thú, nhai nuốt vài cái nói: “Bần tăng nghe sư tôn kể lại rằng đương kim thánh thượng dường như đã hạ quyết tâm, muốn quét sạch chính thần của triều đình!”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Căn bệnh ngàn năm, làm sao có thể quét sạch?”
Giao lưu mấy ngày nay, hắn đã biết được sư mô Hồng Vân, chính là Bạch Cốt đạo quân của Khô Lâu sơn, nghe tên thì đã biết là tà ma ngoại đạo.
Cái gọi là căn bệnh ngàn năm chính là chỉ miếu thành hoàng ở Đại Hằng, khác với hà bá sơn thần thổ địa thường hay thay đổi, ba đến năm trăm năm sẽ đổi người khác, nhưng vì thành hoàng âm thần tu hành công pháp quỷ đạo, tuổi thọ dài lâu.
Ích lợi của Nguyện Lực châu đối với âm thần vượt xa những tu sĩ còn sống, thậm chí có thành hoàng ở một châu phủ nào đó còn nhận chức từ khi lập nước cho đến ngày nay.
Chính thần sống đến hai ngàn năm, hoàng đế cũng không động vào được!
Ví dụ như vụ án thổ địa Lâm Dương mấy năm trước, thổ địa, sơn thần thân tử đạo tiêu, hà bá bị triều đình khiển trách, nhưng mà kẻ buôn bán thần vị là thành hoàng phủ Thanh Vân, lại không hề có bất kỳ sự ảnh hưởng nào, tự dưng lại lời được khoản hối lộ của thần thổ địa!