Cho nên chính thần dã thần xuất hiện khắp nơi trong Đông Thắng Thần Châu, người người có mỏ!
"Đa tạ sư thúc."
Hứa Chí Tiên nghe nói có mỏ thì lập tức quyết định: "Vãn bối hồi giáo bàn giao, sau đó xin phép sư tôn ra ngoài du lịch, nhiều nhất một năm nửa năm thì sẽ trở lại."
Chu Dịch vỗ tay cười nói: "Bần đạo để trống chỗ!"
Trên mặt Hứa Chí Tiên lộ vẻ vui mừng, liên tục bái tạ sau đó hóa thành độn quang chạy về tông môn.
Tấn thăng Kim Đan Chân Quân không lâu, Hứa Chí Tiên chỉ có pháp bảo theo bộ do trong giáo ban thưởng, uy lực tất nhiên mạnh hơn tán tu nhưng lại không xứng với thân phận Bổ Thiên chân truyền, đang cần nguyện lực, linh thạch mua sắm kỳ trân luyện bảo.
Chu Dịch xếp bằng ở Vĩnh Thọ Điện, liếc mắt nhìn hướng kinh đô.
"Bần đạo không hứng thú với Sơn Thần đại quyền, nhưng mà cũng phải có lòng phòng bị, miễn cho nói là ba thành nhưng lại vô duyên vô cớ biến thành một thành, nửa thành..."
Trải qua mấy ngàn năm, đối với lòng người thay đổi, Chu Dịch không cần suy nghĩ sâu xa cũng có thể đoán được.
Thanh Vân Sơn trên bản chất thuộc về Bổ Thiên Giáo quản hạt, Chu Dịch chỉ là vừa lúc gặp may, được Đan Hà Tử đẩy thượng vị.
Dựa theo ước định, Chu Dịch hưởng thuế má triều đình, sau đó thu lấy ba thành Nguyện Lực Châu.
Nhưng mà tiên thần còn có dục vọng, người càng sẽ không biết thỏa mãn.
Nếu như chuyện gì Chu Dịch cũng mặc kệ, chỉ ở bên trong miếu tiềm tu pháp lực làm tượng bùn, không để ý sở tác sở vi của Sơn Thần Hà Bá dưới trướng thì không bao lâu sau "Tập đoàn Thanh Vân Sơn" sẽ bị hao tổn!
Quyền lực lớn nhỏ không thèm để ý nhưng không thể để cho người ta xem như đồ đần.
Hứa Chí Tiên rời đi không tới nửa tháng, lại có đệ tử Bổ Thiên đến nhà bái phỏng, tự xưng họ Uông tên Hồng.
Đan Hà Tử, tục họ Uông!
Kim giáp tướng quân đưa hắn đến Vĩnh Ninh Điện, Uông Hồng khom người đưa Kiếm Phù truyền tin lên.
"Ngươi là tộc nhân của sư thúc?"
Chu Dịch xem xét Kiếm Phù, ẩn chứa khí tức pháp lực của Cổ Tiêu, nội dung đưa tin đại khái là Sơn Thần Hà Bá tùy tiện an bài.
Uông Hồng không có kiêu ngạo chút nào, cung kính nói: "Bẩm tiền bối, vãn bối là cháu mười sáu đời của lão tổ."
Chu Dịch hỏi: "Dưới Thanh Vân Sơn có Thất Thủy Thập Tam Sơn, Uông sư điệt định đi đâu nhậm chức?"
"Tất cả nghe theo tiền bối."
Uông Hồng nói ra: "Trước khi đi chính miệng lão tổ khuyên bảo, tới Thanh Vân Sơn nhậm chức thì tất cả nghe Sơn Thần, nếu dám làm càn thì tiền bối tùy ý đánh giết!"
"Tốt!"
Chu Dịch ánh mắt lưu chuyển, chậm rãi nói.
"Bần đạo từng nhận chức Ô Sơn Sơn Thần, tiếp giáp Vân Thông Hà, biết được dã thần Hà Bá đó ỷ vào thân phận Long Tộc gây sóng gió, việc ác bất tận. Bây giờ bản thần chấp chưởng Thanh Vân Sơn, sắc phong ngươi làm Vân Thông Hà Bá, lập tức đến đó nhậm chức!"
Uông Hồng tiếp nhận Chính Thần Hoàng Sách, không có do dự khom người nói.
"Bái tạ Sơn Thần đại nhân, hạ quan tuân chỉ, nhất định sẽ quét sạch Vân Thông dã thần, xây dựng chuẩn mực triều đình!"
Vân Thông Long Cung.
Chính điện.
Từng tiếng sáo trúc vang lên, tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Ngao Huyền ngồi ở vị trí đầu, gật gù đắc ý nhấm nháp linh tửu, thỉnh thoảng cao giọng cười to.
Hồng Vân Thiền Sư đứng ở bên phải lên tiếng hỏi: "Đại vương tại sao lại bật cười?"
"Bản vương cười Thanh Vân Sơn Thần đó thân là Nguyên Anh lão tổ mà lại nhát gan sợ phiền phức như thế!”
Ngao Huyền nói ra: "Thời gian ba năm, đừng nói là thanh lý dã thần trong Thanh Vân Sơn, thậm chí ngay cả Sơn Thần Miếu cũng không dám đi ra khỏi đó nửa bước, có thể nói là khiến cho bản vương lo lắng suông."
Lang Yêu đứng bên phải hâm mộ nói: "Chúng ta từng ngồi cùng bàn với Sơn Thần đó, không ngờ được là trong nháy mắt người ta lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta."
Hai vị Kim Đan Yêu Vương khác đang có mặt ở trong điện nghe nói như thế thì lập tức cảm thấy hứng thú hỏi thăm kỹ càng mọi chuyện.
Lang Yêu kể lại mọi chuyện sau đó bầy yêu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sau khi hâm mộ ghen ghét thì lại nhịn không được mà trào phúng Thanh Vân Sơn Thần khiếp đảm nhu nhược, cho dù không dám động Long Cung thì cũng nên đánh giết mấy dã thần để bàn giao với triều đình.
Ngao Huyền khinh bỉ nói: "Suy cho cùng thì chỉ là sơn dã tán tu, không có bối cảnh chỗ dựa, may mắn thành đạo nên rất là tiếc mạng nào dám tùy tiện động thủ như thế?"
"Không sánh được với Long Vương!"
"Chân Long hậu duệ, triều đình cũng không dám tùy tiện đụng tới huống chi chỉ là lục phẩm Sơn Thần?"
"Sơn Thần đó cũng không biết lễ nghĩa gì hết, nếu như biết Long Vương chính là Chân Long hậu duệ thì nên đến đây tiếp kiến sớm mới đúng!"
"Thanh Vân Sơn chúng thần đều nhận Vân Thông Hà làm thủ lĩnh, Sơn Thần đó nào dám vọng động? Tương lai triều đình trách tội xuống, nói không chừng hắn lo lắng hãi hùng còn phải đến đây tìm Long Vương giải cứu!"
"..."
Ba năm đàn linh tửu vào bụng, bầu không khí trở nên vui sướng, mọi người nói chuyện càng thêm không kiêng nể gì cả.
Trong lúc say rượu lời nói của bọn họ rất là khoa trương khoác lác nhưng cũng khiến cho bản thân Ngao Huyền cảm thấy lâng lâng, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên mượn uy thế của Long Tộc để khi dễ Thanh Vân Sơn Thần hoàn toàn không có bối cảnh đó một phen hay không.
Đương nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn mà thôi.
Ngao Huyền cho dù có uống say thì cũng không dám phách lối ở trước mặt Nguyên Anh lão tổ, cùng lắm là trong lòng âm thầm âm dương quái khí vài câu mà thôi.
Hồng Vân Thiền Sư uống từng ngụm rượu lớn, ngoạm miếng thịt lớn, nhắc nhở: "Long Vương còn phải cẩn thận, chớ để cho Sơn Thần đó đánh lạc hướng, miễn cho trúng kế!"
"Thiền Sư yên tâm."
Ngao Huyền nói với tất cả mọi người đang có mặt ở trong điện: "Bản vương xin phụ hoàng phù triện, cho dù là Sơn Thần đó đánh tới cửa thật thì chỉ cần ngăn cản nhất thời nửa khắc là phụ hoàng có thể chạy từ Tế Thủy đến."