Ngày hôm đó.
Trị Điện Giám.
Mười mấy cái rương xếp thành một hàng, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ.
"Lục soát đến vàng bạc đồ cổ, bạc hai trăm vạn lượng!"
Chu Dịch hai mắt tỏa ánh sáng, rất muốn chiếm toàn bộ làm của riêng, đi ngoài cung mua mấy ngàn mẫu đất, trở thành địa chủ mà hắn đã từng tha thiết ước mơ.
Ôn công công ghi chép điển sổ, cầm sổ sách nói: "Đây chỉ là tang vật trong cung, còn có hai mươi tòa trạch viện trong kinh, hơn bốn mươi cửa hàng, đổi thành vàng bạc cũng có trăm vạn lượng."
Chu Dịch nắm châu báu, lại nắm vàng bạc, đột nhiên hỏi.
"Ôn tiên sinh, quốc triều một năm thuế phú bao nhiêu?"
Ông điển bộ hồi đáp: "Quốc triều thuế phú lấy mễ lương, tơ lụa làm chủ, cụ thể không tốt đoán, chỉ luận vàng bạc quy về Hộ Bộ thì năm ngoái có năm trăm vạn lượng!"
"Quốc triều một năm thu thuế năm trăm vạn, mấy tên thái giám tham ô ba trăm vạn, chậc chậc chậc..."
Chu Dịch ném vàng bạc châu báu vào trong rương, dặn dò tả hữu nội thị: "Toàn bộ đóng lại, trông coi kĩ, ta muốn trình báo bệ hạ, đưa tang vật về Nội Nô!"
"Những người khác tham ô như thế nào ta không xen vào, Trị Điện Giám nhất định phải thanh bạch!"
"Người anh minh."
Trong điện liên thanh nịnh nọt, bọn họ sống sót sau thanh tẩy, không ai dám làm trái lời Chu Dịch.
Hôm sau.
Tin tức Chu Dịch thu được ba trăm vạn lượng tiền tham ô truyền vào tai Chính Thống Đế.
Không cần cố ý tấu, Viên công công đã đến truyền khẩu dụ, dẫn Chu Dịch đi Càn Thanh Cung diện thánh.
Trên đường.
Viên công công đi bên cạnh, thấp giọng nói.
"Dịch công công hảo thủ đoạn, mới lên chức mấy ngày đã đưa cho bệ hạ ba trăm vạn lượng!"
Chu Dịch lấy từ ống tay áo ra một chồng ngân phiếu, nhét vào tay Viên công công, cười nói: "Ta được bệ hạ tín nhiệm, đương nhiên phải tận tâm tận lực, không thể để cho xuất hiện người tham ô!"
"Dịch công công quả là quốc triều tinh trung!"
Viên công công liếc mắt nhìn mệnh giá ngân phiếu, sờ lên độ dày, đoán là chừng hơn vạn lượng, chỉ điểm.
"Mấy ngày gần đây bệ hạ tâm tình không tốt, Dịch công công lúc nói chuyện phải chú ý, chớ đề cập chữ Bắc."
Chu Dịch hỏi: "Phía bắc ai dám trêu chọc bệ hạ, nếu ta có thể xuất lực, chắc chắn sẽ khiến cho cả nhà của hắn sống không bằng chết!"
Viên công công khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói.
"Quốc triều trước giờ có quy củ, nội thị không thể nói chuyện quân quốc!"
Càn Thanh Cung.
Nơi lịch đại hoàng đế Khánh quốc xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương.
Phía trước Cần Chính Điện dùng để vào triều, dân gian xưng là Kim Loan Điện, nghe như là cung điện trọng yếu nhất thiên hạ. Thực tế thì không phải vậy, người hiểu công việc đều cho rằng là Càn Thanh Cung.
Nơi hội họp.
Cần Chính Điện chính là nơi họp xử lý công vụ, chuyện liên quan đến quốc triều biến đổi đều do bệ hạ và phụ tá đắc lực quyết đoán ở Càn Thanh Cung.
Lúc xế trưa.
Viên công công tiến điện thông báo, Trị Điện Giám Dịch công công đến cầu kiến.
"Vào đi."
Chính Thống Đế khép lại tấu chương, vuốt vuốt huyệt thái dương, làm dịu mệt mỏi.
Từ khi tiếp nhận đế vị từ Tiên Hoàng, chỉ sợ có lỗi với liệt tổ liệt tông Triệu gia, xử lý sự vụ trong triều không dám thư giãn, thức khuya dậy sớm, mỗi ngày phê tấu chương đến giờ sửu mới nghỉ.
Tiên Hoàng thân thể không tốt, một tuần thượng triều một lần, Chính Thống Đế đăng cơ không nghỉ ngày nào.
Khai triều từ giờ Mão đến buổi trưa, triều thần đứng ròng rã nửa ngày, đã có người tuổi già sức yếu dâng tấu chương xin nghỉ.
Nếu tiếp tục như vậy nói không chừng sẽ đột tử ở Cần Chính Điện.
"Nô tỳ Chu Dịch, bái kiến bệ hạ!"
Giọng nói của Chu Dịch vang lên từ cửa đại điện, vừa nói dứt câu, trượt đến trước mặt Chính Thống Đế, ba khấu chín bái nói: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Chính Thống Đế khẽ vuốt cằm, cười nói: "Bình thân đi."
Trước khi đăng cơ, Chính Thống Đế khịt mũi coi thường cái gọi là "Vạn tuế", cho rằng đây là thần tử nịnh nọt.
Bây giờ ngồi lên long ỷ, nói như vậy cực kỳ dễ nghe!
"Đa tạ bệ hạ."
Chu Dịch không dám đứng thẳng người, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, dựa theo luật pháp triều đình, nhìn thẳng Hoàng đế chính là bất kính.
Chính Thống Đế tán dương: "Trẫm giao Trị Điện Giám cho ngươi quả nhiên không sai, chỉ có mấy ngày lại tra ra án tham ô như vậy."
Chu Dịch vận chuyển Thính Tức Thuật, chú ý ngữ khí bệ hạ lúc nói chuyện, chỉ cần có chút lên xuống đều có thể cảm giác được.
Phía trước nói đến công tích, ngữ khí bình ổn, phía sau hai chữ tham ô rõ ràng nhấn mạnh thêm một chút, hiển nhiên hôm nay triệu kiến, trọng điểm ở chỗ trị tham, ở chỗ vàng bạc!
Hoàng đế nói chuyện, vì để cho người phía dưới không mò ra nội tình, chắc chắn sẽ cố gắng tỏ ra không hề bận tâm, cũng có thể biểu hiện uy nghiêm.
Nhưng mà người chắc chắn có tình cảm, có tin mừng tốt sẽ vô thanh vô tức ảnh hưởng giọng nói. Người bình thường lỗ tai khó mà phân biệt, Chu Dịch công lực cực kỳ thâm hậu, lại thi triển Thính Tức Thuật mới có thể phát hiện.
"Nô tỳ được bệ hạ tín nhiệm, nên cúc cung tận tụy!"
Chu Dịch phù phù quỳ xuống, nghiêm nghị nói: "Nô tỳ thân cư vi mật, khi quản lý Trị Điện Giám, gặp nhiều các loại tham ô, tự mình cũng cầm bạc."
"Nhưng mà đối với hành vi như thế này, ta căm thù đến tận xương tuỷ, bây giờ được bệ hạ tín nhiệm, ủng hộ mới có thể gột rửa ô uế!"
Chu Dịch thừa nhận mình cầm bạc, tự thú sai lầm, có thể được bệ hạ tin cậy. Dù sao Hoàng đế không phải mù, nội thị trong cung tham ô thành phong trào, sao có thể không biết.
Huống hồ lãnh đạo không có điểm yếu của ngươi thì sao có thể yên lòng dùng?
Giao hết thảy công lao cho việc được bệ hạ tín nhiệm, ta chỉ lập nên chút công lao dưới sự lãnh đạo anh minh của bệ hạ mà thôi!
"Không tệ, không tệ!"