Chính Thống Đế liên thanh tán thưởng, nhìn Chu Dịch càng thêm thuận mắt: "Trị Điện Giám giao cho ngươi, trẫm cũng yên lòng, làm rất tốt, tương lai đề bạt làm Tổng Đô đốc."
Chu Dịch lỗ tai khẽ động, rõ ràng nghe được nhịp tim Viên công công nhanh hơn lúc nãy mấy nhịp.
Trong lòng thầm mắng bệ hạ châm ngòi nhưng cũng sinh ra mấy phần tham lam, đông đông đông dập đầu nói: "Nô tỳ sẽ tận tâm tận lực, bảo vệ bệ hạ chu toàn!"
Chính Thống Đế nói: "Có công thì thưởng, thưởng ngươi lệnh bài xuất nhập, có thể đến Càn Thanh Cung gặp trẫm bất cứ lúc nào."
"Bái tạ bệ hạ!"
Chu Dịch cảm động đến rơi nước mắt, ban thưởng như thế này vượt xa thăng quan, đảm nhiệm những chức quan hư, tuy cao nhưng không có quyền không sánh bằng có thể thân cận bệ hạ.
"Lui ra đi."
Chính Thống Đế phất phất tay, bỗng nhiên nói: "Nhớ kỹ đưa tang ngân vào Nội Nô!"
"Nô tỳ nhớ."
Chu Dịch liên tục gật đầu, Nội Nô là tài sản riêng của bệ hạ, không giống với Hộ Bộ quốc khố là tài sản chung, cái sau cho dù kẻ nào dùng tiền cũng phải có lý do, bao gồm bệ hạ.
Rời khỏi Càn Thanh Cung.
Chu Dịch uốn éo thân thể, đứng thẳng, đi đường dẫn theo phong thanh.
Chỗ rẽ gặp được thái giám đứng gác, tuổi tác mười ba mười bốn, xác nhận vào cung không lâu, được điều đến ngoài cửa Càn Thanh Cung trực, thiên phú võ đạo thượng đẳng.
"Bái kiến Dịch công công!"
Thái giám dường như nhận ra Chu Dịch, phù phù quỳ xuống, đông đông đông dập đầu, dập đến cái trán rướm máu.
Chu Dịch nhìn một cái là nhận ra được vết máu đó là chân khí thúc ra, nhưng mà có thành ý như vậy hiển nhiên là đã tập trước, hài lòng phất phất tay.
"Đứng lên đi, ta nhìn ngươi lạ mắt? Tên là gì đó?"
Thái giám mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ cần có thể nói chuyện thì quan hệ đã đến gần một nửa, cười quyến rũ nói: "Ta tên là Khúc Tử, Dịch công công là nhân vật cao trong cung, ta chỉ là bối chữ tôn."
"Bối chữ tôn, thú vị thú vị!"
Chu Dịch nói: "Ta nhìn ngươi vô cùng thuận mắt, hôm nay tăng bối phận cho ngươi, có bằng lòng hay không?"
"Bái kiến cha nuôi!"
Khúc Tử tâm tư thông thấu, nghe được tăng bối thì lập tức kinh hỉ, quỳ xuống dập đầu ba cái nữa.
"Ngươi không tệ."
Chu Dịch nói: "Sau này chăm chỉ trực, ai tiến vào Càn Thanh Cung này, nói cái gì cũng phải nhớ kỹ, mỗi ngày đi Trị Điện Giám báo cáo cho ta."
Thu con nuôi cũng không thể lập tức cho chỗ tốt, làm việc trước đã!
Chỉ cần Khúc Tử sống tốt làm việc, mỗi ngày báo cáo người, chuyện trong Càn Thanh Cung thì cũng coi như đóng dấu của Chu Dịch lên, sau này có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
"Cha nuôi yên tâm, ta sẽ cẩn thận làm việc."
"Kiệt kiệt kiệt!"
Chu Dịch đắc ý cười quái dị hai tiếng, vào cung chín năm, ta cũng thành nhân vật có thể nhận con nuôi.
Trở lại Trị Điện Giám.
Ôn điển bộ đưa tới một chồng công văn, tất cả đều là sự vụ nhất định phải xử lý trong hôm nay, liên quan đến chiêu mộ, trực, chọn mua vân vân.
Chu Dịch chấp chưởng quyền không lâu, rất khó nắm chắc chi tiết.
Thế là nghe theo đề nghị của Ôn điển bộ, tất cả sự vụ công văn đều có một người khác kí tên, cũng là người chịu trách nhiệm cho việc này, tương lai xảy ra vấn đề thì người đó chết trước.
Kể từ đó, Chu Dịch chỉ cần chấm một cái, tỏ vẻ đồng ý là đủ.
"Phương pháp này không thể kéo dài, bây giờ dư uy thanh tẩy vẫn còn, người bên dưới sẽ nghiêm túc làm việc. Chờ thời gian lâu dài, người phía dưới lại lại tham ô như trước đây, như vậy thì ta lại thành mắt mù!"
"Tham ô cái gì không quan trọng, nhưng mà truyền vào tai bệ hạ sẽ ảnh hưởng cách bệ hạ đánh giá ta."
Chu Dịch minh tư khổ tưởng, cũng suy nghĩ không ra giải pháp cho vấn đề này, có lẽ việc này rất khó giải quyết, nhân tính vốn tham, cho dù là ai cũng không thể giải quyết tham ô.
"Ta không giải quyết được tham ô, vậy thì phải biết ai tham, tham cụ thể bao nhiêu."
"Cách một thời gian thu hoạch một nhóm, chia cho bệ hạ, ta cũng vớt chút bạc tiêu xài, như vậy có thể tránh cho ta phải tự mình đi tham ô..."
Nghĩ tới đây, Chu Dịch có biện pháp.
Thu cán!
Thái giám nào trong cung mà không có một đống con nuôi hiếu kính, bây giờ Chu Dịch cũng có tư cách.
Chi nửa năm sau.
Chu Dịch liên tiếp thu mười bảy người, do Khúc Tử dẫn đầu, hợp thành "Mười tám cán"!
Mười tám đứa con nuôi của Chu Dịch, một số đảm nhiệm chức quan trong Trị Điện Giám. Đa số trực trong cung điện quan trọng, nhìn chằm chằm ai tiếp xúc bệ hạ, cũng nhìn chằm chằm mỗi ngày bệ hạ làm cái gì.
Con nuôi là nội thị tầng dưới, có thể tiếp xúc đến tầng dưới chót, cũng có thể nghe được các loại phong phanh, thí dụ như công công nào thích bạc, công công nào vớt được nhiều bạc.
Trị Điện Giám công công tin tức dẫn đầu, mười một giám còn lại cũng không rơi xuống.
Chính Thống nguyên niên, ba mươi tháng chạp.
Đêm trừ tịch.
Chu Dịch không còn lẻ loi trơ trọi vượt qua mà ngồi trên vị trí chủ bàn ăn lớn, hai bên trái phải mỗi bên chín đứa con nuôi, thay nhau nói lời cát tường, vuốt mông ngựa.
Đám con nuôi đều là nhân tinh, hoặc là nói là trong cung ít có người không phải nhân tinh.
Ngày bình thường từ Chu Dịch sướng vui giận buồn, phát hiện cha nuôi ghét gì, nhất là ghét nghe thọ sánh Nam Sơn, vạn thọ vô cương.
Cho nên đám con nuôi vuốt mông ngựa đều thổi phồng Chu Dịch thần thông rộng, pháp lực vô biên, thần công cái thế...
"Tốt tốt tốt!"
Chu Dịch liên tục vỗ tay, tràng cảnh náo nhiệt như vậy còn hơn ngày tết trong trí nhớ trước đây.
Trên bàn bày món ngon mỹ vị, uống ngự tửu cống phẩm, cả bàn thịt rượu như thế, người bình thường mệt gần chết nửa đời người cũng không kiếm được.
Qua ba lần rượu, đồ ăn qua ngũ vị, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Chu Dịch công lực cực kỳ thâm hậu, bất kỳ rượu gì vào bụng đều bốc hơi hóa thành hư vô trong nháy mắt, dù cho ăn cơm với con nuôi cũng không dám để cho mình có chút say.