Chu Dịch ngồi trên ghế, nhắm mắt trầm tư hồi lâu rồi phân phó.
“Tiểu Ấn Tử, mang danh thiếp của ta đi đến Khôn Ninh Cung, hỏi Hoàng hậu nương nương có muốn dùng vãn thiện không.”
“Tuân mệnh.”
Tiểu Ấn Tử nhận mệnh rời đi, một lúc sau trở về đến Trực Điện Giám, hồi bẩm nói.
“Cha nuôi, nương nương nói không cần!”
“Ha ha ha…”
Chu Dịch nghe vậy thì tức giận cười lớn, lạnh giọng nói: “Yêu phụ ngu dốt, thật sự chịu không nổi cái tính khí này, cho dù có thắng cũng chỉ là con rối mà thôi.”
Sau một hồi thăm dò, Chu Dịch đã xác định chắc chắn được Hoàng hậu nhận được sự giúp đỡ từ Bình Tây Vương, quyết tâm giành chiến thắng, coi thường Ti nội thị đến cửa nương nhờ.
“Đáng tiếc đáng tiếc, Bệ hạ lại không tin ta.”
Chu Dịch nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng dữ tợn.
“Đêm nay, bao vây Khôn Ninh Cung, ta sẽ đích thân nói chuyện cùng nương nương!”
….
Trăng mờ gió lớn, một ngày thích hợp để phóng hỏa giết người.
Trong bóng tối.
Từng đoàn nội thị từ các nơi trong cung điện đến bao vây Khôn Ninh Cung, đến một giọt nước cũng không lọt, từng người vẻ mặt lạnh lùng, không quan tâm đến thân phận tôn quý của Hoàng hậu.
Cửa Khôn Ninh Cung khép lại, cửa sổ đóng chặt, nhìn không rõ bên trong có bao nhiêu người.
Chu Dịch đứng ở bên ngoài điện, lớn tiếng nói.
“Bái kiến nương nương, nô tài có chuyện bẩm báo.”
Trong cung trầm mặc hồi lâu mới truyền ra tiếng mắng mỏ của Linh Lung: “Hoạn cẩu to gan, dám bao vây Khôn Ninh Cung, phạm tội bất kính, chu di cửu tộc!”
“Cửu tộc của ta trảm hay không trảm, không cần Linh Lung cô nương lo lắng.”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Ngược lại là người nhà của Linh Lung cô nương đó, trước khi chết còn chỉ tay lên trời mà nguyền rủa, mắng ngươi đã gây tai họa cho người nhà.”
“Hoạn cẩu, ta với ngươi không đội trời chung!”
Linh Lung nghĩ tới phụ mẫu người nhà, hai mắt tối lại, gần như gã xuống đất.
Lúc này.
Giọng nói của Hoàng hậu từ trong cung điện truyền ra: “Dịch công công lui xuống đi, Bổn cung đã nghỉ ngơi rồi.”
“Nương nương, chuyện quan trọng, ngài vẫn nên dậy nghe đi.”
Chu Dịch nháy mắt ra hiệu, nội thị mang củi khô từ Ngự Thiện Phòng tới, chất thành đống xung quanh Khôn Ninh Cung, trên củi khô có tẩm mỡ bò.
“Theo sử thi ghi chép lại, ban đêm Khôn Ninh Cung xảy ra hỏa hoạn, Hoàng hậu đương triều đang sống bị đốt thành tro bụi, trời hanh khô, cẩn thận nến chứ!”
Kẹt!
Cánh cửa cung điện từ từ mở ra, Hoàng hậu đứng ở cửa lạnh lùng nói.
“Bệ hạ từng nói với Bổn cung, Dịch công công trong lòng không có tôn ti tam cương ngũ thường, làm việc tàn nhẫn quyết đoán, hôm nay xem như được chứng kiến.”
“Ta so không lại được với nương nương.”
Chu Dịch mỉa mai nói: “Thà nuôi hổ gây họa còn hơn là bắt tay với phương bắc. Nhưng cũng đúng, Đại Khánh là thiên hạ của Triệu gia, nương nương có bán đi thì cũng không đau lòng thương tiếc!”
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, nghĩ không thông sao tin tức này lại bị lộ, may mà đại sự đã định, một Ti nội thị bé nhỏ cũng không thể lật được trời.
“Dịch công công, vẫn nên nghĩ hậu sự cho mình thì hơn!”
Hai mắt Chu Dịch lóe lên, tâm tư xoay chuyển.
“Động tác của Bình Tây Vương nhanh như vậy, bên cạnh Bệ hạ nhất định là có nội gián, hơn nữa địa vị cực cao. Ngụy công công đã nhận Bệ hạ là tân chính, vậy chỉ còn lại Hải công công, làm việc đã lâu, thọ nguyên cũng không còn lâu nữa…”
Cho dù Chính Thống Đế sống chết không rõ, Chu Dịch cũng không dễ dàng thừa nhận thất bại.
“Động thủ!”
Lệnh hạ xuống, hàng chục thanh đuốc ném vào đống củi, chẳng mấy chốc ngọn lửa bùng cháy.
Khói dày đặc cuồn cuộn bay vào trong cung, cung nữ đang làm việc hoảng sợ bỏ chạy, cố gắng thoát ra ngoài bằng cửa sổ thì gặp phải hàng chục hàng trăm đạo ám khí.
Tiếng kêu thảm thiết không dừng, cung nữ mà Hoàng hậu bí mật bồi dưỡng chỉ sau một hồi đã chết một nửa.
“Tên hoạn cẩu này điên rồi!”
Hoàng hậu bay lên không trung, dáng người uyển chuyển như tiên nữ, bước chân đạp nhẹ nhàng trên đỉnh cung điện, bay ra khỏi cung.
“Nương nương, xin dừng bước!”
Thân hình Chu Dịch bạo phát hơn hai trượng, lực lượng cuồng bạo đẩy xuống, tốc độ càng nhanh hơn, nắm đấm to hướng về phía đầu Hoàng hậu.
“Láo xược!”
Hoàng hậu không còn cách nào khác đành phải xoay người nghênh địch, tiên thiên chân khí tập trung trong lòng bàn tay, ngăn chặn nắm đấm của Chu Dịch.
Bùm!
Hai đạo thân ảnh bay xa hơn mười trượng, đập nát mái cung điện, chôn vùi trong đống gạch ngói vỡ vụn.
Chu Dịch không cảm thấy đau đớn, một bước nhảy lên, lao về phía Hoàng hậu ngã xuống.
Hoàng hậu giơ cánh tay phải ra, cánh tay đã bị gãy mấy cái xương, thấy Chu Dịch lại tấn công thì đành giơ tay trái lên chống cự.
Kinh Thanh Dương vốn không hỏi thiện sát phạt, huống chi gặp phải Kim Cương thần thông không thể phá hủy, ầm một tiếng lại bị đánh bật ra xa hơn mười trượng.
Chu Dịch đứng tại chỗ, nhìn Hoàng hậu khí tức hỗn loạn, cười quái dị nói: “Hắc hắc hắc! Thực lực của nương nương, còn kém xa Kiếm Thần.”
Đàm Hoa Bảo Điển tu luyện không ngừng nghỉ, chân khí của Chu Dịch thời thời khắc khắc không ngừng tăng trưởng, tốc độ đã vượt xa võ đạo tông sư dựa vào chút khí bẩm sinh để tu hành.
Hoàng hậu vận tiên thiên chân khí, dưỡng kinh mạch xương khớp, trầm giọng nói.
“Dịch công công muốn gì, Bổn cung đều đáp ứng ngươi!”
“Ta chỉ muốn nương nương, ...tính mạng!”
Chu Dịch bước từng bước đến gần, trong mắt sát khí dâng trào: “Trong cung chỉ còn lại ta, bất luận Bình Tây Vương thành hay bại, đều phải dựa vào Ti giám sát.”
Đang trong lúc nói.
Hai bóng người bay về phía họ với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tiến gần trăm trượng.
Một Lão tăng một thân áo bào màu xanh, một hán tử hình xăm đầy mặt, khí tức chỉ có mạnh hơn chứ không kém Hoàng hậu.
“A Di Đà Phật!”
Lão tăng tuyên tiếng Phật hiệu: “Giang hồ truyền tin, Đốc Công Đông Xưởng mưu đồ tạo phản, quả nhiên không sai, may thay bần đạo đêm nay đến kịp.”