“Thanh Dương Yêu Tăng!”
Chu Dịch nhận ra thân phận Lão tăng, rồi lại thăm dò nhìn về hán tử đầy hình xăm, đoán: “Năm đó đạp nát Thiên Lang Kim Trướng, trong rất nhiều Tông sư dị tộc, duy chỉ không thấy thi thể của Bản Tâm Đại Thượng Sư.”
Tiên Thiên Tông Sư mạnh mẽ đến mức rơi vào trong trăm vạn kế của đại chiến quốc triều, bị nhấn chìm cũng không hề tạo nên bọt sóng.
“Vương gia từng nói, Chính Thống Đế nếu không có Đốc Công, cải cách thuế khóa chỉ là lời nói suông.”
Bản Tâm nói: “Đốc Công nếu như đến Bắc Cương, Vương gia đã để sẵn vị trí trống, một khi đáp ứng thì muốn chức quan nào đều tùy ý lựa chọn!”
Hoàng hậu đang muốn phản bác, nhưng Thanh Dương lắc đầu ngăn cản.
Chu Dịch đi Bắc Cương nhậm chức, củng cố quyền lực cho Trấn Bắc Vương, triều đình Đại Khánh dù có ngoại địch thì ngược lại càng dễ dàng khống chế.
“Ta không dám đi vào hang cọp!”
Lời Chu Dịch nói là thật, hắn thật sự sợ hãi, nếu như rơi vào trong quân trận thì sẽ không dễ gì mà trốn thoát.
Lời này Bản Tâm nghe vào tai thì càng cho rằng Chu Dịch trung thành với Chính Thống Đế, hoặc là trung thành với Đại Khánh, trong mắt xẹt qua mấy phần kính phục.
“Bần đạo không lớn lao như Đốc Công.”
Nói thì nghe rất hay, hạ thủ thì cũng tàn nhẫn không kém.
Thân hình Bản Tâm nhanh như ma quỷ, năm ngón tay xòe ra, móc về phía trái tim của Chu Dịch, đầu ngón tay tỏa ánh sáng màu xanh ngọc bích, không biết đó là loại tiên thiên chân khí gì.
Thanh Dương tăng bào tung bay, tay bấm pháp ấn bí quyết, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, bắn ra ba đạo chân khí sáng chói.
Lông mày Hoàng hậu dựng đứng, hai mắt tỏa ra hồng mang kì dị.
Những nội thị đang bí mật theo dõi ở gần đó, sau khi nhìn thấy hồng mang thì thần chí bị mê hoặc, lần lượt ngã xuống đất.
Tam Dương Giáo phân thành Thanh Dương, Hồng Dương và Bạch Dương, phân biệt tương ứng với tinh khí thần tam môn võ đạo tuyệt học, huyền diệu phi phàm, cho đến tiên thiên.
“Đến hay lắm!”
Chân khí Chu Dịch cuồn cuộn dâng trào, thân hình lại biến cao, thóa thành hoàng kim thần nhân cao sáu trượng, cao bằng với cung điện ở gần đó.
Đùng đùng đùng...
Một loạt tiếng nổ vang lên, kim thân lưu lại vài vết thương, chớp mắt lại khôi phục như ban đầu.
Chi Dịch khoanh hai tay ôm Bản Tâm vào trong lòng, không cần dùng bất cứ chiêu thức nào, sức mạnh kinh khủng cũng có thể nghiền hắn thành hồ nhão.
Hống!
Bản Tâm ngửa mặt lên trời gào thét, trên mặt, hai tay mọc ra những sợi lông màu xám, giống như hóa thành lang yêu hình người.
Tốc độ của hắn đột ngột bạo phát, trước khi hai tay của Chu Dịch khép lại đã kịp trốn thoát ra ngoài.
“A Di Đà Phật!”
Thanh Dương vẻ mặt thương xót, không biết là tiếc vì Bản Tâm chưa chết, hay là cảm thán võ công Chu Dịch khủng bố.
Bản Tâm rơi xa trăm trượng, lông sói trên người ngày càng rậm rạp, khí tức không ngừng bạo phát, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh lạnh, lãnh khốc.
“Đốc Công quả không hổ danh, hống!”
Vừa nói tứ chi chạm đất, thế như sắp lao tới.
“Đại Thượng Sư đừng nóng vội.”
Thanh Dương nhắc nhở: “Chúng ta đang đấu với hoạn cẩu, Kim Cương thần công nghe nói không có vật nào có thể phá hủy, nhưng cũng tiêu hao chân khí, khó có thể thi triển lâu dài!”
Ba vị Tiên Thiên Tông sư mỗi người trấn một bên, vây khốn Chu Dịch bên trong.
“Ta có thể khiến ba vị Tông Sư liên thủ, cuộc đời này cũng coi như đáng giá.”
Chu Dịch nói như vậy nhưng kỳ thực trong lòng hắn không hề sợ hãi.
Nếu tiếp tục giằng co, thì ba vị Tông Sư sẽ là những người đầu tiên mất đi chân khí, tuy nhiên tình hình bên ngoài cung như thế nào thì vẫn chưa rõ.
Vạn nhất binh của Bình Tây Vương bao vây hoàng cung, vậy thì muốn chạy đi cũng có.
“Giết!”
Nghĩ đến đây, Chu Dịch giả vờ liều chết, lao về phía Hoàng hậu có thực lực yếu nhất.
“Ta cho dù có chết, cũng không thể để các ngươi thành công!”
Hoàng hậu thi triển khinh công nhảy đi, trốn về hướng Thanh Dương, hai người liên thủ ngăn cản Chu Dịch, như vậy khiến hắn hao tổn chân khí.
Kết quả Chu Dịch cũng không truy giết đến, mà ngược lại tiếp tục xông về phía trước, trong quá trình đó thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại thành hình dáng con người bình thường.
“Hắn muốn chạy!”
Bản Tâm tốc độ nhanh nhất, tứ chi điên cuồng truy sát theo.
Chu Dịch một đường thẳng tiến về phía trước, không né không tránh, liên tiếp xuyên thủng mấy bức tường cung điện, chạy thẳng về hướng tường cung điện phía đông.
Hống!
Tốc độ của Bản Tâm bạo phát, giống như một tia chớp, đi sau nhưng dừng lại chặn ở phía trước bức tường.
Chính điện Ngự Dụng Giám.
Chu Dịch sau khi xuyên tường vào thì cũng không ra nữa, Thanh Dương đuổi sát theo phía sau cũng tiến vào trong điện, thấy cánh cửa địa đạo đã mở.
“Truyền tin cho Bình Tây Vương, đóng chặt bốn cửa, lục soát kinh thành!”
Thanh Dương nói xong thì liền đi vào trong, cẩn thận thăm dò, đi được nửa đường thì phát hiện đường trong địa đạo đã bị hư hại nặng nề, trong thời gian ngắn khó mà thông được.
Cùng lúc này.
Trực Điện Giám.
Bính Tam Xá.
Chu Dịch đẩy cửa bước vào, nhìn thấy căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, không khỏi thở dài.
“Ta lăn lộn một vòng rồi lại trở về lúc ban đầu!”
Trong căn phòng có một nội thị trẻ tuổi, trốn ở trong chăn không dám thò đầu ra, nghe thấy âm thanh ở cửa liền nhô đầu ra, thấy một nội thỉ trẻ tuổi đang đi tới.
“Ngươi là ai?”
“Ta chính là ngươi! Hắc hắc hắc...”
Chu Dịch cười mấy tiếng quái dị, đánh giá bộ dáng nội thị này, thân hình tương đồng với mình đến sáu phần, đi trên đường có khi sẽ bị nhận thành huynh đệ ruột.
“Ta mượn ngươi chút đồ, kiếp sau sẽ trả!”
“Ngươi đừng có tới đây!”
Nội thị trẻ tuổi hét lên, cố gắng thu hút sự chú ý của những người gần đó.
“Hắc hắc hắc!”
Trong tiếng cười quái dị, Chu Dịch từng bước tới gần, tóm lấy cổ nội thị.