“Chân khí của ta đã bao phủ tứ phía, cho dù ngươi có hét to đến đâu cũng không có ai đến cứu đâu, xuống dưới đó sớm có thể đầu thai sớm!”
Khuôn mặt nội thị đỏ bừng, cảm thấy chân khí hùng vĩ đang tràn vào trong cơ thể mình, kinh mạch tạng phủ chịu không được, chớp mắt vỡ nát.
Chân khí lại lưu chuyển trong thi hài, từ từ nghiền nát xương cốt, chỉ còn lại một túi da là hoàn chỉnh.
Chu Dịch ôm túi da đến bên giếng, bành một tiếng túi da vỡ vụn, máu mủ xương cốt hòa vào trong nước, nội thị trẻ tuổi hoàn toàn biết mất khỏi nhân gian.
“Công hóa cốt này, thật sự là pháp môn hủy thi diệt tích tuyệt vời.”
Trở về ốc xá.
Chu Dịch nhìn vào tấm gương đồng, trong đó phản chiếu gương mặt trẻ trung của mình.
“Mười bốn năm rồi, ta chưa từng lộ chân dung, vẫn luôn khoác lên mình bộ mặt hư giả, liệu có khi nào sẽ quên bản thân mình là ai?”
Im lặng hồi lâu, Chu Dịch lấy ra đồ dịch dung bôi leneg.
Diện mạo ban đầu đã giống bảy tám phần, giờ đây biến thành chín phần giống, ngay cả cha nương ruột thịt cũng khó mà phân biệt thật giả.
“Từ nay về sau, ta chính là Tiểu Sơn Tử!”
Tiểu Sơn Tử tên thật là Lý Đại Sơn, vốn là một tên lười biếng trà trộn vào trong kinh thành, không nghề nghiệp, chỉ dựa vào trộm gà trộm chó sống qua ngày.
Chu Dịch vô tình nhìn thấy bộ dạng của Lý Đại Sơn nên đã lệnh cho Ti giám sát dùng chút thủ đoạn khiến Lý Đại Sơn mắc nợ món nợ cờ bạc khổng lồ.
Lý Đại Sơn không có tiền trả nợ nên dưới sự ép buộc của sòng bạc đành phải bán thân nội thị để trả nợ.
Đây là Chu Dịch để lại cho mình một con đường lui, vốn là nhằm đề phòng Chính Thống Đế, cho dù đại quân bao vây kinh thành cũng có thể đổi mặt thoát thân, chưa từng nghĩ lại phải sử dụng tới nó sớm như vậy.
“Thanh Dương, Bản Tâm tới nhanh như vậ, Ti nội thị hoặc Ti giám sát chắc chắn có nội gián!”
Trong mắt Chu Dịch xẹt qua một tia sắc bén, trên thế giới này không ai có thể thiếu nợ ta, không cần biết trải qua bao lâu nhất định phải đòi lại từng cái một.
“Bình Tây Vương, Hoàng hậu, Trấn Bắc Vương...chỉ cần ta không chết, vậy thì vĩnh viễn sẽ không thua!”
Đột nhiên.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến lưng Chu Dịch lạnh buốt.
“Ai?”
Chu Dịch đột nhiên quay đầu, phía sau người không có gì cả.
“Đây là lần thứ hai rồi!”
“Luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi ta, chẳng lẽ là giết quá nhiều người, có người oán khí nặng hóa thành âm hồn lệ quỷ ám ta không buông?”
Chu Dịch nghĩ tới đây thì không khỏi cau chặt mày.
Thay đổi ngoại hình có thể che giấu người sống, nhưng lại không có tác dụng mấy với ma quỷ, ma quỷ có thể cảm nhận được dương khí và huyết khí của người sống, tuổi già thể chất suy nhược sẽ làm cho khí huyết suy yếu.
Chu Dịch trường sinh bất tử, khí huyết không đổi, thậm chí nhờ tu hành võ đạo còn trở nên mạnh mẽ hơn.
“Phải tìm biện pháp che đậy, Tam Dương Giáo am hiểu luyện chế trừ quỷ, nói không chừng sẽ thả mấy âm hồn vào trong cung, tuần tra tứ phía!”
Đương lúc suy nghĩ.
Cửa phòng bị đá văng ra, mấy nội thị la hét xông vào.
Nội thị đứng đầu tên là Tiểu Văn Tử, bình thường làm việc nhanh nhẹn, lại biết coi trọng tiền bạc, Chu Dịch đích thân thăng chức cho hắn làm chủ sự Trực Điện Giám.
“Lục soát cẩn thận!”
Tiểu Văn Tử ra lệnh cho người khác lục soát trong phòng, hắn thì phụ trách thẩm vấn: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy động tĩnh gì bất thường không?”
“Hồi bẩm công công, ta cái gì cũng không nghe thấy.”
Chu Dịch sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, hai chân khuỵu xuống.
Tiểu Văn Tử hơi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Chu Dịch, chỉ cảm thấy có chút quen mặt, có lẽ bình thường trong lúc làm đã gặp qua mấy lần.
Căn phòng không lớn, việc tìm kiếm rất nhanh liền kết thúc, đương nhiên cũng không tìm được người nào đang ẩn náu.
Tiểu Văn Tử nói: “Tối nay hãy cảnh giác, nếu nghe thấy động tĩnh gì bất thường thì lập tức báo cáo với Trực Điện Giám, Hoàng hậu nương nương sẽ trọng thưởng!”
“Tiểu nhân đã hiểu.”
Chu Dịch tiễn mấy người ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào trong tay Tiểu Văn Tử: “Công công, cả gan xin hỏi Đốc Công...”
Tiểu Văn Tử liếc nhìn tờ ngân phiếu, chỉ có hai mươi lượng nhỏ nhoi, có chút ghét bỏ nhét vào trong tay áo, lạnh giọng nói.
“Từ nay về sau, không có Đốc Công cái gì nữa!”
“Đa tạ công công chỉ điểm.”
Chu Dịch khom người đứng ở cửa tận mắt nhìn Tiểu Văn Tử rời đi, mãi cho đến khi có mấy người khác tiến vào trong phòng, mới chậm rãi đứng thẳng dậy.
“Thế giới này...thay đổi thật nhanh!”
Làm việc ở trong cung, nhất định phải học được cách đánh giá tình hình.
Gió đông thổi mạnh thì đi theo gió đông, gió tây thổi mạnh thì đi theo gió tây, thà làm cỏ dại tùy thời có thể bị đập vào tường còn hơn vô cớ trượt chân rơi xuống nước.
Chu Dịch không cần nghĩ cũng biết, phần lớn người của Ti nội thị, Ti giám sát làm phản, hoặc có thể nói bọn họ căn bản chưa từng trung thành.
Duy chỉ có những người tử trung bên cạnh Chu Dịch, trước kia đã được bao nhiêu quyền lực, lợi ích, thì bây giờ đều phải nôn toàn bộ ra.
Ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng sáng treo trên cao.
“Ta muốn xem xem, sẽ đổi thành ai ngồi vào vị trí Đốc Công Đông Xưởng!”
......
Giờ dần.
Sắc trời hửng sáng.
Chín tiếng chuông liên tiếp vang lên, đánh thức toàn bộ kinh thành.
......
Giờ mão.
Chu Dịch đổi sang tang phục, đi tới cửa phía đông hoàng cung trực.
Tiểu Sơn Tử võ công kém cỏi, không chăm chỉ luyện tập nên được phân công đứng gác cổng, đây là vị trí mệt mỏi nhất.
Những chỗ khác, thời gian đa phần đều là nhàn rỗi.
Trong ngoài cửa cung tượng trưng cho bộ mặt hoàng gia, phải đứng thẳng người liên tục sáu canh giờ, không được nói chuyện trừ phi cần thiết.