Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 832 - Chương 832 - Thái Giám Trị Quốc.

Chương 832 - Thái giám trị quốc.
Chương 832 - Thái giám trị quốc.

Năm đó Hồ gia dựa vào cách làm trà mà thu hút được sự chú ý của Chu Đốc công, trở thành nhà cung ứng trà lớn nhất Ngự Dụng Ti.

Sau khi có danh hiệu Ngự Dụng, Hồ gia buôn bán ngày càng phát đạt, trở thành thương trà lớn nhất quốc triều, gia chủ hiệu danh là Hồ Bán Thành.

Chu Dịch thất bại trong cuộc cung đấu, Hồ gia mất đi chỗ dựa, lại bị người khác gán cho cái danh ‘hoạn quan’ trên đầu, cả nhà bị bắt vào thiên lao thẩm vấn.

Hôm nay Chu Dịch đã trở lại Ti giám sát, Hồ gia lại khôi phục hưng thịnh như trước.

Vị trí Đốc công Đông Xưởng, không chỉ gánh một mình mình, mà đằng sau còn có ngàn vạn người ăn theo để sống.

Chu Dịch nói: “Ta nói với các ngươi, dù có mạo hiểm tính mạng thì cũng phải làm quan, không được trở thành thương nhân, thương nhân chỉ là một con lợn béo.”

“Nhìn vừa mắt thì nuôi dưỡng, ngày nào đó cần thì tùy tiện đặt cho nó một cái tên rồi giết!”

Can nhin bên cạnh hỏi: “Vậy làm một nông dân thật thà hiền lành thì sao?”

“Khà khà khà...”

Chu Dịch cười mấy tiếng, vỗ vỗ đầu Tiểu Bình Tử: “Cái tên ngốc này!”

Đám nội thị nghe vậy thì bật cười, ánh mắt nhìn Tiểu Bình Tử vừa hâm mộ vừa đố kị.

Cha nuôi và đám can nhi thì ở đây vui vẻ, phạm nhân bên kia thì không ngừng kêu gào, người phụ trách thẩm vấn chính là Lý Triều của Ti giám sát, nổi tiếng hung dữ.

Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi. Từ một tư lại không có phẩm cấp thăng tiến lên chủ sự lục phẩm, trở thành nhân vật truyền kỳ.

Khoảng nửa canh giờ, phạm nhân hơi thở yếu ớt.

“Đốc công, ta không biết Tam Dương giáo chủ đang trốn ở đâu.”

Lý Triều bẩm báo nói: “Nhưng hắn vì muốn chết nên đã nói ra một chuyện khác, hình như có tiên thiên tông sư nhắm vào Tam Dương Giáo, đã giết không ít pháp sư, tán nhân.”

Chu Dịch khẽ gật đầu, đối với tông sư truy giết Tam Dương Giáo cũng có chút suy đoán.

Chính Thống Đế băng hà đã hơn hai năm, năm đó Ngụy công công là người hộ giá vẫn không thấy xuất hiện, tựa như đã biến mất.

Chu Dịch chỉ vào phòng giam bên cạnh, nơi chứa đầy phạm phân, tất cả đều vết thương chồng chất, nửa sống nửa chết, phân phó.

“Thẩm tra từng người một, nhất định phải nhổ tận gốc Tam Dương Giáo, ta không tin lưới trời lồng lộng lại không bắt được mấy con chuột?”

“Ti hạ tuân mệnh.”

Lý Triều khom người nói: “Mấy năm nay ti hạ nghiên cứu hình phạt, đi khắp Trấn Phủ Ti, hỏi thăm lão nhân thiên lao, biên soạn thành một cuốn hình phạt, có tên là mười tám cấp địa ngục.”

“Trong ngục mười phạm nhân thì không có một người có thể sống qua cấp ba, trong vạn người không có một người có thể sống qua cấp sáu, cho đến nay chưa có ai có thể vượt qua được cấp chín!”

“Không tệ, không tệ.”

Chu Dịch gật đầu tán thành, nói: “Ta nghe nói ngươi có ba người con trai, đọc sách cũng không tệ, chỉ cần thẩm tra ra dược hang hổ Tam Dương Giáo ở đâu, ta đảm bảo con trai của ngươi vào lục bộ.”

“Bái tạ Đốc công.”

Lý Triều vội vàng quỳ lạy, đây là khích lệ cũng là cảnh cáo.

Tất cả những người quen biết Lý Triều vô luận là đồng liêu, bạn bè hay là thân thích, đều nói hắn là viêm khí quản, đường đường là chủ sự nắm giữ hình phạt của Ti giám sát vậy mà không dám lấy vợ lẽ.

Hai đứa con do người vợ đầu sinh ra, cũng chính là con trai mà Lý Triều nhắc ở phía trên.

Kỳ thực không phải như vậy, Lý Triều biết mình làm như vậy sẽ thương thiên hại lý, chỉ sợ ngày nào đó bị chu di cửu tộc, cho nên bề ngoài thì thể hiện rất chi là sợ vợ, nhưng lại lén nuôi ngoại phòng để truyền thừa hương hỏa.

Ai có thể ngờ mật thám Ti giám sát sớm đã biết được bí mật của Lý Triều.

Lúc này.

Một lão thái giám vội vàng bước vào, sau khi quỳ bái thì ghé sát tai bẩm báo.

“Đốc công, Bệ hạ lại thu nhận can nhi Tiểu Lộc Tử của Hướng Thiện Giám, nghe nói sở trường là điều chế canh bồi nguyên, làm bệ hạ long tinh hổ mãnh đêm ngự mười nữ nhân cũng không thấy mệt!”

Chu Dịch hỏi: “Vị Lộc công công này đang làm ở đâu?”

Lão thái giám liếm môi, không giấu được vẻ hâm mộ đố kỵ: “Hộ bộ Hành tẩu!”

Hộ Bộ là quản hầu bao của triều đình, quản lý mọi vấn đề về tài chính như tiền bạc, thực phẩm, muối, sắt, thuế, tiền lương...có thể nói giầu như dầu chảy, ngay cả Ngự Dụng Giám cũng không bằng.

Thái giám yêu tiền nhất, đến Hộ Bộ làm có thể nói như chuột sa chĩnh gạo.

Ăn không hết, căn bản là ăn không hết.

“Tiểu Lộc Tử à...”

Chu Dịch trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Điều mấy nội thị có năng lực đến giúp đỡ Lộc công công, từ trong danh sách mật lấy ra mấy tên sâu mọt của Hộ Bộ, đưa tặng Lộc công công lập công.”

Đông Xưởng giám sát triều đình, giang hồ, trong đó quan lại Hộ Bộ được ưu tiên hàng đầu.

Nếu như phát hiện được án lớn, sẽ lập tức bẩm báo Bệ hạ để điều tra, những án nhỏ như tham ô chút ít thì sẽ ghi vào danh sách mật, sau này sẽ dùng đến.

Hoặc đe dọa dụ dỗ, lôi kéo quan lại phạm tội về phía mình,

Hoặc có thể dùng để khen ngợi nội thị mới được tấn chức, ví dụ như Lộc công công có được bằng chứng, danh sách sẽ đi bắt người, lập được đại công, Bệ há há chẳng phải sẽ coi hắn như cánh tay của mình?

Lúc Chu Đốc công lật đọc sách mật, dạy dỗ nội thị hai bên.

“Đây chính là đao thương kiếm của Đông Xưởng chúng ta!”

Lão thái giám thắc mắc: “Đốc công, vị Lộc công công này và chúng ta không thân, hắn vẫn luôn làm việc dưới trướng của Viên Đề ddoocds, tại sao lại giúp hắn thăng chức?”

Chức quan Hành tẩu là Thiên Thuận Đế sáng lập, không phải là chức quan chính thức trong triều đình, có nghĩa là khi thái giám được cử đi thi hành công vụ ở đâu đó, họ có thể trực tiếp tấu báo với Bệ hạ.

Quyền lực to nhỏ của chức quan này, dao động trên dưới là rất lớn.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0