Nếu Hành tẩu không được Bệ hạ coi trọng, thì chẳng khác nào làm việc vặt trong nhà, ngược lại, quyền lực có thể tương đương với Hộ Bộ Thượng thư, có thể giám sát, thẩm tra tất cả sự việc.
Tương tự như Các Lão, lúc quyền lực nhỉ thì giống như thư ký, nhưng lúc quyền lực lớn thì có thể sáng ngang với tể tướng.
“Ta làm việc ắt sẽ có lý do.”
Chu Dịch phân phó nói: “Phái một cao thủ âm thầm theo dõi, ghi chép lại từng lời nói hành động của Lộc công công, không được bỏ sót một chữ!”
Lão thái giám khom người nhận mệnh: “Đốc công yên tâm, Lộc công công dù có nằm mơ nói mớ ta cũng sẽ ghi lại.”
Chu Dịch uống hết trà trong cốc, đứng dậu, mắt nhìn xa xăm.
“Bệ hạ thu nhận tám can nhi, phân biệt là lục bộ, Ti nội thị, Trấn Phủ Ti Hành tẩu, sau này lại thu thêm chín người, chẳng phải là nên đến Ti giám sát sao?”
Can nhi, nội thị hai bên trái phải nín thở tập trung, không ai dám lên tiếng.
0
0
Di Xuân Điện.
Từng tiếng rên rỉ, uyển chuyển kéo dài.
Hơn một canh giờ sau, thanh âm mới dần dần lắng xuống, thanh âm Thiên Thuận Đế từ trong rèm truyền ra.
“Giúp trẫm thay xiêm y.”
Tiểu Ngũ Tử là nội thị thiếp thân vén rèm ra, cùng với mấy nội thị khác giúp Thiên Thuận Đế thay long bào, lại có nội thị khác dâng lên canh bồi bổ nguyên khí ấm nóng.
Trên long sàng mười nữ tử đang nằm, dư âm còn chưa tiêu tán.
Sắc mặt Thiên Thuận Đế trở nên vàng vọt, đôi mắt xám xịt, nhận canh bồi nguyên uống hết, từng luồng nhiệt lưu thông trong kinh mạch, bồi bổ huyết khí.
Tinh lực dần hồi phục, Thiên Thuận Đế vươn tay biểu thị.
“Đưa đến noãn phòng, chăm sóc cho tốt.”
Nội thị trực ngoài điện nghe lệnh lập tức tiến vào, hai người một chăn gấm, thành thục quấn nữ tử trên giường lại mang đi.
“Trẫm muốn ra ngoài đi dạo.”
Thiên Thuận Đế được nội thị đỡ, đi đến đình nghỉ mát bên ngoài điện thì ngồi xuống.
Trời đã cuối thu, gió lạnh sương dày.
Trăng tròn tỏa ánh sáng bàng bạc, khiến trong cung càng thêm lạnh lẽo.
Tiểu Ngũ Tử lấy một chiếc áo choàng bằng da cáo, đắp lên người Thiên Thuận Đế, thấp giọng nói: “Bệ hạ, xin hãy nghỉ ngơi sớm.”
“Trẫm làm sao có thể ngủ được chứ?”
Thiên Thuận Đế thở dài nói: “Dân gian thường nói có ba loại bất hiếu, trong đó không có hậu duệ là đại bất hiếu, Trẫm không con thì quốc triều loạn lạc, sau này sao còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông!”
Năm đó Bình Tây Vương mưu phản, Thiên Thuận Đế may mắn thoát khỏi sự truy giết của Tam Dương Giáo, hai đứa con trai đều chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi đăng cơ, Thiên Thuận Đế ngày đêm cày cấy, kết quả hậu cung một người cũng không mang thai.
Ngự y của Thái y viện thay phiên nhau chẩn đoán, nhưng không có phát hiện bất cứ mầm bệnh nào, chỉ có thể kê các loại thuốc bổ, nhưng cũng chẳng có kết quả.
Bây giờ Thiên Thuận Đế bắt đầu nghi ngờ, liệu mình có bị giống như dân gian truyền miệng, bởi vì giết mẹ giết em tranh giành ngai vị cho nên mới bị ông trời trừng phạt.
Thái hậu thật đang trốn đông trốn tây, Thái hậu giả đã được chôn cất cùng với Chính Thống Đế, trên bia mộ khắc đầy những lời phu thê ân ái, trở thành đôi phu thê mẫu mực.
Có lẽ trăm năm sau, vẫn còn có người làm thơ ca ngợi.
Nội thị đứng hai bên nghe vậy thì vội vàng an ủi, dỗ dành bằng đủ lời lẽ tốt lành, còn quan tâm hơn cả cha ruột.
“Bệ hạ là chủ là trung tâm, các vị Tiên hoàng vui mừng còn không kịp ấy chứ.”
“Hôm qua nghe nói Tạ tướng quân thắng trận, bờ cõi Nam Cương lại mở rộng ngàn dặm, đây đều là công lao của Bệ hạ.”
“Bệ hạ long tinh hổ mãnh, người bình thường không thể so được, nhất định là do mấy nữ tử kia không được, nô tì sẽ ra ngoài cung mua thêm.”
“Đạo gia tiền nhân Tê Hà Tử đã bảy mươi tuổi, thái tổ sáu mươi tuổi còn sinh con gái, bệ hạ vẫn còn trẻ lắm...”
Thế nhân đều biết Thiên Thuận Đế tin sủng nội thị, cao hứng thì sẽ thu nhận làm can nhi, thậm chí còn ban thưởng cho họ Triệu, xoay người liền biến thành hoàng thân quốc thích.
Duy chỉ có Tiểu Ngũ Tử ánh mắt lóe lên, cúi đầu không nói.
Thân thể Thiên Thuận Đế quả thực không có vấn đề gì, dù sao trong thái y viện có rất nhiều cao thủ trung y, nhưng Lão tổ lại lén dùng chút hàn khí để diệt long tinh.
Ma quỷ điều khiển được âm khí trời đất, thứ mà người bình thường không thể phát hiện được, chỉ có những người luyện hóa tiên thiên võ đạo tông sư mới có thể cảm nhận được.
Vốn dĩ Ti nội thị tu hành Đàm Nguyên Bảo Điển, tiên thiên tông sư qua nhiều triều đại không dứt, vừa vặn vào đúng lúc quốc triều biến động liên tiếp, tạo thành cục diện như thời kỳ giáp hạt hiện này.
Mấy ngày trước, Tiểu Ngũ Tử cống tiến đồ cổ tiền triều, thành công bái Vương công công làm cha nuôi, được điều đến Di Xuân Điện phục vụ sinh hoạt thường ngày của Thiên Thuận Đế.
Khi thời cơ chín muồi, Tiểu Ngũ Tử sẽ giúp Thiên Thuận Đế lâm hạnh, dùng kế mận chết thay đào phục quốc.
Những lời nịnh nọt liên tục của nội thị khiến sắc mặt Thiên Thuận Đế sáng lên, hứa hẹn nói: “Các ngươi đều là trợ thủ đắc lực của ta, ai có cách làm Trẫm có con nối dõi, có thể đến Ti giám sát làm Hành tẩu!”
“Bái tạ Bệ hạ, chúng nô tài nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tất cả nội thị đều quỳ lạy tạ ơn, trong kinh hỷ cũng xen lẫn mấy phần sợ hãi.
Ai mà chẳng biết thủ đoạn của Chu Đốc công Đông xưởng, dám đến Ti giám sát hoa tay múa chân, cho dù có chết ở đó thì Bệ hạ cũng sẽ không điều tra truy cứu.
Tâm tư Tiểu Ngũ Tử khẽ chuyển, hắn gõ nhẹ vào mặt ngọc bội khâu trên tay áo, rất nhanh đã nhận được câu trả lời từ Lão tổ tông.
“Bệ hạ, nô tài có một biện pháp nhưng không được thành thục lắm.”
“Nói nghe xem.”
Thiên Thuận Đế có ấn tượng không tệ về Tiểu Ngũ Tử, làm việc nhanh nhẹn chăm chỉ lại ít nói, thiên phú võ đạo cũng là thượng đẳng, tương lai có thể trọng dụng.