
“Làm thế nào ư?”
Chu Dịch tựa tiếu phi tiếu nói: “Đương nhiên là nâng hắn lên rồi, tán tụng, Ngũ công công là hoàng thân quốc thích, là chủ tử của ta.”
“Cha nuôi cấp bậc uy nghiêm, sao có thể để cho người khác ngồi lên trên đầu được!”
Tiểu Bình Tử nảy ra chủ ý: “Sao chúng ta không giấu long bào vào trong phòng của Ngũ công công, ta sẽ đích thân kiểm tra, giải trừ phiền phức cho cha nuôi.”
“Ta làm việc còn cần ngươi dạy sao?”
Chu Dịch giơ tay về phía hoàng cung, vẻ mặt nghiêm túc: “Thời thời khắc khắc nhớ vị trí của mình, trung thành với Bệ hạ!”
“Chưa nói đến việc phái Ngũ công công đến Hành tẩu Ti giám sát, cho dù Bệ hạ bảo ta bái Ngũ công công làm cha nuôi, ta cũng không chút do dự!”
Tiểu Bình Tử nghi hoặc nói: “Lẽ nào cứ để mặc Ngũ công công tác oai tác phúc ở Đông Xưởng sao?”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Ta đã nghe nói về Ngũ công công, hắn không phải là người có tính tình kiêu ngạo.”
Lúc này.
Một ánh hoàng hôn từ cửa điện chiếu vào, ánh trên đầu Chu Dịch, mái tóc bạc trắng xơ xác, giống như sắp chết.
Tiểu Bình Tử nheo mắt lại, chợt nhận ra.
Đốc công đã già rồi!
Tuổi tác mới chỉ hai mươi bảy, nhưng bởi vì tu hành Đàm Hoa Bảo Điển, lại không đột phá được kéo dài tuổi thọ, cho nên thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Chu Dịch lẩm bẩm: “Năm Hồng Vũ ta vào cung làm nô, thời gian mười bảy năm trải qua ba triều đại, thăng trầm cũng đã nếm đủ, bây giờ chỉ muốn yên bình trải qua tuổi già!”
“Cha nuôi phúc thọ dài lâu, ta nhất định sẽ chăm sóc ngài đến cuối đời.”
Tiểu Bình Tử vội vàng quỳ lạy tỏ lòng trung thành, nhưng lão gia hỏa sắp chết này không kiêng nể, làm việc hỉ nộ vô thường, khi phục vụ càng phải hết sức cẩn thận.
Chu Dịch khẽ gật đầu, theo thói quen vẽ ra chiếc bánh lớn.
“Tiểu Bình Tử, ta rất xem trọng ngươi!”
Tiểu Bình Tử cảm động đến rơi lệ, thề sẽ xem cha nuôi như cha ruột, trong lòng đã bắt đầu băn khoăn không biết Ngũ công công thích cái gì.
.......
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, trong cung thì càng không có chuyện gì mới mẻ.
Không quá ba đến năm ngày.
Cuộc trò chuyện của Chu Dịch và Tiểu Bình Tử đã truyền khắp kinh thành, nhiều lão nhân trong cung cũng bắt đầu cảm thán, Đốc công uy danh lẫy lừng vậy mà đã già rồi.
Nguyên lão của ba triều hạ màn, có mấy phần hoảng hốt giống với nhân gian biến đổi.
Càng nhiều người bắt đầu chuẩn bị ra tay, đặc biệt là Hành tẩu của lục bộ, từ trong sâu thẳm thật sự cho mình là hoàng thân quốc thích.
Vừa may Viên công công có cảm ngộ về võ đạo, bế quan tiềm tu, không có tham gia vào sự vụ trong cung.
Trong một thời gian.
Trong ngoài hoàng cung không ai trói buộc nội thị, có lẽ là bởi vị bị trấn áp quá lâu, vừa mới được thả lỏng liefn điên cuồng nhảy múa.
Uy phong vênh lên, tiền bạc vung vãi.
Nội thị trong cung hướng quan lại trong kinh đòi tiền, nội thị Ti giám sát thì vòi tiền quan lại địa phương, các quan không chịu nổi việc tống tiền, sau đó bắt tay với nội thị vơ vét của thương nhân, dân chúng.
Chu Dịch nghe can nhi bẩm báo, không nhanh không chậm uống trà.
“Viên công công quả nhiên là tri kỷ của ta.”
....
Giữa tháng sau.
Trong cung truyền ra tin tức, Thục quý phi có thai.
Thiên Thuận Đế phá tan tin đồn không có người thừa kế, long nhan vui mừng, lệnh phong Ngũ công công là Ân Trạch Hầu, lại một lần nữa mở ra tiền lệ cho quốc triều.
Sau ngày phong hầu.
Ngũ công công chính thức nhận chức ở Đông Xưởng, chức vị Hành tẩu là sinh ra để cho hắn, nhưng không dám đến gần Đông Xưởng một bước.
Mọi người đều biết long bào của Đông Xưởng đã sờn!
Vào buổi trưa.
Bên ngoài chính đường hai hàng nội thị xếp ngay ngắn, già trẻ đều mặt quan bào màu đỏ thẫm, cấp bậc cũng từ ngũ phẩm trở lên.
Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tin, trên mặt không dám có biểu cảm gì, giống như hai hàng hình nhân khô héo.
Cộp cộp cộp...
Một tràng tiếng bước chân vang lên, bốn nội thị trẻ tuổi đi phía trước dẫn đường, phía sau là Hầu gia trẻ tuổi mặc mãng bào, đeo đai ngọc.
Mày kiếm mắt như sao, khuôn mặt ấm áp như ngọc, đáng tiếc lại là người không có gốc rễ, nếu không nhất định sẽ trở thành hình mẫu quốc triều.
Tất cả nội thị đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Hầu gia!”
“Không cần đa lễ!”
Ngũ công công mặt mang nụ cười, bước nhanh về phía trước đỡ.
Tôn công công là chủ sự của Đốc Phủ Ti đứng ở phía cuối, nhìn thấy Ngô công công duỗi tay thì sắc mặt bị dọa cho trắng bệch, không dám trốn tránh cũng không dám nhiệt tình.
Nụ cười treo ở trên mặt trông còn xấu hơn cả khóc, hắn thầm mắng chính mình tối qua không nên ép phạm nhân nhận tội, hôm nay đến muộn mới không tìm được vị trí ở giữa.
Lúc này Ngô công công là một củ khoai nóng bỏng tay, đến gần thì sẽ chết, nhưng mà cách xa thì ngày sau cũng chết.
Tôn công công đang muốn nói thì từ trong đại sảnh vang lên một giọng nói già nua.
“Ta bái kiến Hầu gia.”
Chu Dịch một đường đi tới trước mặt, thân hình càng ngày càng cúi thấp, mắt thấy đang chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Ngũ công công.
“Ta là tiểu bối, lẽ ra nên bái kiến Đốc công.”
Ngũ công công cũng làm tư thế giống như vậy, quỳ xuống trước mặt Chu Dịch.
Hai người nửa đường gặp nhau, cong người xuống như đang quỳ, bốn cánh tay đỡ lấy nhau, trong mắt người ngoài thì giống như huynh đệ ruột thịt nhiều năm mới trùng phùng.
Chu Dịch cười nói: “Mời Hầu gia.”
Ngũ công công nói: “Mời Đốc công trước.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía chính điện, bước đi đều nhau, thân hình không phân trước sau, bước lên bậc cửa cũng là bước chân phải trước.
Đám nội thị như hình nhân khô héo lúc này chỉ cảm thấy mây đen trên đỉnh đầu đã tản đi, bầu trời bỗng trở nên trong xanh.
Liền đứng dậy đi theo phía sau Chu Dịch, trên mặt là nụ cười bồi với Ngũ công công.