Ông!
Cung như sét đánh, chấn động lầu các rơi xuống tro bụi.
Tro bụi bay đến lão giả trước mắt, dưới mí mắt ý thức đóng mở, trong nháy mắt này có bóng đen đánh tới.
"Liệp Nhân Vương, dám can đảm đến kinh thành giương oai, ta mấy năm không trở lại, đám giang hồ các ngươi quên quy củ!"
Lúc nói chữ thứ nhất, bóng đen lấn tới phía sau Liệp Nhân Vương, gọi xong tên năm ngón tay đã xuyên thấu lồng ngực.
Lão giả chính là Võ Đạo tông sư vây giết Chu Dịch, Liệp Nhân Vương tung hoành Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, cúi đầu nhìn về phía trước ngực, bàn tay khô gầy nắm lấy trái tim đỏ rực.
Có lẽ là Tiên Thiên tông sư thân thể huyền diệu, trái tim ly thể vẫn phập phồng co lại, phun ra từng đạo máu tươi.
"Ngụy sát thần..."
Ý niệm cuối cùng của Liệp Nhân Vương, hồi tưởng lại năm đó Ngụy công công quét ngang thiên hạ, cảnh tượng giang hồ chém giết máu chảy cuồn cuộn, bản thân dựa vào quen thuộc núi rừng tránh thoát mấy lần đuổi giết.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, cuối cùng là chết trong Ngụy công công.
Ánh mắt nhanh chóng ảm đạm, hai cánh tay Liệp Nhân Vương buông thõng, Lạc Nhật Cung Tiễn rơi xuống đất.
Ngụy công công thu hồi Lạc Nhật Cung Tiên, đây là thần binh nổi danh thiên hạ, có thể cách ngàn bước đánh lén Tiên Thiên tông sư, đủ để trở thành vật trấn quốc của Đại Khánh.
Nhìn mọi người tranh giành giết ở phía Tây, không nhịn được lắc đầu thở dài.
"Trường sanh có ích lợi gì? Không thể thay đổi quá khứ!"
Cùng lúc đó.
Chu Dịch luân chuyển sáu cánh tay, đánh Kim Cương Tiên ra hơn mười trượng.
Thân hình lúc lớn lúc nhỏ, tránh né chiêu số của những người còn lại, quay đầu phóng về phía hoàng cung.
Cửa thành phía Tây quá xa, mà ra khỏi cổng thành cũng chưa chắc có thể vào núi, dứt khoát trở về hoàng cung, dù sao kinh doanh nhiều năm, cho dù có bẫy rập cũng có thể giữ được tánh mạng.
"Đốc công, đừng giãy dụa nữa."
Hạc Trùng Tiêu phất tay tung ra lưới cá Kim Tàm Ti, ngăn cản đường đi của Chu Dịch.
Chu Dịch xé rách lưới cá, giọng căm hận nói: "Ta nhất định tra mười tám đời Thanh Hạc gia, cùng sư môn, đệ tử, nhất nhất giết sạch!"
Hạc Trùng Tiêu chỉ xem như đốc công mạnh miệng, vùng vẫy giãy chết mà thôi, bạch y tung bay rời khỏi chiến trường.
Đang lúc bay đi, trên trời dưới đất không chỗ mượn lực, dưới mặt đất bay lên một đạo nhân ảnh, ống tay áo bay ra mấy trăm sợi Kim Tàm Ti.
"Người nào?"
Hạc Trùng Tiêu không hổ là khinh công tuyệt đỉnh, chân khí hội tụ đủ để chân đạp hư không đi vài chục bước.
Nhưng mà sợi Kim Tàm Ti quá nhiều, bao phủ phạm vi hơn mười trượng, cuối cùng trói buộc Hạc Trùng Tiêu trong đó, bóng người lấn lên phía trước, một trảo xé xuống cái chân trần.
Tê lạp!
Cả chân trái bị xé sống, Hạc Trùng Tiêu rơi xuống trên mặt đất, một thân khinh công vỡ hơn phân nửa.
Người tới giẫm lên đầu Hạc Trùng Tiêu, Tiên Thiên chân khí nhập vào cơ thể ra, ngưng tụ thành kiếm sắc gần như thực chất, thanh âm chói tai âm độc.
"Cõi đời này, chỉ có ta có thể giết chết Tiểu Dịch tử, những người khác đụng cũng không thể đụng!"
"Tiểu Viên Tử..."
Chu Dịch lên tiếng kinh hô, không biết là nên cảm ơn hay là ghi hận, không kịp nói nhiều, thân hình nhảy lên phóng về phía cửa thành Tây.
Đám người Kim Cương Tiên mặt mày hung tợn, nhớ kỹ Viên công công dưới đáy lòng, tới tấp thi triển khinh công tiếp tục đuổi giết.
Nhưng mà không có Hạc Trùng Tiêu ngăn trở, Chu Dịch dựa vào chân khí gần như vô tận, chạy như điên ba ngày ba đêm ra khỏi địa giới kinh thành, gần như đã tiêu hao hết chân khí Tiên Thiên tông sư.
Lập tức chui vào trong quần núi, biến mất vô ảnh vô tung.
Quần phong bao quanh.
Trong có một hồ nước xanh biếc
Mặt nước cách mặt đất hơn trăm trượng, như lơ lửng trên trời, nên gọi là Thiên Trì.
Đang giữa mùa đông rét đậm.
Đại tuyết đã rơi ba ngày, khắp mọi nơi đều là sông băng cánh đồng tuyết, không thấy bất kỳ dấu vết của vật sống.
Chỉ có bên cạnh Thiên Trì, một lão đầu cô độc, hai đầu gối ngồi xếp bằng, đấu lạp áo tơi rơi đầy tuyết, cầm trong tay ba cần câu dài bốn trượng thả câu.
Gió bắc gào thét thổi, cuốn theo tuyết bay đầy trời.
Lão giả sừng sững bất động, tựa như đã đông cứng bên hồ.
Từ sáng sớm ngồi đến ban đêm, lại thấy mặt trời phát sáng, không biết ngồi mấy ngày đêm, trong thiên địa trắng xóa tựa như chỉ còn một mình lõa giả.
Hôm nay.
Hai vị thiếu niên chạy nhanh trên tuyết, một người đạp tuyết không để lại dấu vết, phiêu dật tiêu sái, một người cước bộ nặng nề thô bạo như trâu.
"Bái kiến tiên sinh."
Hai người dừng bên cạnh Thiên Trì, khom người ôm quyền thi lễ.
Lão giả chậm rãi mở ra hai mắt sâu thẳm tựa như cốc, hiện lên từng tia hàn quang, quát lớn: "Hô loạn cái gì, cá đều bị dọa chạy."
Thiếu niên mặt chữ điền thật thà gãi gãi đầu nói: "Tiên sinh, cần câu của người không có dây, làm sao có thể câu được cá?"
"Vân đệ không hiểu rồi."
Thiếu niên tuấn tú khác nịnh nọt nói: "Tiên sinh không phải là câu cá, mà là luyện tâm ngộ đạo."
"Miệng lưỡi trơn tru!"
Lúc lão giả nói chuyện, cần câu nhẹ nhàng chấn động, phất tay vung cần ra con cá trắm đen dài hơn hai thước: "Ai nói không có dây thì không thể câu cá?"
Thiếu niên tuấn tú cẩn thận quan sát, phát hiện một sợi dây chân khí nửa hư nửa thực, từ trên cần câu rủ xuống.
Điểm cuối sợi dây ngưng tụ thành lưỡi câu, cá trắm đen cắn lên khó thoát hơn.
"Tiên sinh chân tiên, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, vô địch thiên hạ!"
"Ngươi thằng nhãi quen nịnh nọt."
Lão giả chân mày cau lại, tên ranh này khéo đưa đẩy nhanh trí, rất là thích hợp đưa đi Đông xưởng làm quan, hắn chính là Chu Dịch chạy khỏi kinh thành, núp ở Thiên Trì tiềm tu.
Ba năm trước.
Chu Dịch rời khỏi kinh thành, một đường hướng tây chạy trốn tới bờ biển, lẫn vào hộ vệ thương đội đi vòng hướng bắc.