Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 42 - Chương 678: Thiếu Gia, Ngươi Có Còn Là Người Nữa Hay Không, Đừng Làm Hỏng Tâm Cảnh Của Ta

Chương 678: Thiếu gia, ngươi có còn là người nữa hay không, đừng làm hỏng tâm cảnh của ta

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, lão giả tửu quỷ mới đi được vài bước giãy giụa một giây đồng hồ sau đó dừng bước lại nhưng mà trên mặt của hắn lại xuất hiện vẻ cực kỳ sụp đổ.

"Thiếu gia!"

"Ngươi đi qua một bên nghỉ ngơi trước đi, đừng để cho đóng bùn này làm bẩn tiên bào của ngươi!"

"Về phần những bộ phận còn lại của cái nhà bằng đất này thì giao hết cho ta đi!"

Sau khi quay trở lại, lão giả tửu quỷ thuyết phục Diệp Phong đi qua một bên nghỉ ngơi trước còn bản thân hắn thì dùng hai tay cầm bùng tiếp tục xây dựng nhà bằng đất đan dược một lần nữa!

"Cũng không phải là ta ham chút công tác phí đó, ta chỉ muốn chứng minh là nhà bằng đất mà ta tạo ra tuyệt đối mạnh hơn nhà bằng đất cực kỳ xấu đó vô số lần, chỉ thế thôi!"

Lúc này, lão giả tửu quỷ bắt đầu quay trở về cương vị công tác tự lừa mình dối người nói.

Một bên khác!

"Diệp thiếu!"

"Không phải là người muốn phá hủy tâm cảnh vô dục vô cầu cổ đối phương sau đó thu đối phương vào trong Bại Gia Môn đó chứ!"

Sau khi Diệp Phong đi về tới, trên mặt Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi thăm.

"Không sai!"

"Đúng là ta muốn thu lão giả tửu quỷ này vào Bại Gia Môn!"

"Ta cảm thấy hắn vô cùng phù hợp!"

"Nhưng muốn để hắn trở thành một bại gia môn đồ đủ tiêu chuẩn thì phải trợ giúp hắn phá hỏng tâm cảnh vô dục vô cầu trước đã!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư về sau, Diệp Phong cũng là toát ra một vòng vẻ chăm chú lên tiếng nói.

"Đúng vậy!"

"Nếu như không giải quyết tâm cảnh vô dục vô cầu của đối phương thì cho dù có thu đối phương vào trong Bại Gia Môn thì sợ là đến lúc đó hắn cũng không có quan tâm quá nhiều đến sứ mệnh phá của, chỉ sẽ làm theo ý của mình, ta không thể để cho chuyện như thế xảy ra được!"

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng cười nói ra ý nghĩ của mình.

...

"Ừm?"

"Hai người đó đang nói gì đấy?"

"Tại sao mà họ cứ dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía ta như vậy để làm gì?"

"Ánh mắt của bọn họ nhìn ta khiến cho trong lòng của ta có chút hốt hoảng!"

Lúc này, lão giả tửu quỷ đang dựng nhà bằng đất chú ý tới tình huống quái dị ở bên phía hai người Diệp Phong và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư thì trên mặt cũng lộ ra vẻ bất an.

Một lát sau!

"Tửu quỷ tiền bối!"

"Đây chính là nhà bằng đất đan dược mà ngươi dựng ra?"

Sau khi Diệp Phong nhìn thấy nhà bằng đất đan dược mà lão giả tửu quỷ dựng ra còn xấu hơn cả nhà bằng đất có mùi trái cây mà Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư dựng ra thì trên mặt cũng lộ ra vẻ chấn kinh!

Đúng là nếu không có so sánh thì sẽ không có tổn thương!

Hiện tại xem xét như thế, Diệp Phong cảm thấy cái nhà bằng đất có mùi trái cây của Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư dựng cũng không còn xấu như vậy nữa!

"Thiếu gia!"

"Chủ yếu đây là lần đầu tiên của ta cho nên ta không có kinh nghiệm gì nhưng mà ta dám cam đoan nếu như sau này có cơ hội có thể xây dựng lại một lần nữa thì ta tuyệt đối sẽ làm tốt hơn so với cái này vô số lần!"

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt lão giả tửu quỷ cũng lộ ra vẻ lúng túng lên tiếng giải thích.

"Lần sau là lần sau!"

"Nhưng trước mắt thì cái nhà bằng đất đan dược này đúng là xấu đến tận chân trời!"

"Cho nên công tác phí sẽ bị giảm đi chín mươi chín phần trăm!"

Nghĩ đến chuyện phải đả kích tâm cảnh vô dục vô cầu của đối phương cho nên Diệp Phong cũng trực tiếp ra tay với công tác phí mà lão giả tửu quỷ cực kỳ để ý!

? ? ?

Khấu trừ chín mươi chín phần trăm công tác phí?

Như vậy thì chẳng phải là một vạn viên Hộ Hồn Thiên Mệnh Đan khi đến tay ta thì chỉ còn lại có một trăm viên hay sao?

Mà vốn là ba con gà ăn mày, khấu trừ chín mươi chín phần trăm há không phải chỉ còn lại phao câu gà hay sao?

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, lão giả tửu quỷ cả người đều bối rối!

Hắn hoàn toàn không ngờ được là bởi vì nhà bằng đất đan dược mà hắn xây dựng ra xấu xí một chút mà bị trừ nhiều công tác phí như vậy!

"Thiếu gia!"

"Mặc dù nhà bằng đất đan dược này xấu xí một chút nhưng dù sao cũng là thành quả cố gắng của ta, công tác phí có thể trừ ít hơn một chút hay không!"

Sau khi tỉnh táo lại, lão giả tửu quỷ cũng vẻ mặt lúng túng nhìn về phía Diệp Phong thương lượng.

"Trừ ít một chút?"

"Xem ra tâm cảnh vô dục vô cầu của lão giả tửu quỷ này đã xảy ra vấn đề, nếu không thì hẳn là ta cho bao nhiêu hắn cũng sẽ thuận theo tự nhiên lấy bấy nhiêu!"

Nghe được lão giả tửu quỷ nói như vậy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó lên tiếng nói ra: "Tửu quỷ tiền bối, nếu như người đã nói như vậy thì sẽ trừ ít một chút, trừ chín mươi tám phần trăm công tác phí là được rồi, để lại cho ngươi hai phần trăm công tác phí!"

Nói xong, Diệp Phong lập tức đưa tiên giới chứa hai trăm viên Hộ Hồn Thiên Mệnh Đan cho lão giả tửu quỷ, sau đó tiếp tục nói ra: "Tửu quỷ tiền bối, gà ăn mày còn chưa làm xong, đến lúc đó ba con gà ăn mày, phao câu gà và đầu gà đều là của ngươi!"

? ? ?

Chín mươi chín phần trăm biến thành chín mươi tám phần trăm, cái này mà là trừ ít một chút hay sao?

Tỷ lệ này có thay đổi gì à?

Hơn nữa ta ăn gà ghét nhất chính là phao câu gà và đầu gà, kết quả ngươi lại đưa phao câu gà và đầu gà của ba con gà ăn mày cho ta?

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, lão giả tửu quỷ muốn điên rồi!

Nếu như cho hắn thêm một cơ hội nữa thì hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây, dù sao khi dễ người ta như thế thì ai mà chịu cho nổi!

Một lát sau!

Trong lúc Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang làm món gà ăn mày thì Diệp Phong lại phát hiện lão giả tửu quỷ chuẩn bị rời đi, sau đó vội vàng hô: "Tửu quỷ tiền bối, ngươi đi đâu đó?"

"Thiếu gia!"

"Nhà bằng đất đã xây dựng xong!"

Chương 679: Quên mẹ nó vô dục vô cầu đi, ta phải tuân theo bản tâm

"Vậy ta tiếp tục ở lại đây nữa cũng không có việc gì để làm đương nhiên là muốn rời khỏi đây rồi!"

Sau khi nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, lão giả tửu quỷ cũng giải thích cho hắn biết sau đó tiếp tục đi đến nơi xa!

"Một hồi ăn gà ăn mày, chắc chắn còn phải nhấm nháp thêm một chút rượu ngon!"

"Nếu như có người có thể đứng ở một bên bưng trà rót rượu thì dù sao cũng phải cho mười vạn viên Thần cấp đan dược xem như công tác phí!"

Nói đến đây, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư tiếp tục nói ra: "Tiểu Bát Tử, người đi đến một tòa thành chứng gần đây sau đó tùy tiện chọn một tên tiểu nhị trong một quán rượu bất kỳ đến đây đi!"

"Ừm?"

"Bưng trà rót rượu thì có thể nhận được công tác phí mười vạn viên Thần cấp đan dược?"

"Vậy có phải ta nên..."

Đi được không bao xa, lão giả tửu quỷ nghe được Diệp Phong nó như vậy thì trong nháy mắt cảm thấy động lòng nhưng bỗng nhiên hắn lại nhận ra được một chuyện đó chính là mình lại muốn chủ động có được những Thần cấp đan dược đó, chuyện này hoàn toàn không hợp với tâm cảnh vô dục vô cầu của hắn!

"Không được không được không được!"

"Tùy tâm sở dục, gặp sao làm vậy!"

"Nếu như là của ta thì sẽ là của ta, nếu như không phải là của ta thì ta không thể chủ động tranh thủ!"

"Đó mới là cảnh giới vô dục vô cầu tối cao!"

Nghĩ đến đây, lão giả tửu quỷ tiếp tục đi đến nơi xa.

"Mẹ nó!"

"Quên mẹ nó vô dục vô cầu!"

"Lão tử muốn công tác phí này, tại sao phải làm trái bản tâm của mình!"

Lại đi vài bước, lão giả tửu quỷ cũng ngừng lại, sau đó trực tiếp quay người lại nhìn Diệp Phong la lớn: "Thiếu gia, không cần đi tìm tiểu nhị gì cả, chuyện bưng trà rót rượu ta có thể làm được, hy vọng thiếu gia có thể cho ta một cơ hội để biểu hiện!"

Nghe được lão giả tửu quỷ nói như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng nở một nụ cười sau đó nhìn về phía lão giả tửu quỷ lên tiếng nói ra: "Tửu quỷ tiền bối, vậy thì ngươi phải làm cho tốt đó, nếu như ngươi làm không tốt thì ta sẽ trừ công tác phí!"

...

Sau một hồi!

Sau khi Diệp Phong đập nát bùn đất tràn ngập mùi trái cây bao quanh gà ăn mày, mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt phiêu tán ra, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư và lão giả tửu quỷ đang đứng bên cạnh ngửi được mùi thơm này thì cũng kìm lòng không được mà nuốt nước miếng một cái!

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là dùng bùn đất tràn ngập mùi trái cây làm ra gà ăn mày lại có mùi thơm như thế!

"Trong lòng yên tĩnh!"

"Bọn họ không chủ động cho ta, vậy thì ta tuyệt đối không thể chủ động muốn!"

"Tiếp theo, ta cứ làm tốt công việc bưng trà rót rượu sau đó lấy được công tác phí là được rồi!"

Nhìn Diệp Phong và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư từng ngụm từng ngụm ăn gà ăn mày thơm ngào ngạt, lão giả tửu quỷ cũng quay đầu đi chỗ khác, không ngừng tự khuyên bảo bản thân mình.

"Tiểu Bát Tử!"

"Không thể không nói, ta nên tìm quản gia!"

"Nếu không nhiều loại đỉnh cấp tiên quả, đủ loại tiên thảo cáp truyền thuyết và thiên tài địa bảo hy hữu trong tay ta đều sẽ bị để đó tới nát hết!"

"Ta phải nghĩ cách dùng chúng làm công tác phí cho ra ngoài nó được!"

Chú ý tới tình huống của lão giả tửu quỷ, Diệp Phong cũng cười nói như thế một phen, sau đó lấy chín đại đỉnh cấp tiên quả trừ ngoài Phi Tiên Quả và một chút tiên thảo cấp truyền thuyết với thiên tài địa bảo đặc thù từ trong không gian của hệ thống ra.

"Ta cũng không chủ động kêu ngươi làm quản gia của ta!"

"Ta muốn xem xem ngươi có cắn câu hay không!"

"Chỉ cần ngươi chủ động mở miệng muốn trở thành quản gia của ta, vậy thì tâm cảnh vô dục vô cầu của ngươi sẽ bị phế bỏ hoàn toàn!"

Lúc này, trên mặt Diệp Phong cũng tràn đầy vẻ mong đợi nhìn về phía lão giả tửu quỷ, dù sao một khi đối phương chủ động mở miệng thì đó chính là đang nhắm vào những công tác phí này.

"Ngọa tào!"

"Đừng chơi ta như vậy chứ!"

"Sức hấp dẫn lớn như thế thì ai mà chống cự lại được!"

Nhìn thấy Diệp Phong lấy ra những đỉnh cấp tiên quả, tiên thảo cấp truyền thuyết và thiên tài địa bảo đặc thù đó, lão giả tửu quỷ nhìn muốn lòi hai con mắt ra ngoài!

Dù sao những thứ mà Diệp Phong lấy ra đều không phải là đồ bình thường!

"Làm sao bây giờ!"

"Bây giờ có cần giữ vững tâm cảnh vô dục vô cầu nữa hay không?"

"Ta cảm thấy ta sắp không gánh được nữa!"

"Những tiên quả, tiên thảo, thiên tài địa bảo đặc thù này ẩn chứa giá trị hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của ta!"

Lúc này, trên mặt lão giả tửu quỷ cũng toát ra vẻ cực kỳ giãy giụa!

"Tiểu Bát Tử!"

"Ba con gà ăn mày này hai người chúng ta ăn không hết!"

"Ngươi tùy tiện đi bắt một con Tiên Thú rác rưởi đến đây đi, phần còn lại chúng ta trực tiếp cho Tiên Thú rác rưởi ăn đi, để tránh lãng phí!"

Chú ý tới tình huống của lão giả tửu quỷ lúc này, Diệp Phong cũng trực tiếp lên tiếng nói với Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư.

? ? ?

Gà ăn mày ngon như vậy mà lại muốn đút cho Tiên Thú rác rưởi ăn?

Ngươi gọi cái này là tránh lãng phí?

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, lại nhìn món gà ăn mày khiến cho người ta nhìn thấy là thèm nhỏ nước dãi một chút, rốt cuộc lão giả tửu quỷ cũng đưa ra quyết định, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Thiếu gia, nếu như các ngươi ăn không hết thì có thể chia cho ta một chút hay không?"

Từ bỏ!

Lúc này, lão giả tửu quỷ triệt để từ bỏ tâm cảnh vô dục vô cầu, kể từ giờ trở đi hắn sẽ làm theo bản tâm của mình, bắt đầu một cuộc sống mới!

Một lát sau!

"Thơm!"

"Quá mẹ nó thơm!"

"Gà ăn mày ngon như vậy mà suýt chút nữa là ta bỏ qua rồi!"

Ăn gà ăn mày, trên mặt lão giả tửu quỷ tràn đầy nụ cười hạnh phúc!

"Thiếu gia!"

"Ta vừa nghe ngươi nói là ngươi muốn tìm quản gia?"

"Phương diện này ta lành nghề, không biết thiếu gia có thể cho ta một cơ hội hay không?"

Lúc này, lão giả tửu quỷ cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

Hả?

Chương 680: Đại ca, ta đang bận, đừng làm ảnh hưởng ta phát huy

Cắn câu nhanh như vậy?

Sau khi nghe được lão giả tửu quỷ hỏi như vậy, khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó trực tiếp nói ra: "Đương nhiên có thể, nhưng mà nếu như tửu quỷ tiền bối làm không tốt thì ta sẽ thay người!"

"Thiếu gia yên tâm!"

"Ta chắc chắn có thể làm tốt!"

"Không biết là thiếu gia có yêu cầu gì với ta?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, lão giả tửu quỷ cũng thần thái cung kính hỏi thăm.

"Phá của!"

"Ta thân là thần hào phá của, như vậy thì quản gia đi theo bên cạnh ta cũng phải biết phá của mới được!"

"Tục ngữ nói quản gia mà không biết phá của cũng không phải là một quản gia đủ tiêu chuẩn!"

Nghe lão giả tửu quỷ hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng nói ra yêu cầu của mình.

? ? ?

Làm quản gia mà còn phải biết phá của?

Còn nói là quản gia không biết phá của không phải là một quản gia đủ tiêu chuẩn?

Bối rối!

Lão giả tửu quỷ nghe mà chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không giống với quản gia mà hắn biết!

Một lát sau!

"Thiếu gia!"

"Bên trong chín cái tiên giới này đều có mười vạn viên đỉnh cấp tiên quả!"

"Nếu không để cho ta và tiểu Bát đại nhân đều lấy đi bốn cái tiên giới, sau đó dùng bốn mươi vạn viên đỉnh cấp tiên quả bên trong tự mình chế tạo bốn cái nhà bằng đất có mùi trái cây, ta muốn so với hắn một lần xem xem ai có thể chế tạo ra nhà bằng đất đẹp nhất!"

Sau khi cơm nước no nê, lão giả tửu quỷ nhìn chín cái tiên giới dưới đất, lại nhớ tới trước đó Diệp Phong nói ra yêu cầu dành cho quản gia, trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong thăm dò.

"Ừm?"

"Cái tên này hòa mình vào nhanh như vậy sao?"

Nghe được lão giả tửu quỷ nói như vậy, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Không chỉ bắt đầu chủ động muốn đồ mà thậm chí còn có lòng tranh đoạt thắng thua, xem ra tâm cảnh vô dục vô cầu của gia hỏa này bị phá thật rồi!"

"Được!"

"Vậy các ngươi tỷ thí một chút đi, ta cũng rất muốn xem thử xem cuối cùng ai trong số hai người các ngươi có thể chế tạo ra một cái nhà bằng đất đẹp mắt nhất!"

"Mà mười vạn trái đỉnh cấp tiên quả ở trong cái tiên giới thứ chín chính là phần thưởng sẽ thưởng cho người thắng sau khi xong việc!"

Sau khi trầm tư một lát, Diệp Phong cũng nhìn về phía lão giả tửu quỷ và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lên tiếng nói.

Xoát! Xoát!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, lão giả tửu quỷ và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đều cầm đi bốn cái tiên giới ở dưới đất, chia nhau chạy theo hai hướng trái phải, sau đó trực tiếp xây dựng nhà bằng đất!

Bọn họ ai cũng không muốn thua!

Không phải là vì muốn lấy được phần thưởng là mười vạn trái đỉnh cấp tiên quả!

Mà là bọn họ muốn chứng minh nhà bằng đất mà đối phương xây dựng lên tuyệt đối xấu hơn mình!

...

"Ai!"

"Hai tuyển thủ chế tạo nhà bằng đất cực xấu so đấu với nhau, ta không thể ôm huyễn tưởng quá lớn được!"

Khi Diệp Phong nhìn thấy hai người chế tạo ra hình thức ban đầu của nhà bằng đất vẫn cực kỳ xấu thì cũng bất đắc dĩ quay đầu thở dài, sau đó tự lẩm bẩm: "Suy cho cùng là ta đánh giá cao năng lực xây dựng của bọn họ!"

Một bên khác!

"Ừm?"

"Đại ca liên hệ ta làm gì?"

Đang bận bịu xây dựng nhà bằng đất, lão giả tửu quỷ phát hiện Truyền âm Thạch trong ngực có phản ứng, cũng khẽ nhíu mày dùng thần thức kích hoạt Truyền âm Thạch.

"Nhị đệ!"

"Ngươi ở đâu!"

"Vừa nãy ta đi dạo trong rừng rậm của Tiên Minh, trùng hợp phát hiện một chút hầu tửu ngon miệng, ta đưa một ít qua cho ngươi!"

Kích hoạt Truyền âm Thạch, sau đó một giọng nói già nua vang lên trong đầu lão giả tửu quỷ.

"Đại ca!"

"Hầu tửu đó ngươi tự mình giữ lại uống đi, ta cũng không muốn!"

"Bây giờ ta đang bận so đấu xây dựng nhà bằng đất với người ta, ta tuyệt đối không thể thua, ngươi đừng ảnh hưởng đến ta!"

Nghe đại ca nói như vậy, lão giả tửu quỷ cũng vội vàng đáp lại.

? ? ?

So đấu xây dựng nhà bằng đất?

Tuyệt đối không thể thua?

Một bên khác, Trịnh Tiêu Sơn nghe nói như thế thì ngây ngẩn cả người, hắn không thể tin được đây là lời mà đệ đệ mình có thể nói ra được!

"Nhị đệ!"

"Ngươi điên rồi hả!"

"Cho dù so đấu với người khác thì cũng không thể để ý thắng thua như vậy được, hết thảy tùy duyên là được!"

"Ngươi làm như vậy thì há không phải là sẽ phá hủy tâm cảnh vô dục vô cầu mà chúng ta vất vả lắm mới mà luyện ra được sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, Trịnh Tiêu Sơn cũng vội vàng khuyên bảo.

"Đại ca!"

"Ta hiểu rồi!"

"Quên mẹ nó vô dục vô cầu, từ giờ trở đi, ta muốn làm theo bản tâm, bắt đầu cuộc sống mới!"

Nói xong Trịnh Tiêu Diêu trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch, sau đó toàn thân toàn ý tập trung tỷ thí xây dựng nhà bằng đất.

"Ngọa tào!"

"Nhị đệ điên rồi hả!"

"Không được, ta phải mau chóng tới xem, cũng không thể để nhị đệ làm hỏng mình!"

Một bên khác, Trịnh Tiêu Sơn kịp phản ứng lại cũng trực tiếp lấy ra một cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, sau đó nhỏ máu kích hoạt nó.

...

"A?"

"Là ai đến đây?"

Khi Diệp Phong phát hiện phía trên Trịnh Tiêu Diêu xuất hiện một khe hở không gian, trên mặt cũng toát ra vẻ nghi hoặc.

"Nhị..."

Từ trong vết nứt không gian đi ra, Trịnh Tiêu Sơn đang muốn hô nhị đệ thì lại thấy được cảnh tượng khiến cho hắn suốt đời khó quên.

Làm gì chứ?

Rốt cuộc nhị đệ đang làm gì đó!

Đó chính là một trong số thập đại đỉnh cấp tiên quả ở trong Thiên Đạo Chiến Trường Thanh Linh Quả!

Kết quả hắn lại dùng nước ép Thanh Linh Quả trân quý như thế làm bùn?

Nhìn Trịnh Tiêu Diêu dùng nước ép mười vạn viên Thanh Linh Quả làm bùn, Trịnh Tiêu Sơn cả người đều choáng, thậm chí hắn còn cảm thấy đau lòng!

"Mẹ nó!"

"Không thể coi lại!"

"Đó là đồ của người ta, người ta muốn phá của như thế nào thì phá của như thế đó, ta đau lòng cái quỷ gì!"

Phát hiện tình huống của mình, Trịnh Tiêu Sơn cũng vội vàng quay đầu đi chỗ khác, hắn sợ nếu như nhìn tiếp thì tâm cảnh vô dục vô cầu của mình cũng sẽ xảy ra vấn đề!

Chương 681: Đại ca, ta đang bận, đừng làm ảnh hưởng ta phát huy (2)

Không phải tâm cảnh vô dục vô cầu của hắn không đủ mạnh mẽ, thật sự là hắn chưa bao giờ thấy qua phá của như thế!

"Gia hỏa này lại là đại ca của Trịnh Tiêu Diêu!"

"Hơn nữa cũng là một người tu luyện ma luyện ra tâm cảnh vô dục vô cầu!"

"Quan trọng nhất chính là hắn cũng thích hợp trở thành bại gia môn đồ, thú vị!"

Cách đó không xa, Diệp Phong biết được tình huống của Trịnh Tiêu Sơn từ hệ thống, trên mặt cũng toát ra vẻ đăm chiêu!

"Hệ thống!"

"Sử dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem thứ mà Trịnh Tiêu Sơn này muốn có được nhất là cái gì!"

Diệp Phong trực tiếp hỏi thăm hệ thống!

Theo như hắn nghĩ, một người cũng là thu, hai người cũng là thu, vậy còn không bằng nhân cơ hội này, trực tiếp thu lấy hai huynh đệ kỳ hoa này!

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, thứ mà Trịnh Tiêu Sơn muốn lấy được nhất chính là phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công và Kim Lôi Huyền Thiên Dịch dùng để tu luyện công pháp này, trước mắt hắn chỉ có thượng bộ và trung bộ, còn phần hạ bộ vẫn đang khiếm khuyết, khiến cho hắn vẫn không thể tu luyện Kim Lôi Huyền Thân đến đại thành!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của hắn.

"Trịnh Tiêu Sơn!"

"Ngươi có muốn gia nhập vào bọn họ hay không?"

"Xem xem cuối cùng nhà bằng đất do người nào xây dựng lên đẹp mắt nhất?"

Sau khi hiểu rõ được tình huống, Diệp Phong cũng đi tới trước mặt Trịnh Tiêu Sơn, sau đó cười lên tiếng hỏi thăm.

"Ừm?"

"Tiểu huynh đệ, mặc dù ta không biết rốt cục ngươi đã làm gì với đệ đệ của ta!"

"Nhưng ta chắc chắn là mình sẽ không tham gia loại tỉ thí tranh đoạt thắng thua này!"

Sau khi nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Trịnh Tiêu Sơn cũng nhìn chằm chằm Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.

"Thật sao?"

"Vậy nếu như thắng thì có thể nhận được phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công thì sao?"

Nhìn thấy Trịnh Tiêu Sơn tỏ thái độ kiên quyết từ chối lời đề nghị của mình thì Diệp Phong cũng không nhanh không chậm tiếp tục nói.

Hả!

Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Trịnh Tiêu Sơn lại kinh hãi đến con ngươi trợn tròn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phong tràn ngập vẻ khó mà tin được, hắn không ngờ được là đối phương lại có phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công!

Phải biết, hắn đã tìm kiếm hạ bộ công pháp Kim Lôi Huyền Công suốt mấy ngàn năm rồi nhưng vẫn luôn không có bất kỳ tin tức gì, nếu không phải hắn có tâm cảnh vô dục vô cầu, ôm tâm thái tìm được hay không thì đều tùy duyên thì hắn đã phát điên từ lâu rồi!

Hô!

Thở một hơi dài, lúc này Trịnh Tiêu Sơn mới nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Tiểu huynh đệ, vẫn là câu nói đó, chắc chắn là ta sẽ không tham gia loại tỉ thí tranh đoạt thắng thua này nhưng nếu như ngươi có thể tặng phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công cho ta hoặc là tiến hành trao đổi với ta thì ta lại cực kì vui lòng làm, có thể những lời mà ta nói như thế này có chút không biết xấu hổ nhưng đó cũng là ý tưởng của ta, nếu như không thể có được thì cũng chứng minh là ta vô duyên với nó!"

"Mẹ nó, cái này chính là tâm cảnh vô dục vô cầu hay sao?"

"Mẹ nó, cái này là bệnh mới đúng!"

"Rốt cuộc thì hai huynh đệ các ngươi làm sao mà có thể tu luyện lên Tiên Thần Cảnh?"

Sau khi nghe được Trịnh Tiêu Sơn nói như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng treo đầy hắc tuyến, hắn bỗng nhiên cảm thấy hai huynh đệ này có thể tu luyện tới Tiên Thần Cảnh với tâm cảnh như bệnh như vậy, ngoại trừ bản thân bọn họ có thiên phú tu luyện nhất định ra thì mẹ nó tất cả còn lại đều dựa vào vận may!

"Tặng cho ngươi là chuyện không thể nào!"

"Hơn nữa ta cũng sẽ không dùng nó để trao đổi với ngươi!"

"Nhưng mà nếu như ngươi thắng trong trận tỷ thí xây dựng nhà bằng đất này thì ta còn sẽ đưa tặng cho ngươi một thùng lớn Kim Lôi Huyền Thiên Dịch!"

Sau khi trầm mặc một lát, Diệp Phong cũng nhìn về phía Trịnh Tiêu Sơn lên tiếng lần nữa.

? ? ?

Thắng không chỉ có thể lấy được phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công mà còn có thể nhận được một thùng lớn Kim Lôi Huyền Thiên Dịch?

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trịnh Tiêu Sơn trầm mặc lần nữa, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ giãy giụa!

Hoặc là từ bỏ tâm cảnh vô dục vô cầu!

Hoặc là từ bỏ công pháp mà mình vẫn luôn tìm kiếm và tài nguyên tu luyện đặc thù cần thiết để tu luyện công pháp đó!

"Mẹ nó!"

"Rốt cuộc ta đã hiểu được tại sao nhị đệ lại trở thành như thế!"

"Mẹ nó, làm như vậy thì ai mà chịu nổi cơ chứ!"

Trầm mặc hồi lâu, Trịnh Tiêu Sơn trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Thiếu gia, cuộc tỷ thí này ta tham gia!"

Nghe được Trịnh Tiêu Sơn nói như vậy, trên môi Diệp Phong cũng nở một nụ cười, thầm nghĩ trong lòng: "Muốn cho một người thay đổi tâm cảnh của mình là chuyện dễ dàng như vậy sao!"

Hả?

Trịnh Tiêu Sơn này đang làm gì đó?

Nhìn thấy Trịnh Tiêu Sơn bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, sau đó bắt đầu thử xây dựng một cái nhà bằng đất phiên bản mini trên đất, chuyện này cũng khiến cho Diệp Phong nhìn đến ngẩn ra!

"Trịnh Tiêu Sơn, ngươi làm gì vậy?"

Mang theo nghi hoặc, Diệp Phong cũng nhìn về phía đối phương hỏi thăm.

"Thiếu gia!"

"Hai người bọn họ quá ngu!"

"Rõ ràng bọn họ không biết xây dựng nhà bằng đất nhưng vẫn mù quáng xây dựng, bọn họ làm như vậy đâu phải là đang tỷ thí xem ai xây dựng đẹp mắt hơn ai mà là đang tỷ thí xem ai xây dựng xấu hơn ai thì đúng hơn!"

"Làm giống như ta, đầu tiên là dùng nhà bằng đất phiên bản mini để luyện tập, không chỉ không tốn bao nhiêu thời gian mà còn có thể tìm hiểu rõ ràng được vấn đề xảy ra khi mình xây dựng nhà bằng đất, sau khi thử nghiệm như vậy nhiều lần thì chắc chắn có thể xây dựng ra được nhà bằng đất hoàn mỹ nhất!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Trịnh Tiêu Sơn cũng giải thích rõ cho hắn biết.

Hả?

Chương 682: Thiếu gia, cuộc tỷ thí này ta tham gia

Nghe được đối phương trả lời mình như vậy, Diệp Phong cũng trực tiếp quay đầu qua nhìn một người một thú đang ở xa xa, sau đó tự lẩm bẩm: "Một số thời khắc, đầu óc rất là quan trọng!"

Một lát sau!

"Đại ca! !"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Tuyệt đối đừng nói cho ta là ngươi cũng muốn tham gia tỷ thí xây dựng nhà bằng đất?"

Nhìn thấy Trịnh Tiêu Sơn bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh sau đó cũng bắt đầu dùng đỉnh cấp tiên quả làm bùn, trên mặt Trịnh Tiêu Diêu cũng lộ ra vẻ khó có thể tin được lên tiếng hỏi thăm.

"Nhị đệ!"

"Ngươi từ bỏ vô dục vô cầu tâm cảnh, đã triệt để sa đọa!"

"Thân là đại ca, ta đâu thể nào trơ mắt nhìn một mình ngươi trở nên sa đọa như vậy, nếu như ta đã không thể nào cứu vớt được ngươi vậy thì ta sẽ cùng sa đọa với ngươi!"

"Vì ngươi, đại ca cam lòng từ bỏ tâm cảnh vô dục vô cầu!"

Sau khi nghe được Trịnh Tiêu Diêu hỏi như vậy, Trịnh Tiêu Sơn cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc ra lên tiếng trả lời.

Mẹ!

Nghe nói như thế, trong nháy mắt trên mặt Trịnh Tiêu Diêu cũng treo đầy hắc tuyến, sau đó trực tiếp nói ra: "Đại ca, ngươi nghĩ ta là thằng ngu hay sao, nói thẳng đi, vị thiếu gia đó đã cho ngươi chỗ tốt gì!"

"Chuyện này. . . chuyện này, thật ra thì cũng không có cho ta chỗ tốt gì!"

"Chỉ là nếu như ta thắng thì hắn sẽ cho ta phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công và một thùng lớn Kim Lôi Huyền Thiên Dịch!"

Nghe được Trịnh Tiêu Diêu tra hỏi, trên mặt Trịnh Tiêu Sơn cũng lộ ra vẻ lúng túng giải thích rõ cho hắn biết.

"Thì ra là thế!"

"Đại ca, không thể không nói, kể từ khi từ bỏ tâm cảnh vô dục vô cầu thì ta cảm thấy mình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra!"

Sau khi biết rõ tình huống, Trịnh Tiêu Diêu cũng nói ra ý nghĩ chân thật trong lòng của mình lúc này.

"Nhị đệ!"

"Ngươi sai!"

"Là đi theo bên cạnh của vị thiếu gia đó thì mới có cảm giác như vậy!"

"Trên vạn năm nay, có cái gì mà hai huynh đệ chúng ta chưa từng trải qua chứ, chúng ta nhìn thấy bảo vật trong tay người khác còn ít sao?"

"Nhưng nếu như so sánh với những thứ trong tay vị thiếu gia này thì những cái đó đâu có tính là gì!"

"Chỉ nói số đỉnh cấp tiên quả này, những người khác có thể cam lòng phá của như thế hay sao, cho dù cam lòng phá của thì nhiều lắm cũng chỉ phá có mấy chục trái, như vậy hoàn toàn không thể gây ra ảnh hưởng gì cho tâm cảnh của chúng ta!"

"Nhưng vị đại thiếu này thì không giống như vậy, hắn thực sự phá của, phá của phát rồ, sau đó còn đưa ra lợi ích mà chúng ta không thể nào từ chối được, đó mới là điểm mấu chốt đó!"

Nghe được Trịnh Tiêu Diêu nói như vậy, Trịnh Tiêu Sơn cũng đưa ra lời giải thích.

Một bên khác!

"Diệp thiếu!"

"Sao lại có thêm một người nữa vậy?"

Lúc này Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó có chút giật mình lên tiếng hỏi thăm.

"Người này là đại ca của lão giả tửu quỷ!"

"Ta định sẽ thu hai huynh đệ bọn họ vào Bại Gia Môn!"

"Chờ sau khi tỷ thí kết thúc, ta sẽ hỏi ý kiến của bọn họ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta có thể nhanh chóng quay về Thánh Địa!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ.

"Hệ thống!"

"Không phải sản phẩm bại gia hôm nay đã bị lãng phí sạch rồi hay sao tại sao còn chưa ban thưởng cho ta nữa?"

Sau khi Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư quay trở lại tiếp tục chế tạo nhà bằng đất, Diệp Phong cũng lên tiếng hỏi thăm hệ thống, dù sao một trăm vạn viên Hộ Hồn Thiên Mệnh Đan đã biến thành nhà bằng đất đan dược từ lâu rồi!

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, phần thưởng đa được đưa cho túc chủ lúc túc chủ ăn gà ăn mày uống rượu ngon nhưng vì không ảnh hưởng túc chủ hưởng dụng món ngon cho nên lúc đó khi cho phần thưởng thì không có nhắc nhở túc chủ!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống lập tức vang lên trong đầu hắn.

"Ồ!"

"Vậy mà thưởng một viên Thăng Tiên Đan!"

Sau khi nghe được hệ thống giải thích, Diệp Phong cũng kiểm tra phần thưởng một hồi, ngoại trừ một ngàn điểm phá sản bình thường thì hắn còn phát hiện có thêm một viên Thăng Tiên Đan, như vậy thì trước mắt số lượng Thăng Tiên Đan của hắn đã đạt đến chín viên, có thể trực tiếp thình thịch đến Tiên Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!

"Trước khi thu bọn họ vào Bại Gia Môn thì có nên đánh cược với bọn họ một chút hay không?"

Lúc này, Diệp Phong cũng đưa mắt nhìn về phía hai huynh đệ Trịnh Tiêu Sơn và Trịnh Tiêu Diêu đang bận bịu xây dựng nhà bằng đất cách đó không xa!

Một lát sau!

Nhìn Trịnh Tiêu Sơn xây dựng ra nhà bằng đất giống như cung điện, lại nhìn Trịnh Tiêu Diêu và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư xây dựng ra nhà bằng đất cực kỳ xấu một chút, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trực tiếp lên tiếng nói ra: "Lần này tỷ thí xây dựng nhà bằng đất, Trịnh Tiêu Sơn thắng!"

"Mẹ nó!"

"Mặc dù ta xây dựng nhà bằng đất vẫn có chút xấu nhưng tuyệt đối mạnh hơn tiểu Bát đại nhân!"

"Lúc đầu, người thắng hẳn là ta mới đúng, lúc trước ta không nên kích hoạt Truyền âm Thạch!"

Nhìn thấy Trịnh Tiêu Sơn cướp đi vinh dự vốn nên thuộc về mình, Trịnh Tiêu Diêu cả người đều muốn điên rồi!

"Trịnh Tiêu Sơn, tỷ thí đạt được hạng nhất, thưởng phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công và một thùng lớn Kim Lôi Huyền Thiên Dịch!"

"Trịnh Tiêu Diêu, tỷ thí đạt được hạng hai, thưởng mười vạn trái đỉnh cấp tiên quả!"

Nói xong, Diệp Phong đưa hai cái tiên giới cho hai người.

Nhìn tiên giới trong tay, biểu cảm trên mặt Trịnh Tiêu Diêu như không thể tin vào tai của mình, hắn không ngờ được là hạng hai cũng có thể nhận được phần thưởng!

Về phần Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh, lúc này nó cũng không có phản ứng gì quá lớn, thua thì thua, hơn nữa nó cũng không có quan tâm tới những thứ này cho lắm!

"Trịnh Tiêu Sơn!"

"Trịnh Tiêu Diêu!"

Chương 683: Cũng dám đánh cược với Diệp thiếu, lát nữa bọn họ sẽ khóc

"Có dám đánh cược với ta một ván hay không, cược ta có thể lập tức đột phá từ Tiên Đế Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đến Tiên Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong hay không!"

"Nếu như ta thua, phần thưởng tăng gấp mười, nếu như ta thắng, các ngươi phải trả lại phần thưởng mà các ngươi vừa mới nhận được cho ta, thế nào, có hứng thú cược hay không?"

Lúc này, Diệp Phong lại nhìn về phía hai huynh đệ, đưa ra một vụ cá cược như thế!

"Thiếu gia!"

"Hai huynh đệ chúng ta có tâm cảnh đặc thù vô dục vô cầu, nếu là của chúng ta chúng ta sẽ lấy, nếu không phải của chúng ta chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu, cho nên, ta cược!"

Nói xong, Trịnh Tiêu Sơn lập tức đưa tiên giới mà hắn vừa cầm tới tay lại!

Hắn không tin Diệp Phong có thể trực tiếp đột đột đột đột phá một cái đại cảnh giới, bởi vì đó chính là chuyện hoàn toàn không thể nào xảy ra được!

Hơn nữa, mới nãy hắn còn chú ý tới một thùng lớn Kim Lôi Huyền Thiên Dịch ở trong tiên giới là một cái thùng gỗ lớn có đường kính một mét cao hai mét, bây giờ có cơ hội biến từ một thùng thành mười thùng thì sau hắn có thể từ chối loại chuyện tốt này được!

"Đại ca! ! !"

"Đây chính là tham niệm!"

"Ngươi phải học cách khống chế chính ngươi!"

"Thiếu gia, ta thì không thể khống chế nổi mình được cho nên ta cũng cực!"

Lúc này Trịnh Tiêu Diêu đang đứng bên cạnh cũng đưa tiên giới có chứa đỉnh cấp tiền quả trong tay mình cho Diệp Phong.

"Xong!"

"Dám đánh cược với Diệp thiếu!"

"Chắc chắn sẽ thua đến ngay cả quần cũng không còn!"

"Lát nữa bọn họ sẽ khóc!"

Lúc này, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nhìn thấy dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay của hai người đó thì bất đắc dĩ lắc đầu!

Oanh! Oanh! Oanh!

Đúng lúc này, một luồng khí tức đột phá từ trong cơ thể Diệp Phong liên tiếp bộc phát ra!

Tiên Thánh Cảnh Nhất Trọng đỉnh phong!

Tiên Thánh Cảnh Nhị Trọng đỉnh phong!

Tiên Thánh Cảnh Tam Trọng đỉnh phong!

...

Sau khi Diệp Phong thuận lợi đột phá đến Tiên Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, khí tức đột phá mới ngừng lại được.

"Diệp thiếu chính là Diệp thiếu!"

"Nói thình thịch thì mẹ nó thình thịch thật!"

"Cho dù là ở thời đại thượng cổ thì ta cũng chưa từng nhìn thấy người nào có thể đột đột đột đột phá như thế!"

Mặc dù đã đoán trước được kết quả nhưng khi tận mắt nhìn thấy Diệp Phong lấy phương thức đột phá thô bạo như thế trực tiếp đột phá một cái đại cảnh giới thì Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng toát ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.

Bành! Bành!

Nhưng mà, một bên khác, hai huynh đệ Trịnh Tiêu Sơn và Trịnh Tiêu Diêu xem xong quá trình Diệp Phong đột đột đột đột phá thì hai người sắc mặt đờ đẫn ngồi liệt dưới mặt đất, hoàn toàn không thể nào tin được những gì mình vừa mới nhìn thấy đều là sự thật!

"Xong!"

"Phiên bản hoàn chỉnh của công pháp Kim Lôi Huyền Công và một thùng lớn Kim Lôi Huyền Thiên Dịch của ta, không còn nữa rồi!"

"Đều là tham niệm gây họa!"

Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Trịnh Tiêu Sơn cũng toát ra vẻ khóc không ra nước mắt, hàng hoàn toàn không ngờ được là lại có người có thể dùng phương thức như thế đột phá, có thể nói là hoàn toàn đổi mới nhận thức của hắn!

"Đại ca!"

"Ta đã nói là ngươi phải khống chế mình một chút, tại sao ngươi lại không nghe lời khuyên của ta cơ chứ!"

"Bây giờ thì tốt rồi, vì không để cho một mình ngươi khó chịu mà ta còn góp vào mười vạn trái đỉnh cấp tiên quả!"

Lúc này, Trịnh Tiêu Diêu cũng bất đắc dĩ lên tiếng nói với Trịnh Tiêu Sơn, phát huy bốn chữ huynh đệ tình thâm một cách rất tinh tế!

"Ngọa tào!"

"Nhị đệ, tại sao trước giờ ta không có phát hiện ngươi không biết xấu hổ như vậy!"

"Ta thua cuộc chính là do ta không khống chế được mình, còn ngươi thua cuộc chính là do ngươi muốn cùng nhau chịu khổ với ta?"

Nghe được Trịnh Tiêu Diêu nói như vậy, Trịnh Tiêu Sơn không thể tin vào tai của mình, phải là một người không biết xấu hổ như thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy được!

"Tiểu Bát Tử!"

"Ngươi dẫn hai người bọn họ qua đây nói cho bọn họ biết một chút tình huống của Bại Gia Môn!"

"Hỏi xem bọn họ có muốn gia nhập Bại Gia Môn hay không!"

Nhìn thấy hai huynh đệ tương thân tương ái như thế, Diệp Phong cũng ôm đầu quay qua nhìn Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lên tiếng nói.

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Ta đã nói rõ ràng với bọn họ!"

"Bọn họ đều muốn gia nhập Bại Gia Môn, cống hiến một chút sức lực của mình vì sự nghiệp phát triển Bại Gia Môn!"

Khi Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư dẫn theo hai người đi về tới, bẩm báo lại tình huống cho Diệp Phong.

"Hai vị!"

"Các ngươi đã quyết định chắc chắn chưa?"

"Cơ hội chỉ có một lần, nếu như không thể hiệu trung trăm phần trăm với ta thì chắc chắn các người không thể nào gia nhập vào Bại Gia Môn!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy, Diệp Phong cũng nhìn về phía hai người hỏi thăm lần nữa.

"Thiếu gia!"

"Hai huynh đệ chúng ta đã quyết định xong!"

"Xin hãy cho chúng ta một cơ hội!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Trịnh Tiêu Sơn cũng trưng vẻ mặt thành thật ra lên tiếng đáp lại.

...

Một lát sau!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng ba ngàn vạn điểm phá sản, ban thưởng tám bộ quần áo đặc thù!"

Sau khi hai người được hệ thống tán thành, cũng thuận lợi trở thành bại gia môn đồ, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu Diệp Phong.

"Tiểu Bát Tử!"

"Chúng ta tranh thủ trở về Thánh Địa!"

Sau khi nghe được tiếng nhắc nhở ban thuần của hệ thống, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó lấy một cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định ra ném cho Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư!

Một lát sau!

Tình huống như thế nào?

Môn chủ không có nói gì với chúng ta hết!

Trực tiếp đi?

Nhìn thấy Diệp Phong và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư trực tiếp đi vào Không Gian Truyền Tống Môn, chuyện này khiến cho hai huynh đệ Trịnh Tiêu Sơn và Trịnh Tiêu Diêu ngẩn ra tại chỗ không biết làm sao!

"Đại ca!"

"Trước đó nghe tiểu Bát đại nhân nói phàm là được môn chủ thu vào Bại Gia Môn thì môn chủ đều sẽ dặn dò một phen!"

Chương 684: Tiểu Điêu Tử, vậy ngươi còn thảm hơn ta nữa

"Mà ta cũng nghĩ kỹ mình phải biểu đạt mình sẽ cố gắng hiệu trung với môn chủ và Bại Gia Môn như thế nào rồi, nhưng ai mà ngờ được là ngay cả cơ hội để biểu hiện cũng không có, tại sao ta lại có cảm giác như hai người chúng ta chỉ là góp cho đủ số!"

Sau khi tỉnh táo lại, Trịnh Tiêu Diêu cũng cười khổ quay qua nhìn Trịnh Tiêu Sơn nói ra ý nghĩ của mình.

"Nhị đệ!"

"Không thể nói như vậy!"

"Khi môn chủ tiến vào Không Gian Truyền Tống Môn, không phải đã phất tay áo với hai người chúng ta hay sao!"

"Cho nên nói môn chủ vẫn rất để ý đến hai người chúng ta!"

Nghe được Trịnh Tiêu Diêu nói như vậy, Trịnh Tiêu Sơn cũng vẻ mặt thành thật nói ra ý nghĩ của mình.

...

"Môn chủ!"

"Bây giờ ta đã là bại gia môn đồ, vậy ta có cần tiếp tục trong giữ cửa vào Thánh Địa giống như là Tiểu Báo Tử và Tiểu Điêu Tử hay không?"

Sau khi về tới bên ngoài Thánh Địa, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng tràn ngập mong đợi nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Ngươi đã là bại gia môn đồ!"

"Còn trông cửa gì nữa!"

"Qua một thời gian ngắn nữa ngươi cũng đi ra ngoài phá của cho ta, đừng có ở lại bên trong Thánh Địa nữa!"

"Thật ra thì Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng thích hợp trở thành bại gia môn đồ, đáng tiếc lúc trước nó lui về sau một bước cho nên mới bỏ qua cơ hội này!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng đưa ra câu trả lời.

"Ừm?"

"Môn chủ, Tật Phong Xích Lôi Báo thì sao?"

Nghe nói như thế, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng mặt lộ vẻ hiếu kì truy hỏi.

"Đừng nói Tiểu Báo Tử!"

"Mặc dù ta cũng không biết rõ nguyên nhân cụ thể tại sao nhưng nó ngay cả từ cách để gia nhập vào Bại Gia Môn cũng không có, quả nhiên là số trông cửa lớn!"

Nói xong, Diệp Phong dẫn theo Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi tới đại trận mê cung trước mặt.

"Diệp thiếu!"

"Ngài về đến rồi!"

Khi đi được một nửa trong đại trận mê cung, Phương Phong xuất hiện ở trước mặt Diệp Phong và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư, sau đó thần thái cung kính nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

"A?"

"Phương Phong, bây giờ là ngươi quản lý trận nhãn của đại trận mê cung?"

Nhìn thấy Phương Phong, Diệp Phong cũng có chút ngạc nhiên hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Cũng là Ngọc Quỷ trưởng lão tương đối xem trọng ta cho nên mới giao trận nhãn cho ta quản lý, ta sẽ cố gắng trông coi đại trận mê cung!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Phương Phong cũng vội vàng giải thích.

Ai!

Ta đường đường là thượng cổ hồn tu, bây giờ lại trở thành tiểu đội trưởng canh cổng!

Tao ngộ này, không thể không nói mẹ nó thật là thoải mái!

Ở phía trước dẫn đường, lúc này trên mặt Phương Phong cũng lộ ra vẻ đắc ý, dù sao chức vụ tiểu đội trưởng này là do hắn tốn hết tâm tư nịnh nọt Ngọc Quỷ trưởng lão mới có thể có được!

Hơn nữa mặc dù chỉ là tiểu đội trưởng đội canh cổng nhưng nơi này chính là Tinh Hồn Thánh Địa, cho dù bây giờ có một thế lực cấp độ bá chủ đến kêu hắn đi làm tông chủ thì hắn cũng sẽ mỉm cười sau đó kêu đối phương tranh thủ cút đi!

"Đúng rồi!"

"Phương Phong, bây giờ ngươi khôi phục thế nào rồi?"

"Tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo ở trong Thánh Địa có đủ để cho ngươi tăng cường bộ thân thể này hay không?"

Đi một hồi, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó cười quay qua nhìn Phương Phong hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Đủ, quá đủ!"

"Mỗi ngày ta tùy tiện hái một chút tiên thảo hi hữu và tiên thảo cấp truyền thuyết ở ven đường cũng đủ để cho ta dùng!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Phương Phong cũng vội vàng đáp lại.

"Vậy là tốt rồi!"

"Tiểu Bát Tử, lát nữa ngươi ở lại chỗ này đi!"

"Ta đi tìm sư tôn trước!"

Đúng lúc này, hai người một thú cũng đi ra khỏi đại trận mê cung, đầu tiên là sắp xếp Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư xong, sau đó Diệp Phong lập tức đi thẳng đến Vô Cực Phong!

"Dẫn sư tôn đi trước!"

"Sau đó xem một đợt phúc lợi!"

"Cuối cùng lại về Tinh Hồn Phong tìm Đường Tiểu Cường, cũng đã đến lúc thu hắn làm đệ tử thân truyền!"

Trên đường đi đến Vô Cực Phong, Diệp Phong cũng tự sắp xếp những chuyện cần phải làm tiếp theo!

Một bên khác!

"Tiểu Báo Tử!"

"Tiểu Điêu Tử!"

"Sau này sợ là ta không thể tiếp tục ở chỗ này trông cửa lớn với các ngươi nữa!"

Sau khi Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư tìm tới Tật Phong Xích Lôi Báo và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý nói ra tình huống này.

"Không trông coi cửa lớn với chúng ta nữa?"

"Thế nào, ngươi theo Diệp thiếu ra ngoài hai lần, khiến cho Diệp thiếu tức giận?"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy, trên mặt Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi thăm.

"Khiến cho Diệp thiếu tức giận?"

"Làm sao có thể có chuyện đó được!"

"Ta rất được môn chủ yêu thích, chỉ đáng tiếc là sự yêu thích của môn chủ ta không thể chia sẻ cho các ngươi được!"

Sau khi nghe được Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu nói như vậy, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng cười khẽ một tiếng, sau đó mới giải thích rõ.

? ? ?

Rất được môn chủ yêu thích?

Tại sao cái tên này lại gọi Diệp thiếu là môn chủ?

Tiểu Báo Tử và Tiểu Điêu Tử nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy thì trên mặt đều toát ra vẻ nghi hoặc.

Rất nhanh!

Sau khi Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư kể sơ về tình huống cho hai thú nghe một lần, trong nháy mắt trong mắt Tiểu Báo Tử và Tiểu Điêu Tử lóe lên vẻ hối hận nồng đặc, nếu biết trước là sẽ có một cơ hội để thay đổi số phận như vậy thì lúc trước cho dù có chặt đứt hai chân của bọn nó thì bọn nó cũng tuyệt đối sẽ không lui lại một bước nào!

"Chờ một chút!"

"Bát ca!"

"Ngươi vừa mới nói Tiểu Điêu Tử cũng thích hợp trở thành bại gia môn đồ, vậy ta thì sao?"

Đúng lúc này, Tật Phong Xích Lôi Báo bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó vội vàng quay qua nhìn Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lên tiếng hỏi thăm.

"Tiểu Báo Tử!"

"Dựa theo cách nói của môn chủ thì ngươi ngay cả tư cách để gia nhập vào Bại Gia Môn cũng không có, chính là số trông cửa!"

Chương 685: Tiểu Điêu Tử, vậy ngươi còn thảm hơn ta nữa (2)

Nghe được Tật Phong Xích Lôi Báo hỏi thăm mình, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng giải thích rõ cho nó biết, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Biết được tình huống này, sợ là Tiểu Báo Tử sẽ cực kỳ đau lòng chứ!"

Ha ha ha!

Nhưng mà vượt qua dự tính của Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư là Tật Phong Xích Lôi Báo nghe xong thì ngửa đầu cười phá lên, sau đó quay qua nhìn Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu đang đứng bên cạnh nói ra: "Tiểu Điêu Tử, nếu như vậy thì ngươi còn thảm hơn ta nhiều!"

Mộng!

Nghe được Tật Phong Xích Lôi Báo nói như vậy, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu trực tiếp ngẩn ra tại chỗ!

Nó vốn còn định sẽ an ủi đối phương một chút nhưng nghe đối phương nói như vậy thì hình như nó mới là người thảm nhất!

...

Vô Cực Phong, Thánh Điện!

"Sư tôn!"

"Ta lại lấy được một nhóm hàng tốt, chúng ta tranh thủ tìm một chỗ không có người sau đó ngươi hãy thử một chút xem có vừa người hay không!"

Sau khi đi vào Thánh Điện, nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết đang tu luyện, Diệp Phong cũng vội vàng đi tới, sau đó vội vàng hạ giọng nói.

"Còn đi xe sói không?"

Nghe được giọng nói của Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết cũng kết thúc quá trình tu luyện sau đó mở hai mắt ra, dùng ánh mắt tràn đầy vẻ mê hoặc nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Ngọa tào!"

"Sư tôn học thói xấu!"

"Ánh mắt này có thể nói là hút hồn người khác!"

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ mê hoặc Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa, sau đó vội vàng lên tiếng nói ra: "Sư tôn, xe sói không an toàn, chúng ta tìm một chỗ không có người đi!"

"An toàn!"

"Sư tôn và sư công đã theo Lê đệ về Huyền Sương Tông!"

"Lần này, không có ai quấy rối chúng ta nữa!"

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết cũng nhịn không được nở nụ cười, sau đó quay qua nhìn Diệp Phong giải thích rõ cho hắn biết!

Một lát sau, bên trong xe sói!

"Đồ nhi!"

"Ngươi, có phải là ngươi nên lau máu mũi trước hay không?"

Sau khi đổi đến bộ quần áo thứ ba, Lạc Thiên Tuyết cũng sắc mặt đỏ bừng nhắc nhở Diệp Phong.

"A!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nhắc nhở mình, Diệp Phong cũng dùng ống tay áo tiện tay xoa xoa máu mũi chảy ra, sau đó nở một nụ cười xấu xa nói ra: "Sư tôn, không có gì đáng ngại, tiếp tục, ngươi tiếp tục!"

Rốt cuộc sau khi Lạc Thiên Tuyết đổi xong tám bộ quần áo, Diệp Phong cũng trực tiếp đi tới chỗ Lạc Thiên Tuyết, sau đó nở một nụ cười xấu xa lên tiếng nói ra: "Sư tôn, nếu không chúng ta chơi một trò chơi phá của nhỏ đi!"

"Đồ nhi!"

"Nhưng, nhưng hôm nay ta không tiện!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng sắc mặt đỏ bừng giải thích.

? ? ?

Hôm nay không tiện?

Mẹ nó, người tu luyện trong thế giới huyền huyễn còn có đại di mụ (kinh nguyệt)?

Chơi ta hả?

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Phong như không thể tin vào tai của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là người tu luyện còn có một vị thân thích đáng sợ như đại di mụ!

...

"Đồ nhi!"

"Vậy, vậy vi sư đi tu luyện trước!"

"Chừng nào ngươi muốn xem ta mặc những bộ quần áo này thì ta có thể mặc bất cứ lúc nào cho ngươi xem!"

Nói xong, Lạc Thiên Tuyết cũng hôn lên trên mặt Diệp Phong một cái sau đó chạy vào bên trong Thánh Điện!

"Mẹ nó!"

"Khiến cho ta nhiệt huyết sôi trào, mẹ nó, lại bại bởi một vị thân thích!"

"Mẹ nó, làm như vậy thì ai mới chịu nổi cơ chứ!"

Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết rời đi, Diệp Phong cũng nở một nụ cười khổ sau đó rời khỏi Vô Cực Phong, đi thẳng đến Tinh Hồn Phong.

Tinh Hồn Phong!

"Móa!"

"Người đâu!"

Sau khi Diệp Phong đi vào Tinh Hồn Phong, phát hiện toàn bộ Tinh Hồn Phong đều không có một ai, trên mặt lộ ra vẻ bất an!

Dù sao tình huống này quá không bình thường, lại thêm đám người không được bình thường ở trên Tinh Hồn Phong, như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra tình huống không được bình thường, hơn nữa còn có tỷ lệ rất cao là sẽ xảy ra tình huống cực kỳ không được bình thường!

"Ha ha ha!"

"Cước ca, vẫn nhờ có ngươi, không có ngươi ở Tinh Hồn Phong, chúng ta thiếu đi rất nhiều niềm vui thú!"

Ngay lúc Diệp Phong đang cảm thấy bất an, tiếng cười to của Đồ Mãng bỗng nhiên vang lên ở bên đường núi phụ!

"Đúng vậy, vẫn nên đi theo bên cạnh Cước ca, sau này ta cần phải sửa lại kịch bản hãm hại lừa gạt một chút!"

"Cước ca, trở thành nam nhân trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ đã không còn là mục tiêu sống của ta nữa, nếu như ta có thể đạt tới một phần mười thành tựu của Cước ca thì đã đủ lắm rồi!"

"Đi theo bên cạnh Cước ca chính là một chữ, an tâm!"

"Rốt cuộc ta không cần gặp người thì quỳ nữa!"

Ngay sau đó, giọng nói của đám người Hồng Lão Lục, Chu Khải, Trần Phàm cũng vang lên ở bên đường núi phụ.

"Rốt cục đều trở về!"

"Ta còn đang thắc mắc không biết tại sao mọi người đều không ở trong Tinh Hồn Phong, hóa ra là bị Tiểu Cước dẫn đi ra ngoài!"

"Thật không biết Tiểu Cước dẫn bọn họ ra ngoài làm cái gì mà lại có thể khiến cho bọn họ ủng hộ như vậy!"

Sau khi nghe được mọi người nói như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ tò mò.

? ? ?

Đây là tình huống như thế nào?

Tại sao mọi người đều ăn mặc rách rưới như vậy!

Còn nữa, mẹ nó, trong tay bọn họ đều cầm chén bể là ý gì?

Khi mọi người xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Phong, nhìn thấy mấy người bọn họ ăn mặc quần áo ăn mày khiến cho Diệp Phong không biết ra sao!

"Diệp thiếu!"

"Chủ nhân!"

"Đại ca!"

Mà sau khi đám người đi tới và phát hiện Diệp Phong, tất cả đều kích động hô to lên sau đó tất cả đều vọt thẳng tới chỗ Diệp Phong.

"Mọi người yên tĩnh lại một chút trước đã!"

"Tiểu Cước, ta chỉ hỏi một mình ngươi thôi!"

"Tình huống của các ngươi là như thế nào?"

Tất cả mọi người vội vàng chạy tới không ngừng líu ríu nói bên tai mình, Diệp Phong cũng vội vàng kêu dừng, sau đó trực tiếp nhìn về phía Diệp Tiểu Cước lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Ta dẫn theo mọi người đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống của ăn mày!"

Chương 686: Tinh Hồn Phong không có một ai, Diệp Phong có chút hoảng

"Ta cảm thấy chỉ khi nào chân chính trải qua cuộc sống nghèo khó thì mới có thể thỏa thích hưởng thụ niềm vui sướng do phá của đem lại khi đột nhiên phất nhanh!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Diệp Tiểu Cước cũng trưng vẻ mặt thành thật ra giải thích rõ cho hắn.

"Nói tiếng người!"

"Ngươi nghĩ là ta sẽ tin tưởng loại chuyện hoang đường này của ngươi hay sao?"

Nghe được Diệp Tiểu Cước trả lời mình như vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Phong cười như không phải cười nhìn về phía hắn hỏi lại lần nữa.

"Chuyện này. . . chuyện này. . ."

"Chủ nhân, đó là sau khi ta đi vào Tinh Hồn Phong, vừa khéo gặp ngũ đại tổ lão mà!"

"Khi nhìn thấy bọn họ mặc quần áo ăn mày, cầm bát ăn mày trong tay, cảm thấy dáng vẻ đó rất là thú vị cho nên sau đó ta dẫn theo tất cả mọi người đi trải nghiệm cuộc sống của ăn mày một chút!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình lần nữa, Diệp Tiểu Cước cũng nở một nụ cười xấu hổ, sau đó giải thích rõ cho hắn biết.

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Không có chuyện gì khác nữa sao?"

Sau khi nghe được Diệp Tiểu Cước giải thích như vậy, Diệp Phong cũng không tin tưởng cho lắm lên tiếng hỏi lại.

"Chủ nhân!"

"Còn có một chuyện, đó chính là phương thức ăn xin của chúng ta không giống như phương thức ăn sinh bình thường!"

Diệp Tiểu Cước nghe xong thì lên tiếng giải thích lần nữa.

À!

Nghe nói như thế, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Đồ Mãng và Hồng Lão Lục nói ra: "Hai người các ngươi đi ra biểu diễn một lần, ta muốn xem xem các ngươi ăn xin như thế nào!"

"A!"

"Diệp thiếu, Hồng Lão Lục không được phù hợp cho lắm, nếu được thì hãy để cho ta và Trần Phàm phối hợp diễn đi!"

Đồ Mãng nghe xong thì vội vàng nói nghĩ của mình.

? ? ?

Để Trần Phàm phối hợp?

Tên đó ngoại trừ quỳ thì vẫn là quỳ, diễn ăn xin mà còn cần phải có hắn phối hợp mới được?

Chẳng lẽ các ngươi quỳ xin ăn hay sao?

Nghe được Đồ Mãng đề nghị như vậy, Diệp Phong càng cảm thấy hứng thú hơn nữa, sau đó khẽ gật đầu nói ra: "Được, vậy thì ngươi và Trần Phàm biểu diễn cho ta xem một lần đi!"

Rất nhanh!

Đồ Mãng cầm chén bể trong tay, để lộ ra dáng vẻ ngang ngược càng rỡ nhìn về phía Trần Phàm lớn tiếng nói ra: "Này, huynh đệ, cả ngày nay ta chưa ăn được miếng cơm nào, cho chút đồ đi!"

Trần Phàm nghe xong thì đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tức giận nói: "Ngươi có bị bệnh hay không, ăn xin mà còn làm ra vẻ trâu bò lợi hại như vậy, mẹ nó, ta không cho ngươi xem ngươi có thể làm gì được ta!"

Ba! Ba! Ba!

Khi Đồ Mãng dãy dỗ Trần Phàm một chút, lúc này mới tiếp tục nói ra: "Huynh đệ, ngươi xem đi ta đã đói đến nỗi không còn sức để đánh người nữa rồi, xin ngươi hãy thương xót cho ta chút đồ đi!"

Bành!

Trần Phàm nghe xong thì lập tức quỳ xuống trước mặt Đồ Mãng, sau đó trong mắt lộ ra vẻ chân thành tha thiết hô lớn: "Ta cho!"

? ? ?

Mẹ nó, cái này là đi ra ngoài ăn xin hay là đi ra ngoài ăn cướp hả?

Sau khi xem hai người biểu diễn xong, Diệp Phong bị phần diễn của bọn họ làm cho ngẩn ra!

"Tiểu Cước!"

"Đây là phương thức ăn xin có chút không giống mà ngươi nói hay sao?"

"Ngươi xác định là đang ăn xin?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Cước lên tiếng hỏi thăm.

"Tiểu Cước đại nhân!"

"Chúng ta tới!"

"Khi nào chúng ta lại đi ra ngoài ăn xin nữa!"

Đúng lúc này, giọng nói của bảy đại Thái Thượng trưởng lão Thái Hư trưởng lão, Tử Trúc trưởng lão, Lôi Hỏa trưởng lão bỗng nhiên vang lên bên kia đường núi phụ.

"Mẹ nó!"

"Ta là thần hào phá của!"

"Thánh Địa cũng là Thánh Địa giàu có nhất thượng giới!"

"Các ngươi không ở trong này hưởng thụ, sao tất cả mọi người đều nghĩ đến chuyện đi ra ngoài ăn xin?"

Nhìn thấy bảy đại Thái Thượng trưởng lão của Thánh Địa người mặc áo thủng, cầm chén bể trong tay, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ khó có thể tin được!

"Ồ!"

"Diệp trưởng lão, ngươi về từ khi nào?"

"Có muốn cùng nhau đi hay không?"

Sau khi bảy đại Thái Thượng trưởng lão đi tới, Thái Hư trưởng lão cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm, đồng thời còn lấy một bộ áo thủng và chén bể từ trong tiên giới ra đưa cho Diệp Phong.

? ? ?

Ta, thần hào phá của!

Muốn cho ta đi theo các người cùng nhau ăn xin?

Nhìn thấy Thái Hư trưởng lão đưa áo thủng và chén bể tới, Diệp Phong cả người đều muốn nổ, trong lòng sụp đổ nghĩ: "Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở khâu nào, tại sao Thánh Địa lại đột nhiên trở nên như thế này?"

"Diệp trưởng lão!"

"Ta nói cho ngươi biết, ăn xin chơi cũng vui!"

"Các đệ tử trong bảy đại phong của chúng ta đều chuẩn bị sẳn sàng rồi, có thể đi đến những tông môn khác ăn xin bất cứ lúc nào!"

Nhìn thấy Diệp Phong sững sờ tại chỗ, cả buổi không có phản ứng, Thái Hư trưởng lão cũng lên tiếng khuyên bảo lần nữa.

Hả?

Đám người các ngươi đi ra ngoài ăn xin thì cũng thôi đi!

Còn mẹ nó muốn suất lĩnh hơn vạn tên đệ tử Thánh Địa kết đội đi ra ngoài ăn xin?

Hơn nữa, các ngươi gọi cái đó là ăn xin hay sao?

Mẹ nó, cái đó là khoác áo ăn mày đi cướp thì đúng hơn!

Nghe được Thái Hư trưởng lão nói như vậy, Diệp Phong cũng sợ đến nói không ra lời!

Một lát sau!

"Tiểu Cước!"

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Cước, dùng thần thức truyền âm hỏi thăm!

"Chủ nhân!"

"Ta cảm thấy mọi người ở trong Thánh Địa thì rất là nhàm chán cho nên mới muốn dẫn bọn họ ra ngoài tìm vui thú một chút!"

"Nhưng mà ta không ngờ được là bọn họ lại chơi đến nghiện!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Diệp Tiểu Cước cũng vội vàng giải thích rõ!

Ai!

Cái này sao gọi là ăn xin nghiện được, phải nói là cướp bóc tới nghiện mới đúng!

Sau khi nghe được Diệp Tiểu Cước giải thích, Diệp Phong cũng nở một nụ cười khổ sau đó trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, để Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và Tiểu Chùy ra đi, dù sao cũng là chơi, cho bọn họ ra hít thở không khí luôn đi!"

Chương 687: Diệp trưởng lão, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn xin?

Xoát!

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, Diệp Tiểu Cước bỗng nhiên nhận ra cái gì, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía không trung xa xa, kinh hãi nói: "Tình huống như thế nào, tại sao chủ nhân cũng thả ba người bọn họ ra!"

"Tiểu Cước!"

"Hắc ca, Bạch ca và Chùy ca của ngươi đều tới!"

"Tiếp theo sẽ giao cho bốn người các ngươi dẫn đội, suất lĩnh người trong tông môn ra ngoài ăn xin!"

"Mà yêu cầu duy nhất mà ta dành cho bốn người các ngươi chính là phải bảo vệ được sự an toàn cho đám người của Thánh Địa!"

Nói xong, Diệp Phong dẫn theo Đường Tiểu Cường đi về chỗ ở của mình.

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi dẫn ta tới đây là có chuyện gì hay không?"

Sau khi đi vào chỗ ở của Diệp Phong, trên mặt Đường Tiểu Cường cũng lộ ra vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.

"Cường trọc!"

"Lần này gọi ngươi đến đây là có một chuyện muốn nói cho ngươi biết!"

"Ta sáng lập một cái Bại Gia Môn trải rộng Chư Thiên Vạn Giới, trước mắt đã có sáu vị đệ tử thân truyền với hơn mười vạn bại gia môn đồ!"

"Bây giờ ta muốn thu ngươi làm vị đệ tử thân truyền thứ bảy, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Chỉ cần ngươi thành đệ tử thân truyền của ta, vậy sau này ngươi sẽ có vô số đếm không hết..."

Không đợi Diệp Phong nói xong, Đường Tiểu Cường trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kích động hô: "Đệ tử Đường Tiểu Cường, bái kiến sư tôn!"

"Tốt!"

"Vậy thì bắt đầu đi!"

"Tiếp theo, ngươi sẽ biết được càng nhiều tin tức có liên quan tới Bại Gia Môn hơn nữa, hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt đi!"

Nói xong, Diệp Phong đưa tay phải lên trán Đường Tiểu Cường!

...

Một bên khác!

Bốn người đang nói chuyện phiếm với nhau dường như cũng nhận ra cái gì tất cả đều nhìn về phía Diệp Phong.

"Tiểu Cước, chúc mừng!"

"Tiểu Cước, ta cảm thấy tên đầu trọc đó mạnh hơn ngươi nhiều!"

"Tiểu Cước, hôm nay có chuyện tốt như vậy xảy ra, có phải là nên để cho ba người chúng ta đánh ngươi một chầu, trợ hứng cho ngươi!"

Rất nhanh, ba người Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch và Diệp Tiểu Chùy trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía Diệp Tiểu Cước lên tiếng nói.

...

"Rốt cục làm xong!"

"Tiếp theo cũng không còn việc gì khác, nên đi tìm thất tiên nữ đi!"

"Hôm nay ta hỏa khí rất lớn, phải để cho thất tiên nữ chơi với ta thật tận hứng mới được!"

Sau khi Đường Tiểu Cường rời khỏi đây, trên mặt Diệp Phong cũng nở một nụ cười nằm dài trên giường nghỉ ngơi.

"Thật là đáng sợ!"

"Không ngờ được là sự tôn còn ẩn giấu một thân phận khủng bố như vậy!"

"Nếu như sư tôn đã coi trọng ta như thế thì nhất định ta phải cố gắng phát triển Bại Gia Môn, tuyệt đối không thể để cho sư tôn thất vọng!"

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Cường đang không còn muốn đi ăn xin đánh cướp nữa mà là đi thẳng đến lối ra khỏi Thánh Địa, hắn muốn rời khỏi Thánh Địa, sau đó du lịch toàn bộ thượng giới, tìm kiếm càng nhiều bại gia môn đồ cho Bại Gia Môn!

"Cường trọc, ngươi muốn tự mình đi ra ngoài lịch luyện hay sao?"

Nhìn thấy Cường trọc một mình từ đằng xa đi tới, Ngọc Quỷ trưởng lão nằm trên ghế xích đu phơi nắng trên mặt cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi thăm.

"Ngọc Quỷ trưởng lão!"

"Đúng là ta đang định đi ra ngoài lịch luyện một..."

Nói đến đây, Đường Tiểu Cường bỗng nhiên chú ý tới hai đại thượng cổ Tiên Thú Tật Phong Xích Lôi Báo và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu sau lưng Ngọc Quỷ trường lão, nghĩ đến chuyện nếu như dựa vào thực lực của mình thì sợ là phải tốn rất nhiều thời gian để đi đường cho nên hắn cũng lên tiếng nói: "Ngọc Quỷ trưởng lão, ta có thể dẫn Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu đi theo ta hay không?"

"Đương nhiên là có thể!"

Nghe được Đường Tiểu Cường hỏi thăm, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng trực tiếp ra lệnh cho Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu đang đứng sau lưng mình: "Tiểu Điêu Tử, ngươi theo Cường trọc đi ra ngoài một chuyến, nhớ kỹ, một khi gặp được nguy hiểm thì ngươi phải bảo vệ an toàn cho hắn!"

"Đúng rồi!"

"Ngọc Quỷ trưởng lão, trước mắt bảy đại Thái Thượng trưởng lão còn lại của Thánh Địa đều tụ tập ở Tinh Hồn Phong, ngươi không đến đó tham dự náo nhiệt hay sao?"

Đang lúc Đường Tiểu Cường dẫn theo Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu chuẩn bị bước vào đại trận mê cung thì Đường Tiểu Cường bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó trực tiếp nhìn về phía Ngọc Quỷ trưởng lão đang nằm trên ghế xích đu phơi nắng lên tiếng hỏi thăm.

"Mẹ nó!"

"Bọn họ lại lén ta làm chuyện gì nữa rồi?"

"Bọn họ càng ngày càng không coi ta ra gì, lẽ nào bọn họ nghĩ ta là không khí hay sao?"

Nghe được Đường Tiểu Cường nói như vậy, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng trực tiếp từ trên ghế xích đu đứng lên, sau đó phóng lên tận trời, nhanh chóng bay tới Tinh Hồn Phong!

"Khí tức của đệ tử thân truyền!"

"Không ngờ được là Cường trọc lại được môn chủ thu làm đệ tử thân truyền!"

"Vậy lần này dẫn Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu đi ra ngoài cũng chưa chắc không phải là cơ hội của nó!"

Sau khi Ngọc Quỷ trưởng lão rời khỏi đây, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng xem náo nhiệt cách đó không xa cũng đi tới, nhìn bóng dáng Đường Tiểu Cường và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu biết mất ở bên trong đại trận mê cung, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ tự lẩm bẩm.

"Số mạng!"

"Đó chính là số của Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu!"

"Nên đi ra thì không đi ra, lúc không nên đi ra thì lại đi ra!”

"Ta trời sinh trông coi cửa lớn, thì nó trời sinh phải lao lực!"

Lúc này, Tật Phong Xích Lôi Báo nhìn thấy Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi tới thì cũng cười nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

"Sai!"

"Tiểu Báo Tử, ngươi nói như vậy cũng không đúng!"

"Bây giờ thân phận của Đường Tiểu Cường không đơn giản, không nói khoa trương một chút nào, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể thu Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu vào Bại Gia Môn bất cứ lúc nào!"

"Lần này bọn họ ra ngoài, nếu như Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu biểu hiện tốt một chút thì nói không chừng nó sẽ có cơ hội lấy ra nhập vào Bại Gia Môn, cho nên có thể nói lần ra ngoài này chính là một cơ hội của nó!"

Chương 688: Thiên Ma Lão Tổ, ngươi nói đại ca tốt sẽ gặp chúng ta hay không?

"Một khi nó cũng gia nhập vào Bại Gia Môn, như vậy thì chỉ còn có ngươi và Phương Phong ở lại chỗ này trông coi cửa lớn của Thánh Địa!"

Nghe được Tật Phong Xích Lôi Báo nói như vậy, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lại trưng vẻ mặt thành thật ra giải thích rõ cho nó biết.

"Cái gì!"

"Bát ca, không phải là ngươi đang nói đùa với ta đó chứ!"

"Cường trọc có thể thu Tiểu Điêu Tử vào Bại Gia Môn?"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy, Tật Phong Xích Lôi Báo kinh hãi đến tròng mắt đều sắp trợn lồi ra, nếu như chuyện này là thật thì chẳng phải là đội ngũ tiểu sủng vật trông coi cửa lớn chỉ còn lại có một mình nó thôi hay sao?

"Không đúng!"

"Đừng có chơi ta!"

"Lúc đầu tiểu đội trưởng đội canh cổng ta quản lý ba con thượng cổ Tiên Thú, kết quả Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư ra ngoài một lần thì mơ mơ hồ hồ thoát khỏi sự quản lý của ta, sau đó chỉ còn lại có hai con!"

"Bây giờ lại bị dẫn một con đi, sau khi trở về thì rất có thể sẽ thoát khỏi sự quản lý của ta một lần nữa, như vậy thì cuối cùng ta chỉ quản lý một con thượng cổ Tiên Thú, mẹ nó, như vậy đâu có tính là tiểu đội trưởng!"

Phương Phong đang đứng bên cạnh nghe hai thú nói chuyện với nhau, tâm tính đã bắt đầu sập, hắn vốn nghĩ mình quản lý đại quân thượng cổ Tiên Thú sẽ càng ngày càng nhiều, ai mà ngờ được không những không nhiều mà mẹ nó còn sắp đi hết trơn rồi!

...

"Tông chủ Ám Hồn Tông Tiêu Lập đến đây thăm Tinh Hồn Thánh Địa, nếu như quấy rầy thì hy vọng quý Thánh Địa đừng có trách tội!"

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên ở bên ngoài Thánh Địa.

"Ừm?"

"Tông chủ Ám Hồn Tông Tiêu Lập?"

"Hắn lại tới đây thật, như vậy thì có phải là Thiên Ma Lão Tổ cũng đi tới đây rồi hay không?"

Nghe được giọng nói quen thuộc này, trên mặt Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên tự lẩm bẩm, nó biết, lúc trước Diệp Phong đem theo mười vạn chuôi Thiên Ma Phệ Hồn Đao đến Ám Hồn Tông tìm được đối phương, sau khi lãng phí hết toàn bộ Thiên Ma Phệ Hồn Đao, Tiêu Lập đó và Thiên Ma Lão Tổ từng nói với Lê Hạo Dương là muốn đi theo bên cạnh Diệp Phong.

"Phương Phong!"

"Người đến là khách, đừng có làm khó đối phương!"

"Bọn họ đều đến tìm Diệp thiếu!",

Lúc này, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng trực tiếp lên tiếng nhắc nhở Phương Phong đang đứng bên cạnh.

"Bát ca!"

"Vậy ta đưa bọn họ vào Thánh Địa trước hay là xin ý kiến của Diệp thiếu trước?"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nhắc nhở mình, Phương Phong cũng vội vàng hỏi thăm.

"Đi xin ý kiến của Diệp thiếu trước đi!"

Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư trầm tư một lát, sau đó đưa ra một lời đề nghị.

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Tông chủ Ám Hồn Tông Tiêu Lập tới bái phỏng Thánh Địa, Bát ca nói hẳn là hắn tới tìm ngươi, ta có cần lập tức dẫn hắn tới hay không?"

Đi tới bên ngoài chỗ ở của Diệp Phong, Phương Phong cũng cung kính lên tiếng hỏi thăm.

"Ừm?"

"Tông chủ Ám Hồn Tông Tiêu Lập?"

"Cái tên tông chủ kỳ hoa cực kỳ tùy ý truyền vị trí tông chủ lại cho con trai của mình sau đó cũng muốn đi theo bên cạnh đại ca tốt ta?"

"Vậy sợ là Thiên Ma Lão Tổ cũng tới!"

Mơ mơ màng màng, Diệp Phong nghe được Phương Phong nói như vậy thì cũng thuận miệng nói ra: "Để Thiên Ma Lão Tổ đó ở lại trông cửa lớn, còn Tiêu Lập thì kêu hắn trở về tông môn của mình đi, mặc dù hắn không thể đi theo bên cạnh ta nhưng hắn có thể đi theo tiểu đệ của ta là Lê Hạo Dương, ngươi cứ nói như vậy là được hắn sẽ hiểu ý!"

Nói xong, Diệp Phong kẹp lấy chăn mền mềm mại tiến vào mộng đẹp lần nữa.

...

Bên ngoài Thánh Địa!

"Thiên Ma Lão Tổ!"

"Cả buổi rồi mà vẫn không có người đi ra, ngươi nói xem đại ca tốt của Lê Hạo Dương sáng gặp chúng ta hay không?"

Lúc này, Tiêu Lập có chút lo lắng, lên tiếng hỏi thăm Thiên Ma Lão Tổ.

"Không biết!"

"Nếu như chịu gặp chúng ta thì còn có một tia hy vọng, nếu như ngay cả gặp cũng không muốn gặp chúng ta thì chắc chắn ngay cả một tia hi vọng cũng không có!"

"Nhưng cho dù như thế nào thì chúng ta cũng phải thành thành thật thật đứng ở chỗ này chờ, nếu như không muốn gặp chúng ta thì vị đó cũng sẽ cho người đi ra thông báo cho chúng ta một tiếng."

Nghe được Tiêu Lập hỏi thăm mình, Thiên Ma Lão Tổ cũng nói ra ý nghĩ của mình.

"Có người ra đến rồi!"

Đúng lúc này, khi Phương Phong đi từ bên trong đại trận mê cung ra, Tiêu Lập và Thiên Ma Lão Tổ cùng nhau nhìn về phía đối phương.

"Một người đi!"

"Kết quả lại có một người tới!"

"Chuyện này cũng là một chuyện tốt!"

Lúc này, Phương Phong đi ra, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, dù sao mới nãy hắn vẫn còn đang rầu rĩ vì bây giờ chỉ còn lại có một mình Tiểu Báo Tử, kết quả vừa mới chớp mắt một cái thì lại có một người mới tới đến đây để trông cửa lớn, chuyện tốt như vậy sao không khiến cho tiểu đội trưởng hắn vui vẻ cho được.

"Ừm?"

"Tại sao chỉ có một người?"

Khi Phương Phong phát hiện bên ngoài chỉ có một mình Tiêu Lập đang đứng đó thì trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Luồng khí tức này!"

"Tiêu Lập, đối phương là một thượng cổ hồn tu!"

Đúng lúc này, Thiên Ma Lão Tổ phát hiện được khí tức đặc thù của Phương Phong thì cũng giật mình lên tiếng nhắc nhở Tiêu Lập.

"Ồ!"

"Thanh đao kia là như thế nào?"

"Tại sao ta lại cảm nhận được khí tức của người tu luyện thượng cổ bên trên thanh đao đó?"

Đồng thời, Phương Phong cũng chú ý tới Thiên Ma Phệ Hồn Đao đã bị hỏng mất trong trong tay Tiêu Lập!

"Vãn bối Tiêu Lập!"

"Bái kiến thượng cổ tiền bối!"

Sau khi biết được thân phận của đối phương, trên mặt Tiêu Lập cũng lộ ra vẻ cung kính bái kiến Phương Phong.

"Thú vị!"

"Thần hồn của Thiên Ma Lão Tổ đang giấu ở trong thanh đao trên tay ngươi đúng không!"

"Kêu hắn đi ra đi!"

Nghe được Tiêu Lập nói như vậy, Phương Phong cũng cười lên tiếng nói.

Rất nhanh!

Hư ảnh Thiên Ma Lão Tổ dần dần ngưng tụ ra ở trên Thiên Ma Phệ Hồn Đao.

"Ta đã hỏi thăm Diệp thiếu!"

Chương 689: Đại hội ngắm hoa, như vậy thì không phải là có chuyện làm rồi hay sao?

"Thiên Ma Lão Tổ có thể ở lại Thánh Địa trông cửa lớn!"

"Về phần Tiêu Tông chủ, ngươi thì có thể đi về, Diệp thiếu nói mặc dù ngươi không thể đi theo bên cạnh hắn nhưng ngươi có thể đi tìm Lê Hạo Dương, sau đó đi theo bên cạnh Lê Hạo Dương!"

Nhìn thấy Thiên Ma Lão Tổ hiện thân, Phương Phong cũng trực tiếp truyền đạt lại ý của Diệp Phong.

? ? ?

Ta, thượng cổ đỉnh cấp Luyện Khí Sư!

Bây giờ lại kêu ta ở lại Thánh Địa để trông cửa lớn?

Nghe được Phương Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt Thiên Ma Lão Tổ như không thể tin vào tai của mình, nhưng nghĩ tới Diệp Phong ngang tàng như thế nào, hắn cảm thấy trông cửa lớn cũng không phải là không chấp nhận được, ít nhất cũng đã hơn Tiêu Lập nhiều!

Nghĩ đến Tiêu Lập ngay cả tư cách để ở lại cũng không có, hắn dùng ánh mắt đồng tình quay qua nhìn đối phương!

"Tình huống như thế nào?"

"Thiên Ma Lão Tổ có thể ở lại trông cửa lớn, còn ta thì phải đi về?"

Tiêu Lập nghe được Phương Phong nói như vậy thì đầu tiên là sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Phương Phong vội vàng nói: "Tiền bối, ta, ta cũng có thể ở lại trông cửa lớn!"

"Tiêu Tông chủ!"

"Ngươi xem Tinh Hồn Thánh Địa là chỗ nào?"

"Ngươi cho rằng ai cũng có thể đến Thánh Địa trông cửa lớn hay sao?"

"Ta cho ngươi biết, muốn tranh thủ được một cơ hội trông cửa lớn cho Thánh Địa thì đầu tiên ngươi phải là người tu luyện thời kỳ thượng cổ hoặc là thượng cổ Tiên Thú, nếu như không phải thì ngươi ngay cả tư cách trông coi cửa lớn cũng không có!"

"Bây giờ ngươi đã rõ ràng hay chưa?"

Nghe được Tiêu Lập hỏi như vậy, Phương Phong cũng giải thích rõ cho hắn biết.

"Cái gì!"

"Chỉ có người tu luyện thượng cổ hoặc thượng cổ Tiên Thú mới có tư cách trông cửa lớn Thánh Địa?"

Nghe được Phương Phong giải thích như vậy, Tiêu Lập bị kinh hãi thật sự, hắn hoàn toàn không ngờ được là Thánh Địa của Diệp Phong thậm chí ngay cả một người trông coi cửa lớn cũng đã có tiêu chuẩn cao như thế, thậm chí tiêu chuẩn này còn đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn!

Không nói khoa trương một chút nào, nếu như có người tu luyện thượng cổ hoặc thượng cổ Tiên Thú tọa trấn Ám Hồn Tông bọn họ, như vậy thì hắn phải cúng bái bọn họ giống như là cúng bái tổ tông!

"Tiêu Tông chủ!"

"Bây giờ ngươi còn có nghi vấn gì hay không?"

Nhìn thấy Tiêu Lập bị kinh sợ, trên mặt Phương Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng hỏi thăm.

"Tiền bối!"

"Ta không còn nghi vấn gì nữa!"

Trả lời câu hỏi của Phương Phong xong, Tiêu Lập đưa mắt nhìn về phía Thiên Ma Lão Tổ lên tiếng nói ra: "Thiên Ma Lão Tổ, vậy thì ta đi trước đây, nếu như khi ngươi trông coi cửa lớn của Thánh Địa mà có nhìn thấy đại ca tốt thì hy vọng ngươi có thể nể tình tình cảm nhiều năm giữa chúng ta mà nói tốt cho ta vài câu!"

Nói xong, Tiêu Lập trực tiếp quay người đi đến nơi xa.

"Thiên Ma Lão Tổ đúng không!"

"Không ngờ được là ngươi lại có thể sống sót được với thân phận là khí linh của Tiên Khí!"

"Vậy kế tiếp ngươi chuẩn bị đúc lại nhục thân hay là tìm kiếm một bộ nhục thân không tệ sau đó mượn thể trọng sinh?"

Sau khi Tiêu Lập rời khỏi đây, Phương Phong cũng nhìn về phía Thiên Ma Lão Tổ lên tiếng hỏi thăm.

"Đại nhân!"

"Ta muốn đúc lại nhục thân nhưng mà tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo cần có có thể sẽ hơi nhiều một chút, nếu như Diệp thiếu biết thì có tức giận hay không?"

"Nếu như không được thì ta tìm một bộ nhục thân không tệ một chút sau đó mượn thể trọng sinh cũng được."

Nghe được Phương Phong hỏi thăm mình, Thiên Ma Lão Tổ cũng nói ra ý nghĩ của mình.

"Sao Diệp thiếu lại tức giận cơ chứ!"

"Tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo ở trong Thánh Địa đã đủ để cho ngươi đúc lại nhục thân!"

"Được rồi, bây giờ ta nói cho ngươi biết những chuyện này ngươi cũng không thể nào hiểu được, ta dẫn ngươi về Thánh Địa trước đã!"

"Chờ ngươi thấy tình huống trong Thánh Địa thì ngươi sẽ hiểu được ta nói như vậy là có ý gì!"

Nói xong, Phương Phong cầm Thiên Ma Phệ Hồn Đao dưới đất đi vào bên trong đại trận mê cung.

...

Sáng sớm ngày thứ hai!

"Ai!"

"Đêm qua chơi với thất tiên nữ thật vui vẻ, cái chăn mền này lại bị chơi hỏng mất!"

Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, nhìn nhìn chăn mền của mình sau đó bất đắc dĩ lắc đầu tự nói.

"Bây giờ thực lực của ta đã đạt đến Tiên Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, chỉ cần lại lấy được mười tám viên Thăng Tiên Đan thì có thể đột phá đến Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, có phải là tốc độ đột phá này hơi nhanh rồi hay không!"

"Thượng giới ta còn chưa có chơi đủ!"

Từ trên giường ngồi dậy, sau đó Diệp Phong nghĩ đến tình huống này thì cực kỳ tự luyến lẩm bẩm.

"Được rồi!"

"Không thèm nghĩ nữa, kiểm tra sản phẩm bại gia hôm nay trước đi!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng kiểm tra sản phẩm bại gia hôm nay!

Sản phẩm bại gia hôm nay: Thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa *10000

Thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa: Tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa đặc thù nhất thời đại thượng cổ, mỗi một loại cũng đều là tồn tại cực kỳ hy hữu ở trong thời đại thượng cổ!

"Ừm?"

"Chỉ như vậy thôi sao?"

"Cho dù có đặc thù như thế nào đi nữa thì không phải vẫn dùng để tu luyện hoặc là luyện đan hay sao?"

Sau khi kiểm tra xong sản phẩm bại gia mới hôm nay, Diệp Phong không có hứng thú gì, thậm chí hắn còn đang suy nghĩ có nên tìm một chỗ tùy tiện chôn ba vạn gốc đỉnh cấp Tiên Hoa này hay không!

"Đồ nhi!"

"Ngươi tỉnh ngủ hay chưa?"

Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Thiên Tuyết bỗng nhiên vang lên ở bên ngoài.

"Ngọa tào!"

"Sư tôn không lo tu luyện, không lo chăm sóc thân thích, sao vừa mới sáng sớm đã chạy tới đây tìm ta rồi?"

Nghe được giọng nói của Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng tranh thủ cất chăn mền chứa đầy thành tích chiến đấu của hắn vào trong không gian của hệ thống!

Mà lúc này, Lạc Thiên Tuyết cũng vừa khéo đi từ bên ngoài vào.

"Sư tôn!"

"Ta cũng vừa mới tỉnh ngủ, có chuyện gì không?"

Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết đi tới, trên mặt Diệp Phong lộ ra vẻ lúng túng lên tiếng hỏi thăm.

"Đồ nhi!"

Chương 690 - Đại hội ngắm hoa, như vậy thì không phải là có chuyện làm rồi hay sao? (2)

"Vừa nãy sư tôn dùng Truyền âm Thạch liên hệ ta, nói là đại hội ngắm hoa trăm năm một lần của Thiên Hoa Đảo sắp bắt đầu!"

"Mà bây giờ ta thân là Thánh Địa chi chủ, đương nhiên là phải thay mặt nàng đi đến Thiên Hoa Đảo tham dự đại hội ngắm hoa lần này, cho nên ta mới đi tới đây để hỏi xem ngươi có muốn đi chung hay không."

Nhìn thấy sắc mặt quái dị của Diệp Phong, trên mặt Lạc Thiên Tuyết cũng lộ ra vẻ khó hiểu nhưng cũng không có hỏi thăm nhiều mà nói thẳng ra mục đích nàng đến đây lần này.

Hả?

Đại hội ngắm hoa ở Thiên Hoa Đảo?

Như vậy không phải là có chuyện làm rồi hay sao?

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, lại nhớ tới sản phẩm bại gia mới hôm nay, trong nháy mắt Diệp Phong cũng cảm thấy hứng thú sau đó vội vàng nói: "Sư tôn, mặc dù đệ tử còn có hàng trăm chuyện cực kỳ quan trọng cần phải đi làm nhưng so với chuyện của sư tôn thì những chuyện đó không là gì cả!"

"Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ theo ngươi đi tham dự đại hội ngắm hoa lần này!"

Nghe được Diệp Phong chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn như thế, trong lòng Lạc Thiên Tuyết cũng tràn đầy cảm động!

Một lát sau!

"Sư tôn!"

"Khi nào thì đại hội ngắm hoa ở Thiên Hoa Đảo sẽ bắt đầu?"

"Hai sư đồ chúng ta có thể vừa du sơn ngoạn thủy vừa chạy tới Thiên Hoa Đảo hay không?"

Sau khi Diệp Phong mặc quần áo tử tế vào, cũng nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm.

"Đồ nhi!"

"Chỉ sợ là không có cơ hội đó rồi!"

"Bởi vì đại hội ngắm hoa ở Thiên Hoa Đảo sẽ bắt đầu vào ngày mai cho nên hôm nay chúng ta phải tranh thủ chạy tới Thiên Hoa Đảo!"

"Không bằng để cho Tiểu Đường đưa chúng ta tới đó cho lẹ!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Lạc Thiên Tuyết cũng giải thích rõ cho hắn biết.

"Cũng được!"

"Nhưng mà Thiên Hoa Đảo này ở đâu, nó thuộc về thế lực cấp bậc như thế nào, tại sao nó lại mời Tinh Hồn Thánh Địa chúng ta?"

Thông qua hệ thống gọi Diệp Tiểu Đường chạy tới, trên mặt Diệp Phong lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm.

"Thiên Hoa Đảo ở Đệ Nhất Tiên Vực!"

"Xem như một cái thế lực đỉnh cấp!"

"Về phần tại sao lại mời Tinh Hồn Thánh Địa chúng ta cũng là vì khi còn trẻ sư tôn tần cứu được đảo chủ đương nhiệm của Thiên Hoa Đảo là Cổ Tiểu Vân ở trong Thiên Đạo Chiến Trường!"

"Cho nên khi Cổ Tiểu Vân bắt đầu quản lý Thiên Hoa Đảo thì mỗi trăm năm một lần khi đại hội ngắm hoa diễn ra thì điệu sẽ gọi sư tôn qua đó ôn chuyện!"

"Hơn nữa qua nhiều năm như vậy đối phương cũng âm thầm trợ giúp Thánh Địa chúng ta kể cả ngoài sáng lẫn trong tối không ít lần!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lạc Thiên Tuyết cũng kể ra toàn bộ tình huống mà mình biết được.

"Hóa ra là như vậy!"

"Vậy sư tổ đúng là lợi hại a!"

"Người khác chấp nhận gặp nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng để tìm kiếm cơ duyên ở trong Thiên Đạo Chiến Trường nhưng sư tổ thì không giống như vậy, nàng chấp nhận gặp nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng để tìm đạo lữ và tỷ muội ở trong đó!"

Sau khi hiểu rõ được những tình huống này thì Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

Mẹ!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, khóe miệng Lạc Thiên Tuyết cũng có chút co quắp, mặc dù sự thật đúng là như vậy nhưng từ trong miệng của Diệp Phong nói ra thì nàng cảm thấy có chút không thích hợp!

"Chủ nhân!"

"Có dặn dò gì hay không?"

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Đường cũng đến nơi này, sau đó trên mặt lộ ra vẻ cung kính nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Mở ra một khe hở không gian!"

"Sau đó đưa ta và sư tôn đến Thiên Hoa Đảo!"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Đường chạy tới, Diệp Phong cũng trực tiếp lên tiếng nói.

...

Đệ Nhất Tiên Vực, Thiên Hoa Đảo!

"Đồ nhi!"

"Nơi này chính là một tòa thành trì duy nhất ở bên trong Thiên Hoa Đảo, Thiên Hoa Thành!"

"Nhưng mà bình thường sẽ không có ai ở trong Thiên Hoa Thành, chỉ ở trong thời kỳ đặc thù thì mới mở ra đối ngoại, để cho người bên ngoài có thể tới đây ở lại trong một thời gian ngắn!"

"Giống như là đại hội ngắm hoa lần này, Thiên Hoa Thành này sẽ mở ra từ nửa tháng trước!"

"Mà tất cả thế lực khắp nơi được mời đến đây, khi đến đây thì cũng sẽ trao đổi một chút tài nguyên tu luyện hoặc là mua sắm một chút tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo từ tay người khác, xem như là cung cấp một nơi để cho các thế lực từ khắp nơi đến đây giao dịch với nhau!"

Đi trên đường phố cực kỳ náo nhiệt, Lạc Thiên Tuyết cũng nói cho Diệp Phong biết một chút tình huống của Thiên Hoa Thành!

"Sư tôn!"

"Nếu là như vậy, nếu như có người gây chuyện ở chỗ này thì Thiên Hoa Đảo có thể trấn tràng được sao?"

"Hoặc là trong số những thế lực được mời không có một thế lực nào là thế lực cấp độ bá chủ?"

Nghe nói như thế, trên mặt Diệp Phong lộ ra vẻ hiếu kỳ quay qua nhìn Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm.

"Không người nào dám gây chuyện!"

"Bởi vì phía sau Thiên Hoa Đảo có một thế lực cấp độ bá chủ làm chỗ dựa!"

"Cho nên, không có ai dám gây chuyện ở đây đâu!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng cười giải thích.

"Vậy là tốt rồi!"

"Nếu như không ai dám gây chuyện thì ta có thể thoải mái mà phá của!"

Sau khi biết được tình huống này, Diệp Phong cũng cười nói ra ý nghĩ của mình!

? ? ?

Đã nói là đi theo ta tham dự đại hội ngắm hoa!

Bây giờ còn chưa bắt đầu thì ngươi đã bắt đầu phá của rồi?

Hơn nữa ngươi có phá của hay không có liên quan gì tới chuyện có người dám gây chuyện ở đây hay không?

Ngươi là ngươi mà ngay cả Thiên Đạo kiếp vân nhìn thấy cũng phải đi vòng qua!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt Lạc Thiên Tuyết cũng nở một nụ cười khổ, thậm chí trong mắt cũng lóe lên vẻ bất an, dù sao Diệp Phong phá của cũng không phải phá của bình thường mà là phá của phát rồ!

"Đồ nhi!"

"Nói thật, nghe nói người muốn phá của thì vi sư đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng!"

"Nếu không, ngươi nói cho ta biết trước ngươi sẽ phá của như thế nào, cũng để cho ta có thể chuẩn bị tâm lý trước!"

Chương 691 - Tham dự đại hội ngắm hoa thôi mà ngươi cũng muốn thừa cơ hội này phá của

Có chút bất an, Lạc Thiên Tuyết cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Sư tôn!"

"Thật ra thì cũng không có gì!"

"Chính là trong tay ta có thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa, ta nghĩ giữ nó lại cũng là lãng phí còn không bằng ta thừa cơ hội này phá của một đợt!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Diệp Phong cũng giải thích rõ cho nàng biết.

"Ừm?"

"Thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa?"

"Mặc dù ta cũng không rõ ràng đó là Tiên Hoa gì nhưng mà nghe tên thì cũng biết là nó không đơn giản!"

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên Tuyết nhìn về phía Diệp Phong tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi muốn phá của như thế nào?"

"Không biết!"

"Ta cũng không hiểu nhiều về Tiên Hoa này!"

"Cho nên ta định nhân cơ hội này tìm một người biết chuyện hỏi một chút về thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa này, sau đó quyết định nên phá của như thế nào!"

Chờ một chút!

Nói đến đây, trước mắt Diệp Phong đột nhiên sáng lên, sau đó nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết vội vàng nói: "Sư tôn, Cổ Tiểu Vân đó thân là đảo chủ Thiên Hoa Đảo, hẳn là cũng biết được tin tức có liên quan tới thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa chứ, không bằng chúng ta đi hỏi nàng một chút đi!"

"Cũng tốt!"

"Nhưng mà ngươi có gấp hay không?"

"Nếu như không gấp thì ngươi đi dạo Thiên Hoa Thành với vi sư đi!"

"Dù sao ta bận bịu tu luyện cả ngày vừa khéo có thể nhân cơ hội này thả lỏng một chút!"

Nói xong, Lạc Thiên Tuyết dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn về phía Diệp Phong!

"Sư tôn!"

"Không gấp!"

"Hôm nay ta sẽ đi dạo Thiên Hoa Thành với ngươi!"

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong đâu thể từ chối được, cùng lắm thì phá của thất bại đến lúc đó sẽ bị trừ một chút điểm phá sản mà thôi!

Một lát sau!

"Cái trâm gài tóc này bán thế nào?"

Đi vào một gian hàng bên đường, Lạc Thiên Tuyết cũng chỉ vào một cái trâm gài tóc cực kỳ xinh đẹp hỏi thăm, mà lúc này nàng đang nắm tay Diệp Phong, hai người giống như một đôi tình lữ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cảm giác này khiến cho Diệp Phong cảm thấy vô cùng hưởng thụ!

"Cái trâm gài tóc này là được chế tạo thành từ Bạch Băng Ngọc Thạch!"

"Giá bán một ngàn miếng đê phẩm Tiên Linh Tinh!"

"Nếu như ngài thích thì giá tiền có thể thương lượng!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, chủ quán cũng nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết cười giới thiệu.

Hả?

Vừa mới giới thiệu xong, khi ông chủ nhìn thấy Diệp Phong trực tiếp cầm lấy cái trâm gài tóc này gài lên trên tóc của Lạc Thiên Tuyết thì trên mặt lóe lên vẻ không vui, hắn đang định nói gì đó thì Diệp Phong lại lên tiếng nói trước!

"Khen đi!"

"Chỉ cần ngươi có thể khen cho sư tôn của ta vui vẻ thì cái trâm gài tóc này ta sẽ mua hơn nữa còn sẽ mua với giá một vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Tinh!"

Sau khi gài trâm gài tóc lên trên tóc cũ Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng trực tiếp nói với chủ quán.

? ? ?

Không ép giá mà còn tăng giá?

Chỉ cần khen cho đối phương vui vẻ là được?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, chủ quán ngẩn ra nhưng sau khi kịp phản ứng thì cũng vội vàng nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết nở một nụ cười tán dương: "Vị tiểu thư này, sau khi ngươi cài cái trâm cài tóc này lên thì đẹp như tiên nữ hạ phàm, dung mạo chim sa cá lặn, xinh đẹp như hoa, xinh đẹp đến động lòng người, khuynh quốc khuynh thành..."

"Đồ nhi, nhanh, nhanh mua đi!"

"Hắn khen ta khiến cho ta có chút xấu hổ!"

Nghe được ông chủ tán dương mình như thế, Lạc Thiên Tuyết cũng nở một nụ cười ngọt ngào sau đó vội vàng quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng nói.

"Sư tôn!"

"Như vậy thì có gì mà xấu hổ!"

"Hắn chỉ nói sự thật mà thôi!"

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

Cách đó không xa!

"Nhìn xem!"

"Ngươi xem cho kĩ xem người ta làm thế nào để có thể dỗ cho đạo lữ vui vẻ!"

"Nhanh, ngươi cũng mau dùng phương thức của hắn để cho người khác khen ta đi!"

Lúc này, một nữ tử thân hình nhìn không khác gì một con khủng long đứng cách đó không xa trực tiếp quay qua nhìn nam tử đang đứng bên cạnh mắng lớn.

"Ngọa tào!"

"Cô nương kia làm như vậy không phải là đang làm khó người khác hay sao?"

"Ta có thể sử dụng giá gấp mười để ông chủ khen tặng sư tôn, nhưng sợ là đối phương có dùng giá trị gấp trăm lần cũng không thể nào để cho ông chủ che giấu lương tâm khen nàng được!"

Nghe được tiếng cãi vã cách đó không xa, Diệp Phong cũng quay đầu nhìn qua, khi hắn nhìn thấy rõ tình huống của đối phương thì trong lòng âm thầm chửi.

Một lát sau!

"Cái gì?"

"Thứ này bán một vạn miếng trung phẩm Tiên Linh Tinh?"

"Ừm?"

"Thứ này bán năm vạn miếng cao phẩm Tiên Linh Tinh?"

"..."

"Khen, các ngươi đều dùng sức khen, chỉ cần các ngươi có thể khen cho sư tôn ra vui vẻ thì tất cả đều sẽ dùng giá gấp mười mua lại!"

Sau đó, trên đường đi dạo, phàm là những thứ bị Lạc Thiên Tuyết nhìn trúng thì Diệp Phong đều vung tay lên, trước khen sau mua, không khen thì mua giá gốc, khen thì giá gấp mười!

Điều này cũng khiến cho hai người nhanh chóng trở thành tồn tại chói mắt nhất ở trên con đường này!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng một trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng Vân Lãng La Hoa *100 gốc!"

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng ba trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng Thanh Linh Cốt Hoa *100 gốc!"

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng năm mươi vạn điểm phá sản, ban thưởng Thiên Nguyệt Mệnh Hoa *100 gốc!"

"..."

Mà theo Diệp Phong không ngừng dùng phương thức phá sản để khiến cho Lạc Thiên Tuyết vui vẻ, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng liên tục không ngừng vang lên ở trong đầu của hắn!

...

Đi dạo nửa ngày, sau đó Lạc Thiên Tuyết mặt mũi tràn đầy hạnh phúc rúc vào trong ngực Diệp Phong, sau đó nhỏ giọng nói ra: "Đồ nhi, dáng vẻ ngươi phá của rất có sức hấp dẫn!"

"Sư tôn!"

"Ngươi phát hiện quá muộn a!"

"Ban đầu ở hạ giới, khi ta vừa mới gia nhập Tinh Hồn Tông thì ngươi nên bị sức hấp dẫn từ phá của này của ta hấp dẫn mới đúng!"

Chương 692 - Muốn kết bạn với ta? Vậy ngươi có biết phá của hay không?

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Diệp Phong cũng lên tiếng trêu ghẹo.

Cách đó không xa!

"Thiếu chủ!"

"Cái tên đó thật là phách lối!"

"Có chút tiền thì đã sao, nhìn dáng vẻ đắc ý trên mặt hắn kìa, khiến cho người ta có chút khó chịu rồi đó!"

Lúc này, trong phòng khách trên lầu hai của một quán rượu, một nam tử người mặc áo bào người hầu quay qua nói với một thanh niên đang mặc quần áo lộng lẫy.

"Trương thúc!"

"Mặc dù ngươi cảm thấy hành vi của hắn có chút phách lối!"

"Nhưng ta cảm thấy hành vi của hắn đều ổn cả!"

"Hơn nữa bây giờ ta rất muốn làm quen với hắn sau đó kết bạn với hắn!"

Nói đến đây, Bộ Soái cũng nhìn về phía nam tử trung niên đang đứng bên cạnh tiếp tục nói ra: "Trương thúc, làm phiền ngươi đi mời hai người đó đến đây đi!"

"Vâng, Thiếu chủ!"

Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng nam tử trung niên vẫn nhảy từ cửa sổ ra ngoài sau đó đi thẳng tới chỗ của Diệp Phong và Lạc Thiên Tuyết.

"Trương thúc cũng là ngươi đặc biệt!"

"Có cửa chính không đi mà lại nhảy cửa sổ!"

Nhìn thấy Trương thúc nhảy từ trong cửa sổ ra ngoài, Bộ Soái cũng mặt xạm lại tự nói.

...

"Hai vị!"

"Thiếu chủ nhà ta muốn làm quen với các ngươi một chút sau đó tất cả mọi người kết bạn với nhau!"

"Không biết hai vị có thể đi tới đó một chút được hay không?"

Sau khi Trương thúc đi tới trước mặt Diệp Phong và Lạc Thiên Tuyết, cũng cực kỳ thân mật lên tiếng hỏi thăm.

"Sư tôn!"

"Ngươi muốn đi hay không?"

Nghe được đối phương hỏi như vậy, Diệp Phong cũng nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm.

"Đồ nhi!"

"Chuyện gì vi sư cũng nghe theo ngươi!"

Lạc Thiên Tuyết nghe xong thì cười nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

? ? ?

Đồ nhi?

Sư tôn?

Bây giờ người trẻ tuổi đều chơi như vậy hay sao?

Nghe được hai người nói chuyện với nhau, Trương thúc đang đứng bên cạnh trên mặt cũng lộ ra vẻ chấn kinh!

"Vậy thì chúng ta đi gặp một chút đi!"

Nói xong, Diệp Phong nhìn về phía Trương thúc lên tiếng nói ra: "Làm phiền dẫn đường!"

Một lát sau!

Quán rượu, phòng khách lầu hai!

"Chính là ngươi muốn kết bạn với chúng ta?"

"Vậy ngươi có biết phá của hay không?"

Đi vào phòng khách quán rượu, sau đó Diệp Phong nhìn Bộ Soái đối diện mình, trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

? ? ?

Người ta muốn kết bạn với chúng ta sau đó ngươi hỏi là người ta có biết phá của hay không?

Thế nào, lẽ nào không biết phá của thì không thể kết bạn được hay sao?

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm một cách trực tiếp như thế, Lạc Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ, âm thầm cười khổ nói: "Đồ đệ phá của này của ta đúng là gặp chuyện gì cũng nghĩ đến phá của, nếu như sau này sinh ra một tiểu bại gia tử, không biết sẽ bị hắn dạy thành như thế nào!"

"Ừm?"

"Kết bạn với ngươi mà còn phải biết phá của mới được?"

Đối diện, Bộ Soái nghe được Diệp Phong hỏi như vậy thì đầu tiên là sững sờ sau đó cười phá lên nói: "Bằng hữu, đúng là ta cũng không rành phá của lắm, nhưng ta thật sự rất muốn kết bạn với ngươi, nếu không ngươi dạy ta phá của như thế nào?"

"Ừm?"

"Cái tay này là tình huống như thế nào?"

"Sao lại muốn kết bạn với ta, ta có sức hấp dẫn lớn như vậy hay sao?"

Nghe được đối phương trả lời như vậy, Diệp Phong cũng có chút nghi hoặc sau đó trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, kiểm tra thân phận của đối phương!"

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, đối phương tên là Bộ Soái, chính là Thiếu cung chủ Tu La Cung, mà Tu La Cung không là thế lực cấp độ bá chủ mà còn là chỗ dựa sau lưng Thiên Hoa Đảo!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống lập tức vang lên ở trong đầu của hắn.

Hả?

Thiếu cung chủ Tu La Cung?

Là thế lực cấp độ bá chủ sau lưng Thiên Hoa Đảo?

Sau khi biết được thân phận của đối phương, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, hắn không ngờ được là thân phận của đối phương cũng không có đơn giản như vậy nhưng mà điều này càng khiến cho hắn thêm hiếu kỳ là tại sao đối phương nhất định phải kết bạn với hắn!

"Hệ thống, lại tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem xem tại sao đối phương nhất định phải kết bạn với ta!"

Theo Diệp Phong hỏi thăm lần nữa, một luồng tin tức xa lạ nhanh chóng xuất hiện ở trong đầu của hắn.

"Thú vị!"

"Hóa ra phương thức lấy được niềm vui của nữ nhân của ta khiến cho hắn kinh hãi cho nên hắn muốn học tập từ ta một chút!"

"Sau đó hắn sẽ dùng phương thức này để làm cho nữ nhân mà hắn thích vui lòng!"

Sau khi hiểu rõ được tình huống, trên mặt Diệp Phong nở một nụ cười quay qua nhìn đối phương lên tiếng nói ra: "Ta tên là Diệp Phong, ngươi gọi ta là Diệp thiếu là được, nếu như ngươi đã thật lòng thật dạ muốn đi theo ta học tập phá của chi đạo vậy thì đương nhiên ta sẽ toàn tâm toàn ý dạy ngươi biết được nên phá của như thế nào!"

"Lớn mật!"

"Ngươi thân phận gì, dám cho thiếu..."

Lúc này, nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trương thúc đang đứng bên cạnh cũng đang định lên tiếng giận dữ mắng mỏ nhưng lại bị Bộ Soái ngăn lại, sau đó nhìn về phía Diệp Phong cười nói ra: "Diệp thiếu, tại hạ A Bộ, ngươi gọi ta Tiểu Bộ là được rồi!"

Hắn cũng không có nói tên thật của mình ra, bởi vì Bộ Soái sợ thân phận của mình sẽ hù đối phương!

Dù sao, những người tới đây tham gia đại hội ngắm hoa không phải tất cả mọi người đều biết hắn nhưng chắc chắn là tất cả mọi người đều biết tên của hắn, không có lý do gì khác chỉ vì hắn là Thiếu cung chủ Tu La Cung!

"Thú vị!"

"Còn không muốn làm bại lộ thân phận ra ngoài, lẽ nào là sợ sẽ dọa ta sợ hay sao?"

Sau khi nghe được Bộ Soái nói như vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Phong cũng giống như cười mà không phải cười nhìn về phía đối phương.

"Tình huống như thế nào?"

"Tại sao ánh mắt mà Diệp thiếu này nhìn ta có chút là lạ!"

"Sao ta lại đột nhiên cảm thấy mình đã bị đối phương nhìn thấu tất cả?"

Chú ý tới ánh mắt quái dị của Diệp Phong, Bộ Soái cũng khẽ nhíu mày âm thầm nghĩ.

Hả?

Chương 693 - Xong, thiếu cung chủ sắp bị Diệp thiếu dạy hư rồi

Đúng lúc này, Lạc Thiên Tuyết chợt phát hiện Truyền âm Thạch trong ngực có phản ứng, sau đó vội vàng thả thần thức ra và cũng kích hoạt Truyền âm Thạch.

Rất nhanh!

"Đồ nhi!"

"Cổ đảo chủ liên hệ với ta kêu ta tranh thủ qua đó tìm nàng!"

"Vậy ngươi đi theo ta bây giờ hay là ta qua đó trước rồi một hồi nữa ngươi lại qua đó tìm ta?"

Sau khi kết thúc truyền âm, Lạc Thiên Tuyết cũng hạ giọng hỏi Diệp Phong.

"Sư tôn!"

"Ngươi đi qua đó trước đi!"

"Chờ ta xử lý xong chuyện bên này thì sẽ lập tức đi qua đó tìm ngươi!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Thực không dám giấu giếm, ta muốn làm quen với ngươi chính là vì muốn đi theo ngươi học cách làm như thế nào để có thể khiến cho nữ nhân vui vẻ!"

"Hơn nữa, phương thức đó còn phải hài hòa tự nhiên, giống như cách mà ngươi dùng lúc trước, cực kỳ tự nhiên!"

Sau khi Lạc Thiên Tuyết rời khỏi đây, Bộ Soái cũng không còn che giấu nữa mà trực tiếp nhìn thẳng vào Diệp Phong và nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình.

"Tiểu Bộ!"

"Đó không phải là chuyện mà ngươi muốn học là có thể học được ngay!"

"Nếu không, hai người chúng ta tỷ thí trước một phen, xem đối phương như là đạo lữ của mình, xem ai có thể làm cho đối phương nở một nụ cười phát ra từ nội tâm trước!"

Nghe được Bộ Soái nói như vậy, Diệp Phong suy nghĩ một hồi, sau đó nghĩ ra một ý tưởng chơi rất là vui, trực tiếp lên tiếng đề nghị.

"Thú vị lắm!"

"Diệp thiếu, vậy ai tới trước?"

Nghe được lời đề nghị của Diệp Phong, Bộ Soái cũng cảm thấy hứng thú, sau đó vội vàng truy hỏi.

"Ta tới trước đi!"

"Tiểu Bộ, ngươi có nhận ra nó hay không?"

Nói xong, Diệp Phong lấy một trong số những phần thưởng nhận được khi hắn thực hiện hành vi phá của lúc trước là một gốc Vân Lãng La Hoa ra để lên trên bàn.

"Đó là!"

"Vân Lãng La Hoa!"

Sau khi Bộ Soái nhìn thấy Vân Lãng La Hoa trên bàn thì cũng kinh hãi trực tiếp từ trên ghế đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Lãng La Hoa!

"Không muốn!"

Nhưng mà khi Bộ Soái nhìn thấy Diệp Phong tiện tay ném Vân Lãng La Hoa xuống dưới đất sau đó trực tiếp dùng chân nghiền nát nó thì sắc mặt của hắn sụp đổ hô to lên!

"Diệp thiếu! ! !"

"Nó, nó là Vân Lãng La Hoa đó!"

"Toàn bộ thượng giới, bây giờ cũng chỉ có ba cây, hơn nữa tất cả còn đều thuộc về Thiên Hoa Đảo, đây chính là tâm can tiểu bảo bối ở trong mắt của Tiên Hoa Sư, sao ngươi lại làm hỏng nó như vậy chứ!"

Sau khi tỉnh táo lại, nhìn Vân Lãng La Hoa đã bị nghiền nát ở dưới đất, Bộ Soái cũng cực kỳ đau lòng kể ra tình huống có liên quan tới Vân Lãng La Hoa.

Ba!

Diệp Phong không để ý đến những lời này của Bộ Soái mà tiếp tục lấy một gốc Vân Lãng La Hoa từ trong không gian của hệ thống ra để lên trên bàn.

Vài giây đồng hồ qua đi!

"Đừng mà!"

"Diệp thiếu, rốt cuộc là ngươi đang muốn làm gì!"

Nhìn thấy Diệp Phong lại lấy Vân Lãng La Hoa ra ném xuống mặt đất dùng chân nghiền nát, Bộ Soái cảm thấy cả người mình đều muốn điên rồi!

Gốc thứ ba!

Gốc thứ tư!

Gốc thứ năm!

...

Sau khi Diệp Phong lấy ra gốc Vân Lãng La Hoa thứ hai mươi và cũng chuẩn bị ném xuống mặt đất tiếp tục nghiền nát thì rốt cuộc Bộ Soái đã chết lặng cũng nghĩ ra điều gì đó sau đó trên mặt vội vàng nở một nụ cười từ tận đáy lòng, sau đó hô: "Diệp thiếu, đừng phá nữa, ngươi mau nhìn ta, ta cười, mẹ nó, ta cười rất xán lạn!"

"Tiểu Bộ!"

"Ngươi xem đi, muốn cho một người nở một nụ cười từ tận đáy lòng chính là một chuyện đơn giản như vậy đó!"

"Cho nên, ngươi đã học được hay chưa?"

Đẩy gốc Vân Lãng La Hoa thứ hai mươi trên bàn tới trước mặt Bộ Soái, sau đó Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng hỏi thăm.

? ? ?

Ta học được hay chưa?

Học thì ta học được rồi đó, nhưng dù ta là Thiếu cung chủ Tu La Cung thì trong tay của ta cũng không có nhiều Tiên Hoa cực kỳ trân quý như vậy đâu!

Hơn nữa cho dù là có thì ta cũng không thể vì lấy được một tiếng cười của mỹ nhân mà phá của như vậy được!

Mẹ nó, phá của như vậy lòng ta cũng nát con mẹ nó luôn rồi!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Bộ Soái rất muốn khóc, cái này đâu thể gọi là phá của được, làm như vậy phải nói là cầm đao đâm vào trong lòng của người thích Tiên Hoa hoặc là Tiên Hoa Sư!

"Quá tàn bạo!"

"Diệp thiếu này đúng là kẻ hung hãn!"

"Chỉ với hành vi phá cũng phát rồ của hắn mới nãy thì Thiếu cung chủ gọi hắn một tiếng Diệp thiếu cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả!"

Mà lúc này Trương thúc đang đứng bên cạnh cũng đã bị kinh hãi, lúc này hắn mới phát hiện thanh niên nhìn như rất là bình thường ở trước mắt này cũng không phải là người bình thường!

Hô!

Lúc này, Bộ Soái cũng thở một hơi dài, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Diệp thiếu, xem ra phương pháp của ngươi có thể cũng không thích hợp với ta cho lắm nhưng hôm nay có thể kết bạn được với một người như ngươi thì ta vẫn rất là vui vẻ, sau này nếu như người có gì cần thì cứ việc đến... !"

"Thiếu chủ!"

"Phượng Nhi tiểu thư đến rồi!"

Ngay lúc Bộ Soái đang định nói ra thân phận chân thật của mình thì Trương thúc đang đứng ở cửa sổ nhìn thấy gì đó sau đó vội vàng quay qua nhìn Bộ Soái lên tiếng nhắc nhở.

Ba!

Diệp Phong đang đứng bên cạnh nghe Trương thúc nói như vậy thì cũng nhanh chóng đoán ra được gì đó sau đó trực tiếp lấy tám mươi gốc Vân Lãng La Hoa còn lại từ trong không gian của hệ thống ra để lên trên bàn.

"Tiểu Bộ!"

"Có cái gì mà không thích hợp!"

"Ta cung cấp Tiên Hoa, ngươi cứ dựa theo phương pháp của ta mà làm là được rồi!"

Nói đến đây, Diệp Phong lo lắng tám mươi gốc Vân Lãng La Hoa đó không đủ dùng, lại lấy ra một trăm gốc Thanh Linh Cốt Hoa và một trăm gốc Thiên Nguyệt Mệnh Hoa từ trong không gian của hệ thống ra để lên trên bàn sau đó lên tiếng nói rằng: "Tiểu Bộ, to gan đi làm đi, nếu như những thứ này còn chưa đủ thì ta sẽ để cho Trương thúc tùy thời đưa qua thêm cho ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment