Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 46 - Chương 742 - Hà Sơn, Ngươi Biết Chơi Như Vậy Hay Sao?

Chương 742 - Hà Sơn, ngươi biết chơi như vậy hay sao?

"Trách không được trước đó môn chủ nói ta sẽ trở thành thần tài của Tu La Cung!"

"Lần này sau khi trở về thì không phải là phụ thân sẽ cúng bái ta luôn hay sao!"

Thành công gia nhập vào Bại Gia Môn, lúc này Bộ Soái cũng nhìn Bại Gia Ấn trong tay tràn đầy kích động tự nói.

...

"Rốt cuộc Hà Sơn đó sẽ làm như thế nào để lãng phí hết toàn bộ mười vạn gốc Phong Ma Bảo Liên đó chứ?"

Lúc này, Diệp Phong đang đứng bên cạnh cũng toát ra vẻ chờ mong.

"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng một ngàn điểm phá sản, ban thưởng Phong Ma Bảo Liên *1000000 gốc!"

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống lại bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Ừm?"

"Đã lãng phí hết rồi?"

Nghe được tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình.

Một lát sau!

"Ngọa tào!"

"Đó là thứ quỷ gì?"

"Chơi hoang phí như vậy hay sao?"

Không bao lâu sau, khi hai người Diệp Phong và Bộ Soái nhìn thấy Hà Sơn suất lĩnh đông đảo đệ tử và trưởng lão Phong Ma Tông từ trong tông môn đi ra, đặc biệt là nhìn thấy trên người tất cả mọi người đều chỉ mặc yếm hoa và váy hoa do Phong Ma Bảo Liên bện thành thì hai người kinh hãi đến tròng mắt cũng sắp trợn lòi ra ngoài!

Diệp Phong nghĩ tới vô số phương pháp lãng phí hết toàn bộ Phong Ma Bảo Liên nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại lãng phí theo phương pháp như thế!

"Diệp thiếu!"

"Ta đã dặn dò xong!"

"Từ hôm nay trở đi, các đệ tử và trưởng lão của Phong Ma Tông chúng ta đều không được lợi dụng tiên lực trong cơ thể để hóa giải đồ ăn, tất cả đều phải giống như là một phàm nhân, phải đi đại tiểu tiện, sau đó mỗi lần đi xong thì sẽ thuận tay dùng Phong Ma Bảo Liên trên người lau!"

"Ngươi xem ta phá của như vậy thì có được hay không?”

Đi tới trước mặt Diệp Phong, Hà Sơn cũng tranh thủ nói ra ý nghĩ của mình.

? ? ?

Mẹ nó, đã bệnh thành yếm hoa và váy hoa rồi mà còn chưa đủ?

Ngươi còn định dùng nó để thay cho giấy vệ sinh?

Sau khi nghe được ý tưởng của Hà Sơn, Diệp Phong bị kinh hãi thật sự, hắn hoàn toàn không ngờ được là Hà Sơn này lại biết chơi như thế!

Một lát sau!

"Bộ Soái!"

"Bên trong cái tiên giới này có một trăm vạn gốc Phong Ma Bảo Liên, thứ này cực kỳ quan trọng đối với Phong Ma Tông, còn nên sử dụng nó như thế nào thì ngươi tự quyết định đi!"

"Đi ra ngoài đã nhiều ngày rồi, bây giờ ta cũng nên trở về Thánh Địa!”

Giao một trăm vạn gốc Phong Ma Bảo Liên vừa đạt được lần nữa cho Bộ Soái, sau đó Diệp Phong kích hoạt một cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, sau đó nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Bộ Soái.

...

Tinh Hồn Thánh Địa!

"Ngọc Quỷ trưởng lão!"

"Diệp thiếu về đến rồi!"

Phát hiện được Diệp Phong đi vào đại trận mê cung, sau đó Phương Phong cũng tranh thủ báo cáo lại tình huống này cho Ngọc Quỷ trưởng lão đang nằm trên ghế xích đu phơi nắng bên cạnh!

"Ừm?"

"Diệp trưởng lão trở về rồi?"

"Lần này hắn dẫn theo bao nhiêu trở về với hắn?"

Nghe được Phương Phong nói như vậy, trong nháy mắt Ngọc Quỷ trưởng lão cũng cũng tinh thần tỉnh táo, sau đó vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

"Không có!"

"Chỉ có một mình Diệp thiếu về đây thôi!"

Phương Phong nghe xong thì cũng vội vàng đáp lại.

"Một người trở về?"

"Tình huống này hoàn toàn không giống như là phong cách của Diệp thiếu!"

"Căn cứ kinh nghiệm trước đây của ta thì mỗi lần Diệp trưởng lão ra ngoài thì khi trở về phải dẫn theo một ít người mới đúng!"

Mang theo nghi hoặc, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng lập tức đi vào đại trận mê cung, chuẩn bị tự mình đi nghênh đón Diệp Phong.

"Xong!"

"Hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa rồi!"

"Lần này Diệp thiếu ra ngoài mà không dẫn theo một con thượng cổ Tiên Thú nào về, bây giờ ta biết phải sống như thế nào đây!"

Nghe được Ngọc Quỷ trưởng lão và Phương Phong nói chuyện với nhau, cách đó không xa, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng khóc không ra nước mắt tự nói.

"Tiểu Báo Tử!"

"Tới bóp chân cho Điêu gia coi!"

"Tiểu Báo Tử!"

"Tới đấm bóp vai cho Sư gia coi!"

Đúng lúc này, giọng nói của Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu vang lên ở đằng xa.

"Mẹ nó!"

"Hai cái tên khốn kiếp này đúng là mẹ nó sai xử ta như là người hầu con ở!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu nói như thế, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng mắng lớn ở trong lòng, nó thật sự không ngờ được là khi đến đây thì tất cả mọi người đều là người trông cửa lớn, bây giờ sao lại đột nhiên trở thành như vậy chứ?

Bên trong đại trận mê cung!

"Diệp trưởng lão!"

"Ngươi về đến rồi!"

Sau khi nhìn thấy Diệp Phong ở trong đại trận mê cung, trên mặt Ngọc Quỷ trưởng lão cũng nở một nụ cười lên tiếng chào hỏi!

"Ngọc Quỷ trưởng lão!"

"Ngươi không cần phải tự mình đến đây đón ta mỗi lần ta trở về đây, ta tự mình đi ra ngoài là được rồi!"

Nhìn thấy Ngọc Quỷ trưởng lão khuôn mặt tươi cười chào đón mình, Diệp Phong cũng khách khí lên tiếng nói.

"Diệp trưởng lão!"

"Ta biết!"

Ngọc Quỷ trưởng lão nghe nói như thế thì trên mặt cũng nở một nụ cười hùa theo một tiếng nhưng cũng không ảnh hưởng lần tiếp theo hắn lại tự mình đi ra nghênh đón!

Một bên khác!

"Tiểu Báo Tử!"

"Ngọc Quỷ trưởng lão đi làm cái gì rồi?"

Lúc này, nhìn Tật Phong Xích Lôi Báo bận trước bận sau, nằm trên ghế xích đu, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng thuận miệng hỏi một câu.

"Diệp thiếu về đến rồi!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư hỏi thăm mình, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng thuận miệng đáp lại một câu.

Hả?

Tình huống như thế nào?

Hai cái tên khốn kiếp này lại muốn làm gì ta nữa rồi?

Nhìn thấy Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu đều đứng lên từ trên ghế xích đu, sau đó đặt mình lên trên ghế xích đu, sau đó một người đấm chân cho mình, một người bóp vai cho mình, tình huống này khiến cho Tật Phong Xích Lôi Báo ngẩn ra tại chỗ không biết làm sao!

"Ồ!"

"Tiểu Bát Tử!"

"Tiểu Điêu Tử!"

"Các ngươi đang làm gì đó?"

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy hiếu kì của Diệp Phong từ nơi không xa vọng lại.

"Môn chủ!"

Chương 743 - Ngọa tào, người của Tinh Hồn Phong đâu

"Lúc trước ba người chúng ta cùng nhau đến đây trông cửa lớn!"

"Nhưng bây giờ ta và Tiểu Điêu Tử đều đã trở thành môn đồ, nhưng Tiểu Báo Tử vẫn còn đang trông cửa lớn, chúng ta cảm thấy băn khoăn, là chúng ta bỏ rơi nó!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng tình cảm sinh động giải thích rõ cho hắn biết.

"Đúng vậy, môn chủ!"

"Cho nên, ta và Tiểu Bát Tử nghĩ, chỉ cần còn ở Thánh Địa thì sẽ cố gắng chăm sóc cho Tiểu Báo Tử nhiều một chút!"

"Không khiến cho nó bị áp lực tâm lý quá lớn!"

Ngay sau đó, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng nói hùa theo.

? ? ?

Các ngươi đang nói cái quỹ gì đó?

Thần mẹ nó chăm sóc ta một chút?

Vừa mới nãy còn mẹ nó coi ta như là người hầu con ở mà sai sử, bây giờ Diệp thiếu trở về, các ngươi lập tức mẹ nó diễn?

Nghe được hai thú không biết xấu hổ như thế, ngồi trên ghế xích đu, Tật Phong Xích Lôi Báo toàn bộ thú đều sợ ngây người, nó hoàn toàn không ngờ được là Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu lại có thể không biết xấu hổ đến trình độ như vậy, hơn nữa một khi bắt đầu diễn thì mẹ đó ngay cả tập dượt cũng không cần, muốn diễn là diễn được!

"Ngọa tào!"

"Vẫn là những thú này biết chơi!"

"Nhưng mà sau này phải cẩn thận với bọn chúng một chút, đừng để cho một ngày nào đó bọn chúng cũng kéo ta vào trong!"

Cách đó không xa, Phương Phong và Thiên Ma Lão Tổ thấy cảnh này thì trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ tự lẩm bẩm.

"Hóa ra là như vậy!"

"Vậy không thể không nói Tật Phong Xích Lôi Báo có thể có hai hảo huynh đệ như các ngươi thì đúng là phúc của hắn!"

Sau khi nghe được hai thú giải thích, Diệp Phong cũng rất là vui mừng khẽ gật đầu, nhưng mà trong lúc hắn chuẩn bị rời đi thì lại bỗng nhiên phản ứng lại sau đó trực tiếp nhìn về phía Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu lên tiếng hỏi: "Tiểu Điêu Tử, từ khi nào mà ngươi trở thành môn đồ rồi?"

"Môn chủ!"

"Thời gian trước, ta và Thất sư huynh đi ra một chuyến, sau đó hắn thấy ta rất có thiên phú phá của cho nên mới thu ta làm môn đồ!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng vội vàng giải thích cho hắn biết.

"Tật Phong Xích Lôi Báo thảm như vậy sao?"

"Lúc đầu ta không định sẽ thu Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu làm bại gia môn đồ, kết quả cũng khéo lắm, lại bị Cường trọc thu?"

"Vậy bây giờ chỉ có một mình nó trông cửa lớn, đúng là hơi thảm!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cảm thấy đã đến lúc nên đi ra ngoài bắt vài con thượng cổ Tiên Thú về.

Dù sao, cho dù là thủ vệ hộ vệ hay là thủ vệ Tiên Thú đều đại biểu cho mặt mũi của Thánh Địa, nếu như chỉ có mấy người như vậy thì hoàn toàn không thể trấn tràng được!

Một lát sau, Tinh Hồn Phong!

"Ngọa tào!"

"Người đâu!"

"Người trên Tinh Hồn Phong đã đi đâu hết rồi!"

Sau khi Diệp Phong trở lại Tinh Hồn Phong, phát hiện bên trong Tinh Hồn Phong hoàn toàn không có bất kỳ ai thì hắn cũng choáng váng!

"Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu!"

"Ngươi tranh thủ tới đây một chuyến cho ta!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng thông qua hệ thống lập tức liên hệ với Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu!

Rất nhanh!

"Môn chủ!"

"Ngài tìm ta!"

Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tinh Hồn Phong, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng có chút bất an nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng dò hỏi.

"Tiểu Điêu Tử!"

"Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi đã trở về, vậy Đường Tiểu Cường không có trở về sao?"

"Còn nữa, người trong Tinh Hồn Phong đều đi đâu hết rồi, ngươi có biết hay không?"

Không có nói nhảm, Diệp Phong nhìn Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

"Môn chủ!"

"Thất sư huynh đúng là theo ta trở về nhưng mà hắn lại đi!"

"Về phần người trong Tinh Hồn Phong, bọn họ đều đã bị Thất sư huynh thu làm bại gia môn đồ, sau đó theo Thất sư huynh đi luôn rồi!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng tranh thủ nói toàn bộ tình huống mà mình biết ra.

? ? ?

Trở về một chuyến, sau đó thu toàn bộ người trong Tinh Hồn Phong làm bại gia môn đồ rồi?

Thu làm bại gia môn đồ còn chưa tính, còn mẹ nó dẫn hết tất cả đi ra ngoài?

Nghe được Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu nói như vậy, Diệp Phong cả người đều muốn điên rồi, hơn nữa không biết tại sao nhưng tháng luôn cảm thấy là cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra rồi!

Hô!

Thở một hơi dài, Diệp Phong cũng nhìn về phía Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu hỏi lần nữa: "Nói một chút đi, tại sao hắn muốn đào góc tường nhà mình, chắc chắn là có nguyên nhân đúng không!"

"Môn chủ!"

"Thất sư huynh có năng lực học tập cực mạnh, điểm này hẳn là ngài cũng biết!"

"Mà thời gian trước khi chúng ta đi ra, vừa khéo gặp Lục sư huynh, khi Thất sư huynh biết được từ miệng Lục sư huynh là khi Lục sư huynh rời khỏi Thánh Địa thì trực tiếp dẫn theo ba vị chuẩn Thánh tử của Thánh Địa, hắn cũng lập tức có ý nghĩ đào góc tường nhà mình!"

Lúc này, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng thấp thỏm lo âu giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Lúc trước cái tên khốn kiếp Long Thiếu Phong đó dẫn tam đại chuẩn Thánh tử của Thánh Địa đi!

Bây giờ Cường trọc học theo, trực tiếp dẫn theo tất cả mọi người trên Tinh Hồn Phong?

Bọn họ là ma quỷ chứ hả!

Sau khi biết rõ nguyên nhân, Diệp Phong cảm thấy cả người đều muốn nổ!

Hô!

Thở một hơi dài, Diệp Phong cũng nhìn về phía Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu lên tiếng hỏi: "Vậy tại sao Cường trọc không có dẫn ngươi và Tiểu Bát Tử đi theo?"

"Môn chủ!"

"Thất sư huynh nói không thể để cho Tinh Hồn Phong quá mức quạnh quẽ, cho nên để ta và Tiểu Bát Tử ở lại!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng vội vàng giải thích rõ cho hắn biết.

Hả?

Vì không cho Tinh Hồn Phong quá mức quạnh quẽ cho nên mới để hai thú ở lại?

Đây là muốn để cho sau khi ta trở về thì có hai thú làm bạn?

Chương 744 - Bại Thần Thành hiện thế, thập cung quy vị

Nghe được Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu giải thích như vậy, trong nháy mắt Diệp Phong mặt treo đầy hắc tuyến, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Bảy tên đồ đệ này của ta không thể nói là không quan tâm ta chút nào nhưng mà sự quan tâm mà bọn chúng dành cho ta cũng mẹ nó không nhiều chút nào!"

"Môn chủ!"

"Nếu không ta và Tiểu Bát Tử lập tức chuyển tới?"

Nhìn thấy Diệp Phong trầm mặc không nói, Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu cũng thăm dò.

"Không cần!"

"Các ngươi cứ ở lại chỗ Ngọc Quỷ trưởng lão đi!"

"Vừa khéo Tinh Hồn Phong không có người, ta cũng có thể yên tĩnh một chút!"

Nói xong, Diệp Phong cho Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu rời khỏi đây trước, sau đó hắn đi đến Tinh Hồn Điện.

"Thích chiến đấu, tên điên thích chiến đấu Đồ Mãng!"

"Thích giả danh lừa bịp, Hồng Lão Lục!"

"Muốn trở thành nam nhân trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ, Chu Khải!"

"Thích chế tạo các loại Tiên Khí cổ quái kỳ lạ, Cung Phong!"

"Thích nịnh nọt, Trần Phàm!"

"Hở một cái là cho người khác một cái chưởng đao lên ót, Vũ Lang!"

Ài!

Ngồi ở trong đại điện, Diệp Phong nghĩ tới sở thích và tính cách quái dị kỳ lạ của đám người đó, cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó tự lẩm bẩm: "Dẫn đi cũng được, dù sao bọn họ không có một người nào là người bình thường!"

"Đúng rồi!"

"Ban thưởng đặc thù Bại Thần Đạo Quán nhận được trước đó còn chưa có kích hoạt, vừa khéo thừa dịp này kích hoạt nó lên luôn đi!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp lên tiếng nói với hệ thống: "Hệ thống, kích hoạt Bại Thần Đạo Quán!"

Oanh!

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, một cỗ lực lượng vô hình quét sạch Chư Thiên Vạn Giới trong nháy mắt!

Hạ giới!

Thượng giới!

Thần giới!

...

Tất cả giao diện bao gồm Thiên Đạo Chiến Trường ở trong mỗi cái giao diện, lúc này đều bắt đầu kịch liệt chấn động, giống như là tận thế sắp giáng lâm, khiến cho thời khắc này vô số sinh linh đều cảm nhận được khí tức tử vong!

Không gian nào đó!

Bắt đầu bị xé rách ra!

Một tòa thành trấn cực lớn tản ra khí tức cổ xưa chậm rãi trồi từ trong lòng đất lên!

Ngay sau đó, ở trong thành trấn, một tòa đạo quán có viết Bại Thần Đạo Quán mãnh liệt bắn ra vô số đạo thất thải quang mang trong nháy mắt, giống như phá vỡ phong ấn, lại thấy ánh mặt trời!

"Bại Thần Thành hiện thế, thập cung quy vị!"

Rất nhanh, một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang vọng toàn bộ không gian!

"Độc Thần Cung, quy vị!"

"Thiên Thần Cung, quy vị!"

"Huyết Thần Cung, quy vị!"

"Thể Thần Cung, quy vị!"

"Trận Thần Cung, quy vị!"

"..."

Lúc này, mười tòa cung điện quay xung quanh bốn phía Bại Thần Thành cũng đều mãnh liệt bắn ra vô số đạo bạch sắc quang mang trong nháy mắt, trực tiếp tạo thành một cái lồng ánh sáng màu trắng cực lớn, bao phủ trọn tòa Bại Thần Thành trong đó!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Vô Cực Phong, Thánh Điện!

"Không phải đã nói là sẽ đối luyện với ta hay sao?"

"Mới đánh được có một nửa thì Tiểu Đường trực tiếp đi đâu?"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Đường bỗng nhiên rời đi, Lạc Thiên Tuyết cũng toát ra vẻ nghi hoặc!

Đệ Nhị Tiên Vực!

"Ngọa tào!"

"Tên điên cụt một tay đi làm cái gì rồi?"

"Sao đột nhiên nói đi là đi như vậy cơ chứ?"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm bỗng nhiên rời khỏi, tiểu hoàng cẩu cũng toát ra vẻ khó hiểu sau đó nghi ngờ lẩm bẩm: "Vừa nãy sắc mặt tên điên cụt một tay không thích hợp, rốt cuộc là đã xảy ra đại sự gì mà có thể khiến cho cái tên điên hắn cũng không thể nào khống chế được nét mặt của mình như vậy?"

Cùng lúc đó!

Cho dù là bảy vị đệ tử thân truyền như Hoa Ngữ Mộng, Dạ Lăng Tuyết, Lý Phi, An Tiểu Tiểu, Uông Lâm, Long Thiếu Phong và Đường Tiểu Cường hay là vô số bại gia môn đồ đều ngẩn ra tại chỗ, mỗi người đều đang cố gắng tiêu hóa tin tức khổng lồ vừa mới xuất hiện trong đầu mình!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong, Tinh Hồn Điện!

"Ừm?"

"Kích hoạt rồi sao?"

"Sao hoàn toàn không có một chút phản ứng nào hết vậy!"

Phát hiện trong đầu chưa từng xuất hiện bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Bại Thần Đạo Quán, Diệp Phong cũng toát ra vẻ khó hiểu sau đó trực tiếp dò hỏi hệ thống: "Hệ thống, Bại Thần Đạo Quán này kích hoạt thành công hay chưa?"

"Đinh! Túc chủ, Bại Thần Đạo Quán đã kích hoạt thành công!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên trong đầu của hắn.

"Móa!"

"Cái thứ quỷ gì thế này, kích hoạt thành công mà một chút phản ứng cũng không có nữa!"

"Nghe giống như rất ngưu bức nhưng mà hiện tại xem ra cũng chẳng ra làm sao cả!"

Nghe được hệ thống đáp lại, Diệp Phong cũng toát ra vẻ thất vọng, sau đó tự lẩm bẩm: "Ta còn đang chờ mong cái Bại Thần Đạo Quán này có thể mang đến cho ta một chút kinh hỉ nhưng ai mà ngờ được hoàn toàn không có chút kinh hỉ nào hết!"

"Ài!"

"Cái Tinh Hồn Phong này cũng không thể cứ để cho nó trống không như vậy mãi được!"

"Đúng rồi!"

"Không phải Tiểu Cước ở bên đó rất nhàm chán hay sao, hơn nữa cả ngày còn phải bị đánh, vậy thì để cho hắn tới đây canh chừng một thời gian đi, ít nhất cũng phải có một người mới được!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, cho Tiểu Cước ra gặp ta!"

Trong không gian nào đó!

"Hắc ca!"

"Bây giờ ta có một cơ hội để đi ra ngoài hóng gió, người có đi ra hay không?"

Lúc này Diệp Tiểu Cước cũng quay qua nhìn Diệp Tiểu Hắc lên tiếng hỏi thăm.

"Ta muốn cái rắm!"

"Lập tức có một lượng lớn bại gia môn đồ đi vào cái Bại Thần Thành này, có thể nói nơi này lập tức sẽ trở nên náo nhiệt, mà ta thân là cung chủ Huyết Thần Cung, lát nữa phải tranh thủ trang bức một chút!"

Diệp Tiểu Hắc nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy thì lại nhếch miệng, sau đó trực tiếp cự tuyệt đối phương.

"Bạch ca!"

"Kiếm ca!"

"Đường tỷ!"

"Ngọa tào!"

"Các ngươi đừng không để ý ta, ta thân là cung chủ Cự Thần Cung, lát nữa ta cũng muốn trang bức một chút!"

Nhìn thấy mấy người còn lại đều quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không để ý tới mình, Diệp Tiểu Cước cả người đều muốn điên rồi!

...

Chương 745 - Bại Thần Thành hiện thế, thập cung quy vị (2)

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong, Tinh Hồn Điện!

"Chủ nhân!"

"Ngài tìm ta!"

Sau khi đi ra khỏi vết nứt không gian, Diệp Tiểu Cước cũng thần thái cung kính nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Tiểu Cước!"

"Từ hôm nay trở đi, ngươi tạm thời trấn thủ ở Tinh Hồn Phong!"

"Chờ khi nào ta dẫn người trở về thì ngươi có thể đi về."

"Dù sao ở bên đó mỗi ngày ngươi không phải bị đánh thì chính là chuẩn bị bị đánh, còn không bằng thừa cơ hội này ở bên này thả lỏng một chút!"

Nghe được Diệp Tiểu Cước hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

"Cảm tạ chủ nhân chiếu cố Tiểu Cước như thế!"

Nghe được Diệp Phong mệnh lệnh như vậy, Diệp Tiểu Cước cũng tràn ngập nước mắt lên tiếng cảm ơn, đồng thời trong lòng khóc không ra nước mắt nghĩ: "Xong đời, không còn cơ hội để trang bức nữa rồi!"

"Ài!"

"Xem ra sau này lúc không có chuyện gì làm thì phải quan tâm Tiểu Cước nhiều hơn!"

"Chỉ quan tâm có một chút như thế mà đã khiến cho Tiểu Cước cảm động đến khóc ròng ròng, có thể thấy được cuộc sống bên đó của hắn thê thảm như thế nào!"

Nhìn thấy dáng vẻ tràn ngập nước mắt của Diệp Tiểu Cước, Diệp Phong cũng âm thầm nghĩ như thế.

"Bây giờ còn chưa tới giữa trưa!"

"Dù sao cũng rảnh rỗi, không bằng đi ra bắt vài con thượng cổ Tiên Thú trở về?"

Sau khi Diệp Tiểu Cước rời khỏi đại điện, Diệp Phong cũng bỗng nhiên có một ý nghĩ như thế, sau đó trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem nơi nào có không gian di tích thượng cổ!"

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, ở gần Tả Lâm Thành Đệ Ngũ Tiên Vực, ở gần Trường Phong Thành Đệ Thất Tiên Vực, ở gần Đệ Tam Tiên Vực ..."

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, câu trả lời của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn.

Hả?

Ta chỉ vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, kết quả lại cho ta nhiều tin tức như vậy?

Nghe được hệ thống cho ra hơn mười cái vị trí, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, hắn vốn cho rằng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ chỉ có thể đạt được một vị trí, ai mà ngờ được là lại nhận được nhiều như vậy.

"Số lượng này hơi nhiều!"

"Ta vốn muốn bắt ba con thượng cổ Tiên Thú về là được, bây giờ phải chọn như thế nào đây?"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng rời khỏi đại điện, sau đó đi thẳng đến chỗ lối ra Thánh Địa.

"Diệp thiếu!"

"Vừa trở về lại muốn đi ra ngoài!"

Sau khi Diệp Phong đi vào lối ra Thánh Địa, trên mặt Ngọc Quỷ trưởng lão cũng nở một nụ cười lên tiếng hỏi thăm.

"Đúng vậy!"

"Bây giờ tiểu sủng vật trông cửa hộ viện chỉ còn lại có một mình Tiểu Báo Tử, cho nên ta định đi ra bắt thêm về đây."

Nghe được Ngọc Quỷ trưởng lão nói như vậy, Diệp Phong cũng cười lên tiếng đáp lại.

"Diệp thiếu! ! !"

"Ta quỳ cầu, lần này hãy dẫn ta ra ngoài đi!"

Đúng lúc này, cách đó không xa, Tật Phong Xích Lôi Báo nghe được Diệp Phong nói như vậy thì trực tiếp tăng tốc độ, sau đó quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, tràn đầy cầu khẩn lên tiếng nói.

"Ừm?"

"Tiểu Báo Tử, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, cho dù ta dẫn ngươi ra ngoài thì ngươi cũng không thể nào trở thành môn đồ!"

"Cho nên ngươi còn muốn theo ta ra ngoài nữa hay không?"

Nhìn thấy Tật Phong Xích Lôi Báo quỳ xuống trước mặt, Diệp Phong cũng nhắc nhở đối phương trước một câu.

"Ta đâu có dám vọng tưởng trở thành bại gia môn đồ!"

"Ta chỉ muốn thừa dịp lần này theo ngươi đi ra ngoài, sau đó cầu ngươi dẫn về ba đứa xui xẻo giống như ta mà thôi!"

"Nếu không, ngươi dẫn ba đứa về lại trở thành bại gia môn đồ thì ta không chỉ sẽ bị đả kích lần nữa mà còn sẽ có thêm ba vị đại gia cần phải phục vụ, như vậy thì ta cũng không gánh nổi nữa!"

Nghĩ đến đây, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng vẻ mặt kiên định lên tiếng nói ra: "Diệp thiếu, ta đã không yêu cầu xa vời có thể trở thành môn đồ, chỉ muốn theo ngài ra ngoài một lần!"

"Được thôi!"

"Dù sao ta đi một mình cũng rất nhàm chán!"

Nói xong, Diệp Phong dẫn theo Tật Phong Xích Lôi Báo đi vào bên trong đại trận mê cung.

Tinh Hồn Phong!

? ? ?

Tình huống như thế nào?

Chủ nhân cứ đi như thế?

Để lại một mình ta độc thủ nơi này?

Phát hiện được Diệp Phong rời khỏi Thánh Địa, Diệp Tiểu Cước cả người đều bối rối!

Phải biết, lần trước Diệp Phong để hắn ra trấn thủ Thần Thông Mao Ốc, lúc đó còn có Đồ Mãng ở bên cạnh hắn, nhưng mà lần này chỉ còn lại tòa núi nhỏ này mà thôi!

...

"Đinh! Phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên, mời túc chủ bắt được ba con Tiên Thú thủ hộ trong không gian di tích thượng cổ, nhiệm vụ thành công ban thưởng một lượng lớn điểm phá sản, tỉ lệ cực cao ban thưởng Thăng Tiên Đan, có tỉ lệ phát động ban thưởng đặc thù, nhiệm vụ thất bại, ban thưởng một lượng lớn điểm phá sản, tỉ lệ cực thấp ban thưởng Thăng Tiên Đan, thời gian nhiệm vụ ba ngày!"

Sau khi Diệp Phong mới vừa đi ra khỏi đại trận mê cung thì tiếng nhắc nhở ban bố nhiệm vụ của hệ thống cũng vang lên trong đầu của hắn.

"Ài!"

"Hệ thống vẫn thương ta như vậy!"

"Cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này hoàn toàn chính là đang tặng không phần thưởng cho ta!"

Nghe được hệ thống ban bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, trên mặt Diệp Phong cũng nở một nụ cười.

"Hệ thống!"

"Để Tiểu Cước tới một chuyến!"

Không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên đường, Diệp Phong vẫn quyết định để Diệp Tiểu Cước đưa bọn họ đến vị trí của mục tiêu thứ nhất.

Một lát sau!

"Chủ nhân!"

"Không gian thông đạo thông hướng Đệ Ngũ Tiên Vực Tả Lâm Thành đã mở xong!"

Sau khi mở ra không gian thông đạo, Diệp Tiểu Cước vẻ mặt cung kính nói với Diệp Phong.

"Tiểu Cước!"

"Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi nhất định phải bảo vệ Tinh Hồn Phong cẩn thận!"

Dặn dò Diệp Tiểu Cước xong, Diệp Phong dẫn theo Tật Phong Xích Lôi Báo chuẩn bị bước vào không gian thông đạo.

"Chủ nhân!"

"Trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây thì ta ở đây một mình rất là cô độc tịch mịch lạnh!"

"Nếu không thì để Tiểu Hắc ra chơi với ta đi!"

Ngay lúc Diệp Phong sắp bước vào không gian thông đạo thì Diệp Tiểu Cước cũng cắn răng, sau đó nhìn Diệp Phong hô to lên.

"Được thôi!"

Chương 746 - Trong biển người mênh mông gặp ngươi thì nó thật là xui xẻo

"Vậy thì để cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra chơi với ngươi đi, vừa khéo ba người các ngươi góp lại một bàn còn có thể đấu địa chủ!"

Nói xong, Diệp Phong cười đi vào trong không gian thông đạo.

(Diệp Tiểu Bạch: ? ? ? Ta nằm không cũng trúng đạn? )

...

Đệ Ngũ Tiên Vực, Tả Lâm Thành!

"Nghe nói không?"

"Hôm qua Thiết Ưng Tông tụ tập một nửa cường giả trong tông tiến vào không gian di tích thượng cổ, kết quả hình như chỉ ba người chạy ra khỏi, tất cả mọi người còn lại chết trong tay thủ hộ Tiên Thú!"

"Nghe nói!"

"Hơn nữa theo ta được biết, ba người chạy ra đó cũng là thủ hộ Tiên Thú không muốn giết bọn họ, nếu không, làm sao bọn họ có thể còn sống trốn ra được!"

"Đáng tiếc!"

"Nghe nói trong không gian di tích thượng cổ này có không ít Tiên Khí mạnh mẽ, nếu như thủ hộ Tiên Thú không có bị bừng tỉnh thì tốt rồi!"

"Đúng vậy!"

"Còn một ngày thời gian thì cái không gian di tích thượng cổ này sẽ đóng lại, sợ là Thiết Ưng Tông này muốn đến liều một phen nhưng ai mà ngờ được sẽ tổn thất thảm trọng như vậy!"

"..."

Đi trên đường phố Tả Lâm Thành, nghe được mọi người chung quanh đều đang bàn tán về Thiết Ưng Tông và không gian di tích thượng cổ, Diệp Phong cũng toát ra vẻ may mắn, sau đó nhìn về phía Tật Phong Xích Lôi Báo đang đứng bên cạnh lên tiếng nói ra: "Còn may là chúng ta tới kịp thời, nếu như ngày mai tới thì sợ là lối vào cái không gian di tích thượng cổ này đã đóng lại rồi!"

"Ài!"

"Ngươi cảm thấy tới kịp lúc!"

"Nhưng thủ hộ Tiên Thú trong không gian di tích thượng cổ này cũng không cảm thấy như thế!"

"Còn kém ngày cuối cùng này nữa là nó có thể an toàn, kết quả lại gặp được ngươi trong biển người mênh mông, không thể không nói, nó thật là xui xẻo!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng gượng cười ở trong lòng âm thầm nghĩ.

Một lát sau!

Sau khi Diệp Phong và Tật Phong Xích Lôi Báo đi vào năm mươi dặm thành bắc Tả Lâm Thành, cũng thấy được lối vào không gian di tích thượng cổ.

"Dừng lại!"

"Hai tiểu gia hỏa các ngươi có phải điên rồi hay không!"

"Còn muốn đi vào không gian di tích thượng cổ, không biết hôm qua Thiết Ưng Tông chết bao nhiêu người ở bên trong sao?"

Trong lúc Diệp Phong và Tật Phong Xích Lôi Báo chuẩn bị tiến vào không gian di tích thượng cổ thì một nam tử trung niên cầm trường thương trong tay lại ngăn cản đường đi của hai người, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người lên tiếng nhắc nhở.

Hả?

Cái thằng khùng này là ai vậy?

Đến đây làm thánh nhân hay gì?

Nhìn nam tử trung niên ngăn cản đường đi của bọn họ trước mắt, Diệp Phong và Tật Phong Xích Lôi Báo liếc nhau sau đó trên mặt đều toát ra vẻ khó hiểu.

"Tránh ra!"

Không có nói nhảm, Diệp Phong nhìn về phía nam tử trung niên đối diện trực tiếp lạnh giọng nói.

"Tránh ra?"

"Hai tiểu gia hỏa này đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp!"

"Mặc dù thái độ của bọn họ khiến cho ta rất khó chịu nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi vào trong đó chịu chết được!"

Nghĩ đến đây, Đặng Vân hất trường thương lên, sau đó trực tiếp lên tiếng nói: "Ta không thể nhìn các ngươi đi vào trong đó chịu chết được, nếu như các ngươi nhất định phải đi vào, vậy thì đánh thắng ta, sau đó bước vào xác ta mà vào!"

Bành!

Ngay lúc Đặng Vân vừa mới nói xong thì Tật Phong Xích Lôi Báo đang đứng bên cạnh phát hiện trên mặt Diệp Phong toát ra vẻ mong mỏi, sau đó một cước đá ra, trực tiếp đá Đặng Vân bay ra ngoài.

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta có thể đi!"

Sau đó, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng vẻ mặt cung kính nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

"Ừm!"

Diệp Phong khẽ gật đầu, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn Đặng Vân bị đạp bay một chút, trực tiếp dẫn theo Tật Phong Xích Lôi Báo đi vào trong không gian di tích thượng cổ!

? ? ?

Tình huống như thế nào?

Ta, cường giả Tiên Thần Cảnh Thất Trọng đỉnh phong lại bị một tiểu gia hỏa một cước đạp bay?

Nơi xa, từ trên mặt đất bò dậy, trên mặt Đặng Vân tràn đầy vẻ khó có thể tin, hắn hoàn toàn không ngờ được là thực lực của đối phương lại khủng bố như thế!

Trong không gian di tích thượng cổ!

"Hệ thống!"

"Vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem thằng đần lúc nãy là tình huống như thế nào, tại sao phải ngăn cản chúng ta tiến vào không gian di tích thượng cổ."

Tiến vào không gian di tích, Diệp Phong có chút hiếu kì với nam tử trung niên đó, sau đó trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, đối phương tên là Đặng Vân, chính là một cường giả Tiên Thần Cảnh Thất Trọng đỉnh phong, lúc trước chính là hắn không cẩn thận đánh thức Tiên Thú thủ hộ trong không gian di tích này, cảm thấy tất cả mọi người chết thảm ở chỗ này đều có liên quan đến hắn, chuyện này khiến cho hắn sinh lòng áy náy, cho nên trong mười năm, hắn vẫn luôn ở chỗ này cố hết sức khuyên can những người tu luyện muốn đi vào di tích không gian!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, câu trả lời của hệ thống cũng vang lên trong đầu của hắn.

"Hóa ra là như vậy!"

"Như thế xem ra chuyện này đã trở thành khúc mắc trong lòng hắn!"

"nhưng mà cũng có thể thấy được gia hỏa này tâm địa không tệ, nếu không thì cũng đâu có thèm để ý nhiều như vậy làm gì!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó tự lẩm bẩm: "Gia hỏa này có thiện tâm như thế, ta cũng có thiện tâm, nếu như đã gặp được thì thuận tiện giúp hắn giải khai tâm kết này đi, chỉ cần để hắn tận mắt thấy ta bắt thủ hộ Tiên Thú đi thì cũng sẽ không cần lo lắng người khác sẽ chết trong tay thủ hộ Tiên Thú này nữa."

"Tiểu Báo Tử!"

"Đi ra ngoài một chuyến, bắt tên vừa rồi vào trong này!"

Làm ra quyết định, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho Tật Phong Xích Lôi Báo đang đứng bên cạnh.

Bên ngoài di tích không gian!

"Mặc dù không thể ngăn cản hai người mới nãy nhưng ta cũng coi như là tận lực!"

"Mà lối vào di tích không gian này còn lại một ngày cuối cùng là sẽ đóng lại!"

Chương 747 - Các ngươi muốn đi chịu chết, đừng dẫn theo ta

"Một khi đóng lại thì tâm kết của ta cũng coi như được giải, về phần lần sau lúc nào nó mở ra, lại có bao nhiêu người chết ở bên trong thì cũng không có liên quan gì đến ta!"

Lúc này, thủ hộ ở cửa vào di tích không gian một lần nữa, Đặng Vân cũng tự lẩm bẩm.

Hả?

Tại sao cường giả khủng bố này lại đi ra nữa rồi?

Đúng lúc này, Đặng Vân lại chợt phát hiện cường giả khủng bố vừa mới một cước đạp bay mình lại đi từ trong di tích không gian ra, chuyện này khiến trên mặt của hắn cũng toát ra vẻ nghi hoặc.

"Đi với ta một chuyến!"

"Thiếu chủ nhà ta nói chuẩn bị dẫn ngươi đi vào bên trong di tích không gian chơi một chút!"

Đi tới trước mặt Đặng Vân, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng vẻ mặt trêu chọc nhìn đối phương nói rõ ý đồ đến.

? ? ?

Thần mẹ nó đi vào chơi một chút?

Vừa nãy ta có lòng tốt khuyên can các ngươi đừng có đi vào chịu chết!

Kết quả các ngươi trở tay muốn kéo ta đi vào cùng nhau chịu chết?

Lấy oán trả ơn bị các ngươi chơi thành thục như vậy sao?

Nghe được Tật Phong Xích Lôi Báo nói như vậy, Đặng Vân cả người đều bối rối!

"Đại nhân!"

"Chuyện này. . . ta, ta không đi vào với các ngươi!"

"Vừa khéo ta nhớ lại còn có một chuyện kỳ trọng quan trọng phải đi..."

Không đợi Đặng Vân nói xong, Tật Phong Xích Lôi Báo phóng xuất ra khí tức uy áp kinh khủng, trong nháy mắt trấn áp Đặng Vân xuống đất, sau đó kéo Đặng Vân không thể động đậy như kéo chó chết đi vào lối vào không gian di tích.

"Mẹ nó!"

"Thả ta ra!"

"Đừng có chơi ta như vậy!"

"Ta còn chưa muốn chết a!"

Lúc này, bị cưỡng chế kéo đi, trong mắt Đặng Vân chảy nước mắt hối hận, hắn hoàn toàn không ngờ được là hắn bảo vệ ở chỗ này mười năm mà cuối cùng lại gặp kiếp nạn như thế này!

Trong không gian di tích!

"Diệp thiếu!"

"Ta đã dẫn người tới rồi!”

Kéo Đặng Vân đi vào trước mặt Diệp Phong, sau đó Tật Phong Xích Lôi Báo cũng nở một nụ cười lên tiếng nói.

"Thú vị!"

"Còn có sâu kiến không có sợ chết dám xông vào không gian di tích!"

Đúng lúc này, một giọng nói khiến cho Đặng Vân cảm thấy cực kỳ quen thuộc bỗng nhiên từ đằng xa vọng lại.

"Xong!"

"Bây giờ còn chưa bắt đầu chơi thì đã trực tiếp kết thúc luôn rồi!"

"Không cần biết là thực lực của cường giả kéo ta vào trong này mạnh như thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể là đối thủ của thủ hộ Tiên Thú được, dù sao, đối phương là thượng cổ Tiên Thú, thực lực hoàn toàn không phải là người tu luyện ở thời đại này có thể chống lại được!"

Nghe được giọng nói quen thuộc này, trên mặt Đặng Vân cũng toát ra vẻ tuyệt vọng!

Rống!

Phát hiện được thủ hộ Tiên Thú trong không gian di tích này càng ngày càng gần, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bay thẳng lên không trung, càng là biến thành bản thể!

"Ngọa tào! ! !"

"Cường giả có thể trấn áp ta một cách dễ dàng này lại là một con thú?"

Nhìn thấy Tật Phong Xích Lôi Báo hóa thành bản thể trên không trung, Đặng Vân kinh hãi tròng mắt đều sắp trợn lồi ra!

"Tật Phong Xích Lôi Báo?"

"Sao có thể như vậy được, tại sao ngươi có thể rời khỏi di tích không gian, xuất hiện ở đây?"

"Chẳng lẽ là Thiên Đạo ngủ thiếp đi khiến cho ngươi lợi dụng được?"

Khi một con toàn thân bao trùm kim lân Kim Giáp Thử Yêu xuất hiện ở đây, nó cũng toát ra vẻ khó có thể tin nhìn Tật Phong Xích Lôi Báo lớn tiếng kinh hô lên.

"Tiểu Thử Tử!"

"Ngươi đừng tò mò sao ta có thể xuất hiện ở đây!"

"Bây giờ ngươi bị Thiếu chủ nhà ta nhìn trúng, hoặc là thần phục hoặc là đánh tới ngươi thần phục!"

"Chính ngươi chọn đi!"

Không để ý đến câu hỏi của Kim Giáp Thử Yêu, Tật Phong Xích Lôi Báo đi thẳng vào vấn đề, thần thái cực kỳ phách lối nhìn Kim Giáp Thử Yêu lên tiếng nói.

Ha ha ha!

Nghe được Tật Phong Xích Lôi Báo nói như vậy, Kim Giáp Thử Yêu đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được phá lên cười nói ra: "Tật Phong Xích Lôi Báo, dù nói thế nào thì ngươi cũng là thượng cổ thủ hộ Tiên Thú, ta thật sự không ngờ được là ngươi lại thần phục một nhân tộc sâu kiến hèn mọn ở thời đại này!"

"Dám nhục mạ Diệp thiếu!"

"Muốn chết!"

Nghe được Kim Giáp Thử Yêu nói như vậy, trong nháy mắt Tật Phong Xích Lôi Báo tức giận, trực tiếp vọt thẳng tới chỗ Kim Giáp Thử Yêu!

"Ngọa tào!"

"Cường giả có thể trấn áp ta một cách dễ dàng không những là một con thú mà còn là một thượng cổ thủ hộ Tiên Thú?"

Nhìn thấy Tật Phong Xích Lôi Báo triển khai kịch chiến với Kim Giáp Thử Yêu trên không trung, phía dưới, Đặng Vân trực tiếp choáng váng!

"Thiếu gia!"

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!"

"Thậm chí ngay cả thượng cổ thủ hộ Tiên Thú cũng có thể thu phục?"

Sau khi tỉnh táo lại, Đặng Vân mặt lộ vẻ khiếp sợ nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Ta sao?"

"Ngươi có thể gọi ta là thần hào phá của!"

Nghe được Đặng Vân hỏi thăm, Diệp Phong nở một nụ cười giải thích rõ cho hắn biết.

"Hệ thống!"

"Con Kim Giáp Thử Yêu này thích gì nhất?"

Sau đó, Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Túc chủ, Kim Giáp Thử Yêu thích nhất chính là Kim Tinh Linh Quả, chỉ là Kim Tinh Linh Quả chính là một loại tiên quả hi hữu thời đại thượng cổ, bây giờ đã diệt tuyệt."

Rất nhanh, giọng nói của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Kim Tinh Linh Quả sao?"

"Hệ thống, tiêu hao điểm phá sản mở bình tiên quả cho ta, khi nào mở ra mười vạn trái Kim Tinh Linh Quả thì ngừng lại!"

Sau khi biết được tình huống này, Diệp Phong lập tức ra lệnh cho hệ thống.

"Thần hào phá của?"

"Phá của thì có thể thu phục thượng cổ thủ hộ Tiên Thú?"

"Đang tấu hài với ta có đúng không!"

Một bên khác, nghe Diệp Phong tự giới thiệu như vậy, Đặng Vân cũng khẽ nhíu mày tự lẩm bẩm.

Hả?

Thần hào phá của khôi hài này muốn làm gì đó?

Đúng lúc này, Đặng Vân chợt thấy Diệp Phong đi qua bãi đất trống bên cạnh, trên mặt cũng toát ra vẻ tò mò.

Một lát sau!

"Kim quang lóng lánh!"

"Đó là tiên quả gì?"

Chương 748 - Tên khốn kiếp, ngươi mau dừng chân cho ta

Sau khi Đặng Vân nhìn thấy Diệp Phong lấy mười vạn trái Kim Tinh Linh Quả kim quang lóng lánh trải lên mặt đất, vẻ tò mò trên mặt cũng càng thêm nồng nặc.

"Đặng Vân!"

"Chạy đi!"

"Trời nắng chang chang, tùy tiện chạy trên mặt đất trải đây tiên quả kim quang lóng lánh, khoảnh khắc này sẽ trở khoảnh khắc tuổi trẻ không thể nào quên trong cuộc đời của ngươi!"

Trong lúc Đặng Vân tràn đầy hiếu kì, Diệp Phong lại đi tới bên cạnh hắn, sau đó nói một câu như vậy.

Hả?

Để cho ta tùy ý chạy trên tiên quả không biết tên này?

Còn thanh xuân không thể nào quên?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đặng Vân cũng nở một nụ cười khổ, mặc dù cảm thấy việc này rất nhàm chán nhưng hắn cũng không dám cự tuyệt!

"Đúng rồi!"

"Khi chạy thì phải gia trì tiên lực vào hai chân, phải bảo đảm mỗi một lần hai chân hạ xuống thì đều có thể chấn vỡ mấy trái tiên quả!"

"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để ngươi làm không công, sau khi xong việc ta sẽ cho ngươi một ít công tác phí!"

Trong lúc Đặng Vân chuẩn bị đi qua đó tùy tiện chạy thì Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Đặng Vân lên tiếng nhắc nhở.

"Thiếu gia!"

"Không phải chỉ đạp nát một chút tiên quả nát thôi hay sao, ta xem như rèn luyện thân thể là được!"

"Cho nên cũng không cần cho ta công tác phí gì đó đâu!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đặng Vân cũng vội vàng cự tuyệt, hắn cũng không dám lấy công tác phí của Diệp Phong, bây giờ hắn chỉ muốn tranh thủ kết thúc cơn ác mộng này, sau đó nhanh chóng thoát khỏi di tích không gian!

"Ngộ Thương Thạch ẩn chứa Cửu Cảnh · Thương Chi Pháp Tắc, Thập Cảnh · Thương Chi Pháp Tắc mỗi loại một khối!"

"Một vạn gốc âm Dương Huyễn Đồng Thảo dùng để tu luyện thần thông loại âm dương!"

"Nếu như ngươi không cần công tác phí này, vậy thì quên đi!"

Nghe hệ thống nói là thương chi pháp tắc của Đặng Vân còn chưa có lĩnh ngộ được tới đệ cửu cảnh và đệ thập cảnh, hơn nữa còn tu luyện thần thông loại âm dương, Diệp Phong lập tức nói thẳng ra hai thứ mà đối phương cần nhất.

Trừng!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, con ngươi Đặng Vân đột nhiên trợn tròn, trong mắt toát ra vẻ khó có thể tin, hắn hoàn toàn không ngờ được là công tác phí mà đối phương muốn cho hắn lại là đỉnh cấp như thế, hơn nữa còn là hai loại mà hắn cần nhất nữa!

"Thiếu gia!"

"Kỳ thật ta cũng không phải là không muốn muốn công tác phí!"

"Chính là cảm thấy có thể lấy được công tác phí dễ dàng như vậy, trong lòng ta có chút không nỡ!"

"Nếu không thì ngươi quy định thời gian cho ta đi, chỉ cần ta có thể đạp nát tất cả tiên quả nát trong thời gian quy định thì ngươi cho ta công tác phí cũng được!"

Sau khi tỉnh táo lại, Đặng Vân cũng hơi lúng túng nói ra ý nghĩ của mình.

"Đầu óc của Đặng Vân này rất là linh hoạt!"

Nghe được Đặng Vân nói như vậy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó trực tiếp nói ra: "Vậy thì một canh giờ đi!"

...

"Tiểu Báo Tử!"

"Dẫn con Kim Giáp Thử Yêu đó trở về đi!"

"Nhưng mà một hồi rất có thể nó sẽ nổi điên, ngươi phải chặn nó lại!"

Đang kịch chiến ở trên không, Tật Phong Xích Lôi Báo nghe được một giọng nói vang lên trong đầu thì khóe miệng cũng nở một nụ cười trêu chọc sau đó vừa đánh vừa lui, trực tiếp dẫn Kim Giáp Thử Yêu đến chỗ của Diệp Phong.

"Ha ha ha!"

"Cứt chó báo, có ngon thì đừng chạy!"

"Chúng ta lại tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp!"

Phát hiện Tật Phong Xích Lôi Báo bắt đầu không ngừng lui lại, Kim Giáp Thử Yêu cũng cực kỳ phách lối hô to lên.

"Đồ chuột ngốc!"

"Ta để cho ngươi phách lối trước một hồi, lát nữa ngươi sẽ khóc!”

"Hơn nữa nếu không phải Diệp thiếu muốn chơi thêm một hồi thì đã để những thủ hạ thực lực kinh khủng đó tới trấn áp ngươi!"

Nghe được Kim Giáp Thử Yêu kêu la rầm rĩ, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng vẻ mặt khinh thường tự nói.

Một lát sau!

"Ngọa tào!"

"Tên khốn kiếp, ngươi nhanh dừng chân cho ta!"

"Đó là Kim Tinh Linh Quả, là Kim Tinh Linh Quả mà ta thèm không biết bao nhiêu vạn năm!"

Bị dẫn trở về, Kim Giáp Thử Yêu cũng ngay lập tức thấy được phía dưới Đặng Vân đang tùy ý chạy trên tiên quả vàng óng ánh, nhưng khi nó phát hiện những tiên quả đó lại là Kim Tinh Linh Quả thì cũng sắc mặt đại biến lên tiếng hô to lên.

"Ha ha!"

"Đồ chuột ngốc, ngươi muốn làm gì?"

"Đừng quên, đối thủ của ngươi là ta!"

Ngay lúc Kim Giáp Thử Yêu muốn vọt thẳng tới chỗ Đặng Vân thì Tật Phong Xích Lôi Báo lại trực tiếp ngăn cản đường đi của nó!

"Báo ca!"

"Ta sai rồi, chúng ta đừng đánh nữa!"

"Ta phải nhanh chóng đi cứu Kim Tinh Linh Quả, nếu như còn chần chờ nữa thì sẽ không còn kịp nữa!”

Kim Giáp Thử Yêu vốn là một tên ham nă, lúc này cũng cực kỳ đau lòng cầu khẩn Tật Phong Xích Lôi Báo.

"Một chút tiên quả rác rưởi mà thôi!"

"Chỉ cần ngươi theo bên cạnh Diệp thiếu, Kim Tinh Linh Quả này sau này ngươi muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu!"

"Đừng nói để ngươi ăn đến sướng, cho dù ngươi ăn đến nôn cũng không thành vấn đề!"

Nhìn thấy so với lo lắng không thôi của Kim Giáp Thử Yêu, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng trưng vẻ mặt trêu chọc ra nhìn đối phương lên tiếng nói.

"Thật chứ?"

"Chỉ cần ta thần phục với Diệp thiếu, hắn có thể cho ta đủ nhiều Kim Tinh Linh Quả?"

Lần này, Kim Giáp Thử Yêu không có trực tiếp cự tuyệt mà cúi đầu trầm tư.

"Ừm?"

"Tại sao ta cảm thấy hình như ta đã quên một chuyện cực kỳ quan trọng?"

Trong lúc Kim Giáp Thử Yêu cúi đầu trầm tư, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng khẽ nhíu mày tự lẩm bẩm.

Một bên khác!

"Chủ nhân!"

"Con Tiên Thú rác rưởi này rất không biết điều!"

"Có cần ta và Tiểu Bạch qua đó dạy nó làm thú hay không?"

Ngay lúc Diệp Phong cảm thấy nhàm chán thì giọng nói của Diệp Tiểu Hắc bỗng nhiên vang lên bên cạnh hắn.

"Ừm?"

"Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, tại sao hai người các ngươi cũng tới, không phải kêu các ngươi ở lại Tinh Hồn Phong làm bạn với Tiểu Cước hay sao?"

Nhìn thấy hai bên trái phải bỗng nhiên xuất hiện Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

Chương 749 - Bọn chúng đều là ông nội của ta, ta hầu hạ không nổi

"Lúc đầu chúng ta định ở lại làm bạn với Tiểu Cước, nhưng phát hiện được bên này ngài đang thu phục thượng cổ Tiên Thú rác rưởi, một hồi chắc chắn phải giải quyết Thiên Đạo kiếp vân cho nên hai chúng ta lập tức chạy tới!"

"Chờ giúp ngài xử lý xong chuyện bên này thì chúng ta sẽ lập tức chạy trở về với hắn!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Bạch cũng vội vàng giải thích rõ cho hắn biết.

"Đúng đúng đúng!"

"Một hồi khi dẫn con Tiểu Kim Thử này ra khỏi di tích không gian thì sẽ dẫn ra Thiên Đạo lôi kiếp!"

"Không ngờ được là các ngươi ở Tinh Hồn Phong với Tiểu Cước mà còn thời thời khắc khắc chú ý tới tình huống bên chỗ ta, đúng là có lòng!"

"Nhưng không thể không nói, Tiểu Cước so với hai người các ngươi thì hắn còn kém nhiều lắm, nếu như hắn có lòng thì chắc chắn sẽ cùng theo các ngươi đánh đây, dù sao giải quyết Thiên Đạo kiếp vân cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi cũng không chậm trễ việc hắn trấn thủ Tinh Hồn Phong!"

Nghe được Diệp Tiểu Bạch giải thích, Diệp Phong cũng trực tiếp oán trách Diệp Tiểu Cước!

(Thiên Đạo kiếp vân: Chuyện chỉ trong nháy mắt? Ngươi lễ phép sao? )

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!

"Mẹ nó!"

"Hai tên khốn kiếp Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đúng là không phải người!"

"Rõ ràng là ra đây chơi với ta kết quả lại đánh cho ta một trận tê người!"

"Bây giờ đi giúp chủ nhân giải quyết phiền toái nhỏ, rõ ràng có thể cùng nhau đi, kết quả một người phóng ra Phệ Huyết Kết Giới, một người bày ra một cái trận pháp vây khốn ta, chờ ta xông ra khỏi song trọng lao tù này thì mẹ nó, dưa leo đồ ăn đều lạnh!"

Lúc này, Diệp Tiểu Cước đang điên cuồng đánh thẳng vào kết giới và trận pháp cũng tức hổn hển chửi ầm lên.

...

Không gian di tích!

"Quá khốn khổ!"

"Con Tiểu Kim Thử này quyết định chịu khổ!"

"Dù sao hai người các ngươi cũng đến đây, vậy thì đi qua dạy cho nó cách là chuột đi, ta cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này, dù sao toàn còn muốn gần đầy đủ ba con tiểu sủng vật trông nhà hộ viện đem về Thánh Địa trước khi trời tối!"

Nhìn thấy Kim Giáp Thử Yêu còn đang cúi đầu trầm tư, Diệp Phong cũng có chút không kiên nhẫn lên tiếng nói với hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch.

"Xong xong xong!"

"Diệp thiếu tức giận, trực tiếp kêu thuộc hạ đến!"

Chú ý tới hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch đi từ trong vết nứt không gian ra ở bên dưới, Tật Phong Xích Lôi Báo nhìn về phía Kim Giáp Thử Yêu, trên mặt cũng lộ ra vẻ đồng tình sau đó trực tiếp nói với đối phương: "Đồ chuột ngốc, đừng xoắn xuýt nữa, sẽ có người tới giúp ngươi quyết định."

Hả?

Nghe được Tật Phong Xích Lôi Báo nói như vậy, Kim Giáp Thử Yêu còn đang xoắn xuýt cũng sững sờ, sau đó tràn đầy nghi ngờ nói ra: "Tật Phong Xích Lôi Báo, ngươi nói như vậy là có ý gì?"

Trừng!

Vừa mới nói xong, trước mặt Kim Giáp Thử Yêu bỗng nhiên xuất hiện hai tên nam tử, nhìn thấy nụ cười trêu chọc ở trên mặt của bọn họ, không biết tại sao nhưng giờ phút này nó cảm nhận được một loại nguy cơ chưa bao giờ có!

"Hắc ca!"

"Dẫn nó đi chỗ khác đi!"

"Dù sao tiếp xuống quá trình giáo dục có chút tàn bạo, đừng để cho nó ảnh hưởng đến tâm tình của chủ nhân!"

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương trên mặt Kim Giáp Thử Yêu, Diệp Tiểu Bạch cũng nở một nụ cười trêu chọc quay qua nhìn Diệp Tiểu Hắc lên tiếng đề nghị.

"Được!"

Diệp Tiểu Hắc nghe xong trực tiếp đồng ý với lời đề nghị này của Diệp Tiểu Bạch, sau đó hai người một trái một phải kẹp lấy hai tay của Kim Giáp Thử Yêu trực tiếp biến mất tại chỗ.

"Xong đời!"

"Kim Giáp Thử Yêu xem như xong đời!"

"Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đã nói, lúc ấy nó suýt chút thì bị một tên điên cụt một tay đùa chơi chết, mà mặc dù Kim Giáp Thử Yêu này không phải đối mặt với tên điên cụt một tay đó nhưng lại là hai tên cường giả bí ẩn cũng gọi Diệp thiếu là chủ nhân, sợ là kết quả của nó cũng sẽ không được tốt lắm!"

Nhìn Kim Giáp Thử Yêu bị dẫn đi, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trực tiếp bay tới chỗ Diệp Phong bên dưới.

"Ài!"

"Kim Giáp Thử Yêu này cũng có thiên phú trở thành bại gia môn đồ, mặc dù ta sẽ không thu nó vào Bại Gia Môn nhưng Cường trọc đã học được cách đào góc tường nhà mình thì khó mà nói trước được!"

Sau khi Tật Phong Xích Lôi Báo đi tới trước mặt Diệp Phong, vừa khéo nghe được Diệp Phong nói như vậy, sau đó, nó ngẩn ra tại chỗ!

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó rốt cuộc ta đã nhớ tới là chuyện quan trọng gì rồi!"

"Lần này ta đi theo ra ngoài chính là muốn cầu Diệp thiếu bắt ba con thượng cổ thủ hộ Tiên Thú không có tư cách gia nhập Bại Gia Môn giống như ta!"

Điên rồi!

Lúc này, Tật Phong Xích Lôi Báo toàn bộ thú đều muốn điên rồi!

"Diệp thiếu!"

"Con Kim Giáp Thử Yêu đúng là quá không nể mặt ngươi, có thể đi theo bên cạnh ngài là phúc của nó, làm giống như là đang xin nó vậy!"

"Hơn nữa dưa hái xanh thì sẽ không ngọt!"

"Cho dù nó đồng ý thì đó cũng là bị đánh tới phục, hơn nữa với hình dạng của nó thì ta cảm thấy nó hoàn toàn không xứng đi trông coi cửa lớn của Thánh Địa!"

Cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng vẻ mặt thành thật nhìn về phía Diệp Phong khuyên bảo.

Hả?

Nghe được Tật Phong Xích Lôi Báo nói như vậy, Diệp Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó giống như cười mà không phải cười nhìn Tật Phong Xích Lôi Báo nói ra: "Tiểu Báo Tử, ngươi sợ sau này nó cũng sẽ trở thành bại gia môn đồ cho nên mới không muốn cho ta bắt nó về đúng không!"

Bành!

Nhìn thấy Diệp Phong nói toạc ra tâm tư nhỏ của mình, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó tràn đầy cầu khẩn nói ra: "Diệp thiếu, van cầu ngươi, chúng ta bắt ba thằng xui xẻo giống như ta đi, nếu không, nếu không sau này bọn chúng đều là ông nội của ta, ta không thể nào hầu hạ hết được!"

Ngay sau đó, Tật Phong Xích Lôi Báo kể chuyện mình hầu hạ Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu ra.

"Ừm?"

Chương 750 - Đi, đuổi theo Thiên Đạo kiếp vân, sau đó chơi nó

"Lúc ta không có ở đó, ngươi hầu hạ bọn chúng như thế?"

"Sau đó khi ta trở về thì hi bọn chúng bắt đầu diễn kịch?"

Nghe Tật Phong Xích Lôi Báo nói xong, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó khóe miệng nở một nụ cười tự lẩm bẩm: "Không thể không nói, kỹ thuật diễn của Tiểu Bát Tử và Tiểu Điêu Tử cũng tốt lắm, lừa gạt được cả ta!"

? ? ?

Phía trước ngươi làm nền nhiều như vậy, sau đó không phải nên an ủi tâm linh bị thương của ta một chút hay sao?

Sao còn khen bọn chúng diễn kịch giỏi?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tật Phong Xích Lôi Báo đang đứng bên cạnh toàn bộ thú đều choáng váng, tình huống này hoàn toàn không giống như những gì mà nó nghĩ, nó đã thảm như vậy, không phải là nên đạt được một chút quan tâm từ chỗ Diệp Phong hay sao?

"Cũng nên khống chế tình huống này một chút!"

"Nếu không, ta bắt về một con, Cường trọc thu vào Bại Gia Môn một con, như vậy thì coi như không xong!"

Nghĩ đến tình huống này, Diệp Phong cũng làm ra quyết định, sau đó nhìn về phía Tật Phong Xích Lôi Báo lên tiếng nói ra: "Tiểu Báo Tử, yên tâm đi, cho dù bắt được thượng cổ thủ hộ Tiên Thú có hay không có tư cách trở thành bại gia môn đồ thì bọn chúng đều sẽ không trở thành bại gia môn đồ, sau khi xong chuyện này thì ta sẽ nhắc nhở Cường trọc một chút!"

"Rất cảm động!"

"Không ngờ được là ta là một con phế thú không có tư cách trở thành bại gia môn đồ, Diệp thiếu cũng quan tâm ta như vậy!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tật Phong Xích Lôi Báo bị cảm động thật sự, mà nó không biết là sở dĩ Diệp Phong làm ra quyết định này chỉ là vì lười, không muốn cứ luôn phải chạy đi bắt thượng cổ thủ hộ Tiên Thú!

"Diệp thiếu!"

"Nếu như không cần dùng phương pháp phá sản để kích thích con chuột ngốc đó!"

"Vậy thì có thể để cho hắn dừng lại rồi hay không?"

Lúc này, nhìn thấy Đặng Vân còn đang tùy ý chạy trên mặt đất trải đầy tiên quả kim quang lấp lánh cách đó không xa, Tật Phong Xích Lôi Báo cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Đã bị đạp nát một nửa rồi cứ để cho hắn tiếp tục chạy nữa đi!"

"Dù sao đó cũng là tuổi trẻ của hắn!"

Nhìn Đặng Vân đang tùy ý chạy cách đó không xa, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

...

Đệ Nhị Tiên Vực!

"Cẩu ca!"

"Chủ nhân đang bắt thượng cổ thủ hộ Tiên Thú trong không gian di tích!"

"Ngươi nói xem chúng ta có nên biểu hiện một chút hay không?"

Tên điên cụt một tay trang bức ở Bại Thần Thành xong, lúc này cũng mặt nở một nụ cười nhìn về phía tiểu hoàng cẩu lên tiếng đề nghị!

"Ừm?"

"Chủ nhân đang bắt thượng cổ thủ hộ Tiên Thú trong không gian di tích thượng cổ?"

"Chuyện nhỏ nhặt như thế này sao có thể để cho chủ nhân tự mình động thủ được chứ?"

"Thời điểm này, để chủ nhân trở về tìm thất tiên nữ chơi trò chơi nhỏ không thơm sao?"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm đề nghị, tiểu hoàng cẩu cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó tiếp tục nói ra: "Xuất phát, phải dùng tốc độ nhanh nhất bắt tất cả thượng cổ thủ hộ Tiên Thú trong không gian di tích về Thánh Địa!"

...

"Hắc ca!"

"Bị người ta cướp việc!"

Phát hiện được động tĩnh của mấy người tiểu hoàng cẩu, Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Bạch cũng gượng cười lên tiếng nói.

"Khó làm!"

"Vốn muốn có thể đi theo bên cạnh chủ nhân chơi thêm một hồi!"

"Nhưng bị Diệp Tiểu Kiếm làm như vậy thì sợ làm xong vụ này là chúng ta phải về Tinh Hồn Phong!"

Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, trên mặt Diệp Tiểu Hắc cũng toát ra vẻ bất đắc dĩ.

Hả?

Làm gì?

Hai người các ngươi bỗng nhiên đều nhìn ta như vậy làm gì?

Mẹ nó ta đã phục, không phải là các ngươi muốn đánh ta một trận nữa đó chứ?

Vốn đang nghe hai người nói chuyện say sưa ngon lành, nhưng phát hiện hai người bỗng nhiên đều suy tư nhìn mình, trong nháy mắt Kim Giáp Thử Yêu luống cuống!

Một lát sau!

"Chủ nhân!"

"Chúng ta về đến rồi!"

"Chủ nhân!"

"Thông qua chúng ta không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng thuần phục được nó!"

Sau khi Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch dẫn Kim Giáp Thử Yêu đầu sưng như đầu hèo bay trở về, cũng như trút được gánh nặng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

? ? ?

Thần mẹ nó không ngừng cố gắng?

Ta cũng xin tha tám trăm lần, kết quả các ngươi đều giống như không nghe thấy, mẹ nó chỉ biết đánh ta!

Nghe được hai người không biết xấu hổ như thế, Kim Giáp Thử Yêu cũng nở một nụ cười khổ, dù trong lòng có vạn phần phẫn nộ nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, ai biết hai tên ma quỷ này sẽ tùy tiện tìm lý do tiếp tục đánh nó nữa hay không!

Cách đó không xa!

"Tình huống như thế nào?"

"Thượng cổ thủ hộ Tiên Thú, tồn tại vô địch thời đại này, vậy mà quỳ xuống trước mặt Diệp thiếu?"

Sau khi đạp nát toàn bộ mười vạn trái Kim Tinh Linh Quả, trong lúc Đặng Vân chuẩn bị đi tìm Diệp Phong thì thấy được cảnh tượng kinh hãi khiến cho tâm thần hắn rung mạnh!

"Diệp thiếu!"

"Chỉ một lát như thế mà đã thu phục được thượng cổ thủ hộ Tiên Thú này rồi?"

"Ngươi làm như thế nào?"

Sau khi Đặng Vân đi tới trước mặt Diệp Phong, cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.

"Đánh một trận!"

"Sau đó nó phục!"

"Về phần đánh như thế nào, vậy ta cũng không rõ ràng!"

Nghe được Đặng Vân hỏi như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.

Một lát sau!

Oanh! Oanh! Oanh!

Khi mọi người và hai thú rời khỏi di tích không gian, trong nháy mắt không trung lôi âm nổ vang, Thiên Đạo uy áp kinh khủng cũng theo đó mà bao phủ khu vực này!

Ừng ực!

Cảm nhận được Thiên Đạo uy áp khiến cho người ta hít thở không thông, Đặng Vân cũng thần sắc sợ hãi nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Phong sắc mặt bình thản đang đứng bên cạnh hỏi: "Diệp thiếu, thật sự không có vấn đề sao?"

"Có vấn đề gì?"

"Không phải chỉ là Thiên Đạo kiếp vân sao?"

"Yên tâm đi, nó ra chỉ là ra làm dáng cho có mà thôi, không dám bổ chúng ta!"

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Đặng Vân, Diệp Phong cũng lên tiếng an ủi.

? ? ?

Không phải chỉ là Thiên Đạo kiếp vân sao?

Còn chỉ ra để làm dáng cho có?

Chương 751 - Đi, đuổi theo Thiên Đạo kiếp vân, sau đó chơi nó (2)

Lời này ngươi nói ra chính ngươi cũng tin sao?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đặng Vân cũng trực tiếp nở nụ cười khổ, nếu không phải là bởi vì Thiên Đạo uy áp khiến cho bây giờ hắn không thể động đậy được thì mẹ nó hắn đã chạy từ lâu rồi, làm gì rảnh rỗi để mà hỏi thăm Diệp Phong vấn đề này!

(Thiên Đạo kiếp vân: Mẹ nó! Tại sao lại là tên ma quỷ này, mẹ nó ta bổ không nổi còn không trốn thoát được hay sao?)

Lúc này, Thiên Đạo kiếp vân ngưng tụ thành hình cũng phát hiện Diệp Phong, sau đó trực tiếp bay đi dưới ánh mắt khó có thể tin của Đặng Vân và Kim Giáp Thử Yêu!

Bay đi rồi?

Mẹ nó, Thiên Đạo kiếp vân bay đi rồi?

Thấy cảnh này, cho dù là Đặng Vân hay là Kim Giáp Thử Yêu, bọn họ đều không dám tin vào hai mắt của mình, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được là Thiên Đạo kiếp vân còn mẹ nó biết bay!

"Hai thủ hạ của ta còn chưa có chơi thoải mái mà ngươi đã chạy!"

Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân trực tiếp bay đi, Diệp Phong cũng vung tay lên, trực tiếp hô: "Đi, đuổi theo Thiên Đạo kiếp vân, sau đó chơi nó!"

...

"Mẹ nó!"

"Cảm giác này cũng quá sung sướng đi!"

"Không ngờ được là Thiên Đạo kiếp vân cũng không gì hơn cái này a!"

Ngồi trên lưng Kim Giáp Thử Yêu, nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân bị bọn họ đuổi theo, không ngừng tăng thêm tốc độ bay đi, Đặng Vân cũng hưng phấn hô to lên, hắn nằm mơ cũng không ngờ được là có một ngày hắn còn có thể đuổi theo Thiên Đạo kiếp vân chạy khắp nơi!

"Ngươi hưng phấn cái rắm a!"

"Thiên Đạo kiếp vân sợ Diệp thiếu!"

"Ngươi tin hay không, bây giờ nếu như bây giờ Diệp thiếu dẫn theo thủ hạ của hắn rời khỏi đây thì Thiên Đạo kiếp vân sẽ quay trở lại đuổi theo hai tên rác rưởi chúng ta điên cuồng oanh tạc hay không!"

Nghe được Đặng Vân nói như vậy, Kim Giáp Thử Yêu cũng cực kỳ khinh thường lên tiếng nói, nhưng trong lòng hưng phấn nghĩ: "Lần này có thể nói là ta quá may mắn, mặc dù bị đánh cho mấy trận tê người nhưng có thể đi theo bên cạnh cường giả khủng bố như thế thì cũng đáng giá!"

"Tiểu Hắc!"

"Tiểu Bạch!"

"Chơi cũng gần đủ rồi!"

"Trực tiếp xử lý Thiên Đạo kiếp vân, sau đó chúng ta còn phải nhanh chóng đi bắt hai con thượng cổ thủ hộ Tiên Thú còn lại nữa!"

Cảm thấy chơi không sai biệt lắm, Diệp Phong cũng trực tiếp tiếng nói với Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch.

"Chủ nhân!"

"Ngươi xem ta cái gì tới cho ngươi nè!"

Đúng lúc này, giọng nói của tiểu hoàng cẩu bỗng nhiên từ đằng xa vọng lại!

"Ngọa tào! ! !"

"Một chó một lang một tiểu long, mẹ nó dẫn theo mười Thiên Đạo kiếp vân chạy tới?"

Sau khi Đặng Vân, Kim Giáp Thử Yêu và Tật Phong Xích Lôi Báo nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nơi xa thì tất cả đều trừng to hai mắt kinh hô lên.

"Mẹ nó!"

"Cẩu Tử này chơi càng ngày càng lớn!"

"Ta mới dẫn ra một đạo Thiên Đạo kiếp vân vui đùa chơi, nó mẹ nó trực tiếp dẫn ra hơn mười đạo Thiên Đạo kiếp vân!"

"Cái này cần phải làm ra chuyện gì khiến cho người người oán trách mới có thể dẫn ra nhiều Thiên Đạo kiếp vân như vậy!"

Diệp Phong nhìn thấy giặc cướp ba thú đang dẫn theo hơn mười đạo Thiên Đạo kiếp vân chạy thẳng tới chỗ mình thì trong nháy mắt trên mặt cũng treo đầy hắc tuyến!

"Cẩu Tử!"

"Các ngươi đang làm cái gì đó!"

"Tại sao lại dẫn ra nhiều Thiên Đạo kiếp vân như vậy?"

"Còn nữa, tại sao không để cho Tiểu Kiếm trực tiếp giải quyết hết?"

Khi tiểu hoàng cẩu chạy tới, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Trước đó Tiểu Kiếm nói với ta ngươi đang bận bịu bắt thượng cổ thủ hộ Tiên Thú trong không gian di tích, ta suy nghĩ, loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể để chủ nhân ngài tự mình động thủ được, những lúc như thế này đi tìm thất tiên nữ chơi trò chơi nhỏ không phải hay hơn hay sao?"

"Cho nên dưới sự dẫn dắt của giặc cướp ba thú chúng ta, Diệp Tiểu Kiếm đã thành công bắt mười lăm con thượng cổ thủ hộ Tiên Thú, cũng đưa đến Thánh Địa!"

"Sau đó Diệp Tiểu Kiếm còn nói bên chỗ chủ nhân cũng chỉ có một đạo Thiên Đạo kiếp vân, vậy chắc chắn là đạo Thiên Đạo kiếp vân này rất cô đơn, cho nên chúng ta dẫn mười lăm đạo Thiên Đạo kiếp vân qua, chuẩn bị cho đạo Thiên Đạo kiếp vân lẻ loi trơ trọi này có bạn, đương nhiên, cũng thuận tiện một mẻ hốt gọn chúng nó!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, tiểu hoàng cẩu cũng nở một nụ cười bỉ ổi giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Quá cô đơn?

Làm bạn?

Sau đó một mẻ hốt gọn?

Bây giờ ngươi biết chơi như vậy rồi hay sao?

Nghe được tiểu hoàng cẩu giải thích, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tự lẩm bẩm: "Làm người phải biết điều một chút, sau này cũng dễ nói chuyện, bây giờ chúng ta không nể mặt Thiên Đạo như thế, sau này nếu như nó không đi ra ngoài thì phải làm sao bây giờ!"

Một bên khác!

"Kim Giáp Thử Yêu!"

"Có phải là ngươi hoa mắt rồi hay không?"

"Sao ta lại cảm nhận được hơn mười đạo Thiên Đạo kiếp vân đang tập trung lại một chỗ ở trên không trung hình như đang phát run?"

Nhìn thấy hơn mười đạo Thiên Đạo kiếp vân ở trên không trung đều đang không ngừng run run, Đặng Vân cũng lộ ra vẻ khó có thể tin quay qua nhìn Kim Giáp Thử Yêu đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.

"Đặng Vân!"

"Ngươi không có hoa mắt!"

"Những. . . những Thiên Đạo kiếp vân đó hình như là đang phát run thật!"

Nghe được Đặng Vân, Kim Giáp Thử Yêu cũng lắp ba lắp bắp lên tiếng đáp lại, đồng thời kinh hãi nói: "Bây giờ người tu luyện ở thời đại này đều đã bưu hãn đến trình độ này rồi hay sao, cho dù là Thiên Đạo kiếp vân cũng có thể tùy ý bắt được?"

"Này!"

"Hai tên rác rưởi các ngươi có thể đừng có ngạc nhiên như vậy hay không?"

"Không phải chỉ là một chút đám mây nhỏ biết phóng điện hay sao, như vậy thì có gì mà đáng sợ, còn chưa đủ ta một kiếm trảm đây này!"

"Nếu như các ngươi cứ giữ tâm tính như vậy thì sau này làm sao có thể đi theo bên cạnh của chủ nhân?"

Ngay lúc một người một thú thấp giọng bàn tán với nhau thì một kiếm khách cụt một tay thần sắc điên cuồng xuất hiện ở trước người của bọn họ, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường lên tiếng nói.

"Đại. . . đại nhân, ngài nói rất đúng!"

Chương 752 - Thiên Đạo kiếp vân: Các ngươi cũng không thể khi dễ mấy như vậy được

"Ta sẽ cố gắng điều chỉnh tâm tính mình, chỉ là Thiên Đạo kiếp vân thì là cái thá gì!"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, cảm nhận được cảm giác áp bách vô hình khiến cho mình phải ngạt thở đến từ đối phương, Kim Giáp Thử Yêu cũng vội vàng lên tiếng tỏ thái độ!

"Ngươi thì sao!"

Nhìn thấy Đặng Vân không có có phản ứng gì, Diệp Tiểu Kiếm cũng nhìn về phía đối phương lên tiếng dò hỏi.

"Đại. . . đại nhân!"

"Ta, nếu như ta nói ta chỉ là người qua đường mà thôi, Diệp thiếu hoàn toàn không có ý muốn dẫn theo ta bên cạnh thì ngươi có tin hay không?"

Lúc này, Đặng Vân cũng gượng cười nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm giải thích rõ cho hắn biết, đồng thời thời khắc này hắn cũng rất hy vọng mình chính là một con thượng cổ thủ hộ Tiên Thú!

"Ừm?"

"Tư chất kém!"

"Ngộ tính kém!"

"Tu vi kém!"

"Tiểu huynh đệ... cũng kém!"

"Tổng hợp lại thì ngươi đúng là không có tư cách để đi theo bên cạnh chủ nhân!"

Kiểm tra tình huống của Đặng Vân một hồi, Diệp Tiểu Kiếm cũng trưng vẻ mặt thành thật ra khẽ gật đầu xem như tin tưởng những lời mà đối phương nói.

"Đặng Vân!"

"Ngươi, ngươi đi làm cái gì?"

Nhìn thấy Đặng Vân thần sắc cô đơn đi qua một bên, Kim Giáp Thử Yêu cũng vội vàng lên tiếng dò hỏi.

"Đừng hỏi!"

"Ta chỉ muốn yên tĩnh một mình!"

Sau khi đáp lại một câu, Đặng Vân một thân một mình yên lặng đi qua một bên, để lại cho mọi người một bóng lưng cô tịch.

...

(Thiên Đạo kiếp vân: Mẹ nó! Rốt cuộc có diệt chúng ta hay không, nếu muốn thì phải tranh thủ, nhìn dáng vẻ kinh hồn táng đảm của chúng ta như vậy rất là thoải mái hay sao?)

Hình như nghe được tiếng lòng của Thiên Đạo kiếp vân, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho ba người Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch: "Tranh thủ giải quyết đi, còn về mỗi người các ngươi chia nhau mấy đạo Thiên Đạo lôi kiếp thì tự các ngươi thương lượng với nhau đi!"

Một lát sau!

"Chủ nhân!"

"Ta chẻ Thiên Đạo kiếp vân thành dáng vẻ của ngươi, ngươi xem xem có giống hay không?"

"Chủ nhân!"

"Ta chôn xuống mấy chục vạn Huyết Đạn ở trong Thiên Đạo kiếp vân, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, ta có thể lập tức dẫn nổ, đến lúc đó cảnh tượng chắc chắn sẽ rất hùng vĩ!"

"Chủ nhân!"

"Ta đã bày ra trận pháp siêu cường, không chỉ có thể tùy ý xóa đi Thiên Đạo kiếp vân mà còn có thể đem những Thiên Đạo kiếp vân này về Thánh Địa, chỉ cần không hao hết Thiên Đạo chi lực ẩn chứa bên trong thì có thể nuôi chơi mãi, nếu như có kẻ địch tập kích thì còn có thể kéo ra ngoài cho sét đánh!"

Lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch cũng vang lên trên không trung.

Nghe được ba người nói như vậy, Diệp Phong bị kinh hãi thật sự, thầm nghĩ trong lòng: "Ta kêu các ngươi tranh thủ thời gian giải quyết kết quả các ngươi lại chơi, không thể để lại chút tôn nghiêm cuối cùng Thiên Đạo kiếp vân hay sao?"

Nghĩ đến đây, trên mặt Diệp Phong cũng dần dần toát ra vẻ hưng phấn, sau đó trực tiếp hô lớn: "Giống, kích nổ, kéo về Thánh Địa!"

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó đừng có chơi như vậy chứ!"

"Ta sống sắp hơn vạn năm, từng nhìn thấy làm vườn, nuôi cỏ, nuôi cây, nuôi hài tử và nuôi Tiên Thú, đúng là chưa từng thấy ai nuôi Thiên Đạo kiếp vân chơi!"

"Thiên Đạo kiếp vân, đó chính là hóa thân của Thiên Đạo ý chí, là cơn ác mộng của người tu luyện và Tiên Thú! ! !"

Thấy cảnh này, Đặng Vân cũng muốn điên rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong lại điên cuồng đến muốn xem Thiên Đạo kiếp vân như sủng vật nuôi, đây là chuyện mà người có thể làm ra được hay sao?

"Đặng Vân!"

"Không còn chuyện gì nữa rồi, chúng ta phải đi!"

"Bên trong cá tiên giới này có chứa Ngộ Thương Thạch và âm Dương Huyễn Đồng Thảo mà trước đó đã hứa sẽ cho ngươi, ngươi cầm lấy đi!"

"Sau này chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại!"

Giao tiên giới cho Đặng Vân, sau đó Diệp Phong dẫn mọi người và hai thú đi vào vết nứt không gian mà Diệp Tiểu Kiếm vừa mới bổ ra.

"Ai!"

"Suy cho cùng là ta không có cái số đó!"

Nhìn thấy Diệp Phong biến mất trong vết nứt không gian, Đặng Vân cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó đưa mắt nhìn tiên giới trong tay mình sau đó tự lẩm bẩm: "Mặc dù không thể đi theo bên cạnh Diệp nhưng có Ngộ Thương Thạch Đệ Cửu Cảnh và Đệ Thập Cảnh với một lượng lớn âm Dương Huyễn Đồng Thảo thì cũng coi như là cho ta một cơ hội để đặt chân lên đỉnh phong!"

...

Bên ngoài Tinh Hồn Thánh Địa!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng một ngàn vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *1, ban thưởng Thạch Phá Truy Thiên Lôi *1000000."

Thạch Phá Truy Thiên Lôi: Một loại Tiên Khí sử dụng một lần đặc thù, khi sử dụng nó với người tu luyện và Tiên Thú thì có thể khóa chặt khí tức của đối phương, từ đó có thể tiến hành truy tung và công kích chính xác, mỗi một cái Thạch Phá Truy Thiên Lôi nổ tung thì lực lượng sinh ra đều có thể tùy tiện xóa bỏ một cường giả Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!

? ? ?

Mẹ nó, cái này là một cái đại sát khí!

Hơn nữa còn thưởng cho ta một trăm vạn khỏa, nhìn khắp toàn bộ thượng giới, cho dù tính luôn cả Tiên Thú thì sợ là cũng không thể tìm ra đủ được một trăm vạn cường giả tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!

Hiểu rõ tình huống của Thạch Phá Truy Thiên Lôi, sau đó Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình.

"Tiểu Bạch!"

"Năm đạo Thiên Đạo kiếp vân này có thể giao cho người khác khống chế hay không?"

Tạm thời không suy nghĩ thêm về một trăm vạn khỏa Thạch Phá Truy Thiên Lôi này nữa, Diệp Phong quay qua nhìn Diệp Tiểu Bạch lên tiếng hỏi thăm về vấn đề này.

"Chủ nhân!"

"Nó có trận nhãn, giống như đại trận mê cung này, chỉ cần có người kích hoạt lên trận nhãn thì có thể khống chế được năm đạo Thiên Đạo kiếp vân này!"

"Mà thông qua ta dò xét, bên trong mỗi một đạo Thiên Đạo kiếp vân đều đủ để bắn ra một trăm đạo Thiên Đạo lôi kiếp!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Bạch lập tức giải thích rõ cho hắn biết.

"Diệp trưởng lão, ngài về..."

Chương 753 - Ta ít đọc sách, ngươi đừng có chơi ta như vậy

Sau khi phát hiện Diệp Phong trở về, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng dùng tốc độ nhanh nhất từ ở trong đại trận mê cung vọt ra, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.

Hắn hoàn toàn không ngờ được là lần này Diệp Phong ra ngoài, thoáng cái bắt trở lại mười lăm con thượng cổ thủ hộ Tiên Thú, nghĩ đến chuyện mình có thể thống lĩnh nhiều thượng cổ Tiên Thú thực lực kinh khủng như vậy trông cửa lớn thì sao có thể không khiến cho hắn hưng phấn cho được!

Nhưng mà không đợi hắn nói xong thì đã nhìn thấy năm đạo Thiên Đạo kiếp vân ở trên không trung, tình huống này khiến cho hắn choáng váng!

"Ngọc Quỷ trưởng lão!"

"Ngươi đi ra đúng lúc lắm!"

"Còn Kim Giáp Thử Yêu này cũng đem về để trông cửa lớn, đồng thời ta còn đem trở về năm đạo Thiên Đạo kiếp vân, bọn chúng đều đã bị trận pháp khống chế, bây giờ ta giao tất cả bọn chúng cho ngươi, nếu như có kẻ địch đến xâm phạm thì ngươi hoặc là thả Tiên Thú ra ngoài hoặc là thả Thiên Đạo kiếp vân ra ngoài bổ, tất cả dựa vào tâm trạng của người!"

Nhìn thấy Ngọc Quỷ trưởng lão đi từ bên trong đại trận mê cung ra, Diệp Phong cũng cười nói cho hắn biết tình huống này.

? ? ?

Thiên Đạo kiếp vân còn có thể bị trận pháp khống chế?

Ta ít đọc sách, ngươi cũng đừng có chơi ta!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt Ngọc Quỷ trưởng lão cũng lóe lên vẻ khó tin bởi vì tình huống này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn!

Trong sự hiểu biết của hắn, Thiên Đạo kiếp vân chính là Thiên Vương lão tử, ai có thể cưỡi trên người Thiên Vương lão tử đi ị được chứ!

Một lát sau!

"Diệp trưởng lão!"

"Ngài đi thong thả, những thượng cổ thủ hộ Tiên Thú và Thiên Đạo kiếp vân này ta sẽ quản lý tốt !"

"Có ta ở đây, nếu ai muốn công phá đại môn Tinh Hồn Thánh Địa chúng ta thì phải bước qua thi thể của ta trước đã!"

Kích hoạt trận nhãn khống chế Thiên Đạo kiếp vân, sau đó Ngọc Quỷ trưởng lão cũng thần tình kích động lên tiếng bảo đảm với Diệp Phong.

"Ngọc Quỷ trưởng lão!"

"Có ngươi thủ hộ đại môn Tinh Hồn Thánh Địa, ta yên tâm!"

Nghe được Ngọc Quỷ trưởng lão nói như vậy, Diệp Phong cũng cười lớn lên tiếng nói!

"Đúng rồi!"

"Gần đây Thánh Địa chúng ta xảy ra chuyện gì sao?"

"Lại để sư tôn của ta gấp gáp trở về xử lý như vậy?"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay qua nhìn Ngọc Quỷ trưởng lão lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp trưởng lão!"

"Thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì!"

"Chính là lão tông chủ cảm thấy đã đến lúc nên đi tiêu diệt Bồng Lai Tiên Đảo, Thái Hư Kiếm Tông và Thiên Vũ Tông cho nên mới gọi Thánh Chủ về."

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng lập tức giải thích rõ cho hắn biết.

"Đúng!"

"Lúc trước vì thu chút lợi tức trước mà trực tiếp dời trống tất cả bảo vật của ba cái thế lực này!"

"Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc nên đi tiêu diệt bọn họ!"

Nghe được Ngọc Quỷ trưởng lão nói như vậy, Diệp Phong cũng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, Thiên Hạc Tông có một cường giả tu vi Tiên Kiếp Cảnh Nhất Trọng đỉnh phong sắp đi vào Thánh Địa, mục đích của đối phương là huyết tẩy Tinh Hồn Thánh Địa, một người cũng không để lại!"

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.

Hả?

Tại sao Thiên Hạc Tông lại phái người đến huyết tẩy Thánh Địa?

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Hệ thống, tại sao Thiên Hạc Tông này muốn huyết tẩy Thánh Địa?"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, một tin tức xa lạ cũng xuất hiện ở trong đầu Diệp Phong.

Một lát sau!

"Thú vị!"

"Đúng là thú vị!"

"Không ngờ được là Thiếu tông chủ Thái Hư Kiếm Tông Phùng Dương lại được cơ duyên lớn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường cách đây không lâu, do đó được tông chủ Thiên Hạc Tông xem trọng, cũng thu làm đệ tử thân truyền!"

Sau khi hiểu rõ được những tình huống này, khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười lạnh, sau đó tự lẩm bẩm: "Thiên Hạc Tông này cũng coi như là chúa tể một phương ở Hỗn Loạn Hoang Vực, hơn nữa những người trong tông môn này cũng là hạng người tâm ngoan thủ lạt, nhưng những chuyện này cũng không có liên quan gì tới ta, nhưng mà bây giờ bọn họ muốn ra mặt cho Phùng Dương, thậm chí còn muốn huyết tẩy Tinh Hồn Thánh Địa ta, vậy thì chính là bọn họ tự tìm đường chết!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp lên tiếng nói với Diệp Tiểu Kiếm đang đứng bên cạnh: "Tiểu Kiếm, theo ta ra ngoài một chuyến!"

...

"Chủ nhân!"

"Chúng ta đi làm gì?"

Sau khi rời khỏi Thánh Địa, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm

"Có một kẻ địch đang chạy đến Thánh Địa chúng ta, hơn nữa còn muốn huyết tẩy Tinh Hồn Thánh Địa chúng ta!"

"Cho nên ta chuẩn bị ngăn chặn trước, trực tiếp đánh giết đối phương!"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm, Diệp Phong cũng kể sơ tình huống cho hắn nghe.

Trừng!

Nghe đến đây, trong nháy mắt Diệp Tiểu Kiếm cảm giác được tên nam tử ngoài hơn mười dặm, sau đó tràn đầy hưng phấn hỏi: "Chủ nhân, vậy thì một hồi để cho ta một kiếm chém hắn hay là dùng màu vảng kiếm cắt hắn thành thịt nát?"

"Không cần ngươi xuất thủ!"

"Ta chuẩn bị để tên đó cảm nhận cảm giác vui sướng khi bị mấy vạn khỏa Thạch Phá Truy Thiên Lôi điên cuồng đuổi theo!"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm, Diệp Phong lại mặt lộ vẻ hưng phấn nói ra phương pháp giải quyết của mình.

? ? ?

Không cần ta xuất thủ?

Vậy dẫn theo ta tới đây để làm gì?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm ngẩn ra tại chỗ, hóa ra hắn hưng phấn sớm?

"Tiểu Kiếm!"

"Lúc này có phải trong lòng của ngươi đang có rất nhiều nghi vấn hay không?"

"Có phải là ngươi rất muốn biết nếu như không cần ngươi động thủ nhưng tại sao còn phải dẫn theo ngươi tới đây hay không?"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm tràn đầy vẻ nghi hoặc, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng hỏi.

"Chủ nhân!"

"Đúng là thuộc hạ đang muốn hỏi!"

Nghe được Diệp Phong nói ra nghi ngờ trong lòng mình, Diệp Tiểu Kiếm cũng trực tiếp thừa nhận.

"Bởi vì ta cần ngươi dẫn ta bay lên!"

Chương 754 - Thạch Khang bối rối, không coi trọng ta như vậy sao?

"Mặc dù 'cường địch' sắp đến này sẽ bị mấy vạn Thạch Phá Truy Thiên Lôi điền cuồng truy kích nhưng chắc chắn là ta không thể đuổi kịp hắn, vì có thể nhìn thấy hắn vui vẻ chạy loạn cho nên mới dẫn ngươi đi theo."

Lúc này, Diệp Phong nở một nụ cười, trực tiếp nói thẳng nguyên nhân.

? ? ?

Dẫn ta theo chính là vì muốn ta đưa ngươi bay lên?

Ngươi để cho một người thiếu mất một cánh tay làm chuyện này, ngươi cảm thấy thích hợp lắm hay sao?

Không phải dẫn thủ hộ Tiên Thú rác rưởi theo thì càng thích hợp hơn hay sao?

Nghe được Diệp Phong giải thích, Diệp Tiểu Kiếm cũng nở một nụ cười khổ, hắn rất muốn hỏi Diệp Phong một câu: "Thư thư phục phục ngồi trên lưng thủ hộ Tiên Thú không thơm sao?"

Ừm!

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Kiếm phát hiện được khí tức cường địch càng ngày càng gần, cũng vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở Diệp Phong: "Chủ nhân, cường địch đó sắp qua tới đây!"

"Ngọa tào!"

"Ngươi còn diễn?"

"Chỉ là 'cường địch', ngươi còn diễn?"

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc trên mặt của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Phong cũng yên lặng dựng lên một ngón tay cái.

...

"Ai!"

"Một cái Thánh Địa nho nhỏ ở Đông Châu thôi mà còn muốn ta phải tự mình đi một chuyến, đúng là không thú vị chút nào!"

"Thời điểm này, ra ngoài tìm hai muội tử uống chút rượu, bàn chuyện nhân sinh một chút không hay hơn sao?"

Thạch Khang đang chạy đến Tinh Hồn Thánh Địa, lúc này cũng cảm thấy không thú vị lên tiếng tự nói, dù sao hắn có tu vi kinh khủng Tiên Kiếp Cảnh nhất trọng đỉnh phong, không nói khoa trương một chút nào, hắn đến Đông Châu thì chính là tồn tại có thể đi ngang.

Hả?

Đúng lúc này, Thạch Khang chợt phát hiện phía trước có hai người ngăn cản đường đi của mình, tình huống này khiến cho trên mặt của hắn dần dần xuất hiện nụ cười khát máu, sau đó cũng không thèm nói nhảm chút nào, trực tiếp chém ra một kiếm kinh khủng thẳng tới chỗ hai người đối diện, định xóa bỏ hai người đó!

Một bên khác!

"Thú vị!"

"Một câu nói nhảm cũng không nói, vừa ra tay chính là sát chiêu chí mạng!"

"Không hổ là ác đồ đi ra từ Hỗn Loạn Hoang Vực!"

Nhìn thấy Thạch Khang đối diện vừa gặp mặt thì đã đánh ra một kiếm, Diệp Phong cũng cười lạnh tự nói.

"Chủ nhân!"

"Có cần ta chém ra một đạo kiếm khí mạnh gấp một trăm triệu lần trả lại hắn hay không!"

Lúc này, chú ý tới Diệp Phong có chút tức giận, Diệp Tiểu Kiếm cũng vội vàng lên tiếng nói.

"Không cần!"

"Ngươi bắt lấy đạo kiếm khí này cho ta, sau đó vui đùa ngay trước mặt của đối phương!"

"Ta muốn làm cho đối phương biết kiếm khí mạnh mẽ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng chỉ là đồ chơi trong tay chúng ta mà thôi!"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm đề nghị, Diệp Phong lại lắc đầu, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.

"Ngọa tào!"

"Kiếm khách cụt một tay đó là tình huống như thế nào?"

"Không chỉ bắt lấy kiếm khí kinh khủng mà ta chém ra, còn mẹ nó dùng kiếm khí mà ta vẫn lấy làm kiêu ngạo để tỉa lông chân?"

"Mẹ nó, này là xem thường ta đến mức nào?"

Khi Thạch Khang nhìn thấy kiếm khí mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo bị kiếm khách cụt một tay đối diện một tay nắm lấy, sau đó tỉa lông chân ở ngay trước mặt hắn thì cả người hắn đều muốn điên rồi!

"Tay không tiếp kiếm khí!"

"Hơn nữa còn có thể hoàn toàn khống chế được kiếm khí của ta!"

"Cho dù là cường giả cao hơn ta mấy đại cảnh giới cũng không thể nào nhẹ nhõm tùy ý làm được như vậy!"

Sau khi hết khiếp sợ, Thạch Khang có chút luống cuống!

Bây giờ hắn có thể khẳng định là kiếm khách cụt một tay đối diện đó có thực lực hơn xa mình nhiều, hắn hoàn toàn không ngờ được là hắn vừa mới đến Đông Châu mà hắn có thể tùy ý tung hoành thì lại đá vào một tấm sắt như vậy!

Bành!

"Đại nhân!"

"Vừa nãy là ta quá vô lý!"

"Hi vọng đại nhân đừng có trách tội, có thể tha cho ta một con đường sống hay không!"

Mà khiến cho Diệp Phong và Diệp Tiểu Kiếm cảm thấy bất ngờ chính là đối phương trực tiếp quỳ xuống trước mặt hai người, tốc độ nhận sợ này là hai người hiếm gặp!

"Chủ nhân!"

"Gia hỏa này không ra bài theo kịch bản, trực tiếp làm rối loạn kế hoạch của ngươi!"

Lúc này, Diệp Tiểu Kiếm cũng nhìn về phía Diệp Phong thấp giọng nói.

"Như vậy cũng không có ý nghĩa gì!"

"Nếu đã như vậy thì bắt đầu ném Thạch Phá Truy Thiên Lôi đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, lại nhìn Thạch Khang đối diện trực tiếp nhận sợ một chút, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ thất vọng lên tiếng nói.

"Chủ nhân!"

"Còn có một vấn đề, chính là 'cường địch' đối diện không biết uy lực của Thạch Phá Truy Thiên Lôi!"

"Nếu như hắn không trốn, chỉ sợ một cái Thạch Phá Truy Thiên Lôi là có thể trực tiếp nổ chết hắn!"

Nhìn thấy Diệp Phong lấy ra hai cái quả cầu màu đen lớn chừng quả đấm, Diệp Tiểu Kiếm cũng lên tiếng nhắc nhở, dù sao hắn nhớ trước đó Diệp Phong nói, muốn ném mấy vạn cái Thạch Phá Truy Thiên Lôi về phía đối phương!

"Ừm?"

"Đây đúng là một vấn đề!"

"Nếu như có đối tượng để thí nghiệm thì tốt!"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nhắc nhở, Diệp Phong cũng khẽ nhíu mày tự nói.

...

Trong Tinh Hồn Thánh Địa!

Vẫn luôn chú ý đến tình huống bên chỗ Diệp Phong, hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch nghe được Diệp Phong nói như vậy thì trong mắt đều hiện lên một vòng tinh quang, mà khi hai người liếc nhau, trên mặt đều nở một nụ cười xấu xa!

"Mẹ nó!"

"Hai tên khốn kiếp các ngươi còn chưa hết đúng không!"

"Trước đó chủ nhân đã có chút bất mãn với ta, bây giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội để biểu hiện mà hai tên khốn kiếp các người lại mẹ nó lừa ta nữa!"

Nhìn thấy hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch trước khi đi lại dùng kết giới và trận pháp vây khốn mình lần nữa, Diệp Tiểu Cước cả người đều muốn nổ, hắn hoàn toàn không ngờ được là bây giờ là hai người này lại trở nên chó như vậy!

Một bên khác!

Hả?

Nhìn thấy hai cái vết nứt không gian bỗng nhiên xuất hiện ở trên không trung, Diệp Phong cũng toát ra vẻ nghi hoặc.

"Chủ nhân!"

"Ngươi cần đối tượng để thí nghiệm, Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch đưa tới cho ngươi!"

Ngay lúc Diệp Phong nghi hoặc, Diệp Tiểu Kiếm đang đứng bên cạnh giải thích.

Rống! Rống!

Chương 755 - Kiên trì được nửa nén hương, cái này mà gọi là cho ta cơ hội sống sót đó hả?

Theo Diệp Tiểu Kiếm vừa nói dứt câu, hai tiếng thú gào từ hai vết nứt không gian truyền ra, ngay sau đó, hai con Tiên Thú tản ra khí tức khủng bố từ trong vết nứt không gian bay ra, mà trên mặt của bọn nó thì lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Ngọa tào!"

"Tại sao ta cảm thấy khí tức này cũng không kém gì tông chủ?"

"Chẳng lẽ hai con Tiên Thú này là Tiên Thú kinh khủng có tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?"

Phát hiện ra được khí tức uy áp kinh khủng này, Thạch Khang đến quỳ dưới đất cũng lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi, mà chuyện khiến cho hắn cảm thấy càng sợ hãi hơn nữa chính là hắn phát hiện hai con tiên thú kinh khủng này trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ giống như là ở phía sau lưng của chúng nó có đại khủng bố gì đó, hắn không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là tồn tại như thế nào mới có thể khiến cho tiên thú mạnh mẽ như thế sợ hãi như thế!

"Chủ nhân!"

"Chúng ta đưa đối tượng thí nghiệm đến cho ngươi!"

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch cũng đi từ trong vết nứt không gian ra, sau đó tràn đầy hưng phấn nhìn về phía Diệp Phong la lớn.

? ? ?

Đối tượng thí nghiệm?

Có ý gì?

Nghe được Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, cho dù là hai đại Tiên Thú khủng bố đang thấp thỏm lo âu hay là Thạch Khang đều cảm thấy khó hiểu.

"Không tệ!"

"Lại có hai con Tiên Thú xui xẻo để thử uy lực của Thạch Phá Truy Thiên Lôi!"

Nhìn hai con Tiên Thú kinh khủng xui xẻo ở trên không trung, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hưng phấn nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm đang đứng bên cạnh lên tiếng nói ra: "Tiểu Kiếm, cầm lấy Thạch Phá Truy Thiên Lôi, bắt đầu từ ngươi đi!"

Hả?

Nhìn Diệp Phong đưa tới hai viên Thạch Phá Truy Thiên Lôi, lại nhìn tay cụt của mình một chút, Diệp Tiểu Kiếm cũng nở một nụ cười khổ, hắn cảm thấy Diệp Phong đang chơi hắn nhưng mà hắn không có chứng cứ!

"À!"

"Suýt nữa quên mất, ngươi chỉ có một cánh tay!"

Đang lúc Diệp Tiểu Kiếm mọc cánh tay trái đã cụt ra được một nửa thì Diệp Phong bỗng nhiên nói một câu như vậy, sau đó ném hai viên Thạch Phá Truy Thiên Lôi trong tay cho hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch.

Cái gì!

Làm gì đó!

Cánh tay trái của ta đã mọc ra được một nửa, sau đó lại không cần ta nữa?

Nhìn thấy Diệp Phong ném Thạch Phá Truy Thiên Lôi cho hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Kiếm đang đứng bên cạnh trực tiếp ngẩn ra tại chỗ, phải biết, dù là mới mọc ra một nửa nhưng nếu như bị Diệp Tiểu Đường nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ kéo đứt nữa!

Đây là không giúp đỡ được còn bị tội?

"Kích nổ!"

Lúc này, Diệp Phong cũng không có chú ý tới tình huống của Diệp Tiểu Kiếm lúc này mà trực tiếp hô to với hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch.

"Ngọa tào!"

"Mau trốn!"

"Sẽ chết thú!"

Nhìn Thạch Phá Truy Thiên Lôi bay tới chỗ mình, lúc này hai đại Tiên Thú khủng bố cũng cảm nhận được khí tức tử vong sau đó trên mặt lộ vẻ sợ hãi chạy trốn, nhưng mà khiến cho bọn chúng sụp đổ chính là Thạch Phá Truy Thiên Lôi mạng đến sợ hãi vô tận cho bọn chúng lại có thể truy tung, không cần biết chúng nó chạy trốn như thế nào đều không thể cắt đuôi Thạch Phá Truy Thiên Lôi sau lưng được!

Thời khắc này, bọn chúng đã hiểu được rốt cuộc đối tượng thí nghiệm là có ý gì, hóa ra chính là bắt chúng nó tới đây để kiểm tra uy lực của Thạch Phá Truy Thiên Lôi này!

Oanh! Oanh!

Rất nhanh, theo hai tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hai đại Tiên Thú khủng bố trực tiếp biến mất trong đám mây hình nấm sinh ra do nổ tung.

"Ngọa tào! ! !"

"Đây chính là hai con Tiên Thú kinh khủng tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"

"Cho dù tông chủ đối mặt bọn chúng thì cũng không dám đắc tội, kết quả các ngươi nói nổ liền nổ?"

Quỳ trên mặt đất, Thạch Khang thấy cảnh này thì sợ đến hai con ngươi co rút lại, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hô!

Sau khi tỉnh táo lại, Thạch Khang cũng thở dài ra một hơi, sau đó trên mặt lộ ra vẻ may mắn lẩm bẩm: "May mà ta không phải đối tượng thí nghiệm, nếu không thì chắc chắn sẽ chết còn thảm hơn chúng nó nữa!"

Một bên khác!

"Hệ thống!"

"Mấy vạn khỏa Thạch Phá Truy Thiên Lôi, nếu như chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì sợ là còn chưa có ném xong thì Thạch Khang đó đã bị nổ chết!"

"Cho nên, để Diệp Nhất dẫn hơn mười vạn tên kim giáp hộ vệ ra giúp đỡ đi!"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó ra lệnh cho hệ thống.

"Ngọa tào! ! !"

"Cái này, mẹ nó không phải là kim sắc truyền thuyết mà Hỗn Loạn Hoang Vực sợ hãi nhất hay sao!"

"Ta trêu chọc phải đại lão phía sau kim sắc truyền thuyết?"

Sau khi Thạch Khang nhìn thấy mười vạn tên đại quân kim giáp từ trong vết nứt không gian dài vài trăm mét đi ra, cả người hắn đều muốn nổ, không tự chủ được dùng hai tay lặng lẽ nắm chặt quần của mình!

Hả?

Làm gì?

Bọn họ muốn làm gì?

Trong tay mỗi người có một cái quả cầu đen kinh khủng, hơn nữa trên mặt đều lộ vẻ hưng phấn nhìn ta, không phải là bọn họ định ném nhiều quả cầu đen có uy lực kinh khủng như vậy tới chỗ ta đó chứ!

Chú ý tới mười vạn thành viên kim sắc truyền thuyết đối diện sau khi nhận lấy Thạch Phá Truy Thiên Lôi thì tất cả đều quay mặt qua nhìn mình, Thạch Khang luống cuống thật!

Nếu như mới nãy hắn không có chứng kiến được uy lực của Thạch Phá Truy Thiên Lôi thì hắn cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn!

Nhưng hắn thấy được!

Hai con Tiên Thú kinh khủng trực tiếp 'oanh' một tiếng nổ tung không còn sót lại một chút gì ngay trước mặt hắn!

Một bên khác!

"Tất cả mọi người học theo ta!"

Lúc này, Diệp Phong cũng hô lớn một tiếng, sau đó dùng tay phải cầm Thạch Phá Truy Thiên Lôi thực hiện động tác ném bóng chày!

Học theo!

Mười vạn tên đại quân kim giáp sau khi thấy được thì cũng đều nhấc chân trái lên, thân thể hơi ngửa ra sau, tất cả đều đồng loạt làm ra động tác chuẩn bị ném bóng!

"Chờ một chút! ! !"

"Cho dù chết thì ta cũng muốn chết rõ ràng!"

Chương 756 - Kiên trì được nửa nén hương, cái này mà gọi là cho ta cơ hội sống sót đó hả? (2)

"Chẳng lẽ bởi vì trước đó ta vô cớ chém một đạo kiếm khí về phía các ngươi mà các ngươi muốn dùng trận thế kinh khủng như thế xoá bỏ ta hay sao?"

Lúc này, Thạch Khang cũng thần sắc sợ hãi nhìn về phía Diệp Phong hô to lên.

"Dĩ nhiên không phải!"

"Quên tự giới thiệu mình!"

"Ta là Thánh tử của Tinh Hồn Thánh Địa, lần này ngươi đến đây là muốn huyết tẩy Tinh Hồn Thánh Địa ta, mà ta thân là Thánh tử, không nên giết ngươi sao?"

Nói đến đây, Diệp Phong bỗng nhiên có chút suy tư sau đó tiếp tục nói: "Nhưng mà đừng nói ta không cho ngươi cơ hội sống sót, chỉ cần ngươi có thể kiên trì nửa nén hương dưới sự truy đuổi của mười vạn cái Thạch Phá Truy Thiên Lôi, vậy ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"

? ? ?

Đây là cho ta cơ hội sống sót?

Hai con Tiên Thú kinh khủng có tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đó đều không thể kiên trì mười cái cái rắm, ngươi kêu ta kiên trì nửa nén hương?

Chơi hả?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Thạch Khang muốn điên rồi, đồng thời hắn cũng bởi vì biết được thân phận của Diệp Phong mà cảm thấy cực kỳ chấn kinh và sợ hãi, bởi vì hoàn toàn không giống như tin tức mà hắn lấy được!

Đã nói là một cái Thánh Địa nhỏ có thể tùy ý xoá bỏ, kết quả mẹ nó Thánh tử người ta là đại lão phía sau kim sắc truyền thuyết, cái này đâu phải là đến đồ sát, mẹ nó, đến để chịu chết thì đúng hơn!

"Bắt đầu ném!"

Lúc này, Diệp Phong không có để ý đến suy nghĩ trong lòng của Thạch Khang mà trực tiếp ra lệnh tấn công cho mười vạn tên kim giáp hộ vệ.

"Đi mẹ nó !"

"Dù không kiên trì được nửa nén hương thì cũng phải liều mạng một phen!"

"Hơn nữa còn phải lập tức thông báo tin tức này cho tông chủ mới được!"

Nhìn thấy mười vạn quả cầu đen lớn chừng quả đấm giống như mưa đen phô thiên cái địa bay tới chỗ mình, Thạch Khang cũng nhanh chóng đứng lên, sau đó trực tiếp dốc hết toàn lực hướng chạy trốn đến nơi xa, đồng thời hắn cũng lập tức lấy Truyền âm Thạch từ trong ngực ra liên hệ với tông chủ Thiên Hạc Tông Trần Nhất Hải.

"Làm gì?"

"Hai tên khốn kiếp các ngươi xem ta là cái gì chứ?"

Khi Thạch Khang đang nhanh chóng chạy trốn tới nơi xa, hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch liếc nhau, sau đó trực tiếp xem Diệp Tiểu Kiếm như cáng cứu thương hình người giơ lên, một người phụ trách giơ đầu Diệp Tiểu Kiếm, một người phụ trách giơ hai chân Diệp Tiểu Kiếm!

"Chủ nhân!"

"Mau lên đây ngồi!"

"Chúng ta lập tức đuổi theo!"

Lúc này, Diệp Tiểu Hắc cũng nhìn về phía Diệp Phong đang đứng bên cạnh nhìn đến choáng váng lên tiếng thúc giục .

"Cái này. . . như vậy được không?"

Nhìn Diệp Tiểu Kiếm biến thành cáng cứu thương hình người, Diệp Phong cũng gượng cười hỏi thăm, hắn hoàn toàn không ngờ được là hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch chơi hoa dạng như vậy!

Bành!

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Bạch nắm lấy hai chân Diệp Tiểu Kiếm cũng dùng chân đá tiểu huynh đệ của Diệp Tiểu Kiếm một chút, sau đó hạ giọng nhắc nhở: "Ngươi phản ứng một chút đi, làm sao, chủ nhân ngồi ở trên người của ngươi ngươi không vui hay sao?"

"Mẹ nó!"

"Nói chuyện thì cứ nói đi, mẹ nó ngươi động tới huynh đệ của ta là ý gì?"

"Lẽ nào ngươi cho rằng thực lực của ngươi mạnh hơn ta một chút là ngươi muốn làm gì ta thì làm hay sao?"

Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm trong lòng chửi ầm lên nhưng nghĩ tới chuyện mình đã rớt vào trong hố, cuối cùng cũng phải chấp nhận số phận trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía Diệp Phong la lớn: "Chủ nhân, đi lên nhanh một chút đi, ngươi có thể ngồi trên người của thuộc hạ đó là vinh hạnh của thuộc hạ!"

...

Một bên khác!

"Ha ha ha!"

"Thạch Khang, nếu như ngươi đã liên hệ với ta không có gì bất ngờ xảy ra thì ngươi đã tiêu diệt cái Thánh Địa nhỏ đó rồi đúng không!"

"Đúng rồi, có phải là trước khi chết thì những sâu kiến đó quỳ xuống trước mặt ngươi sau đó khóc lóc cầu xin tha mạng hay không!"

Kích hoạt Truyền âm Thạch, tiếng cười to của tông chủ Thiên Hạc Tông Trần Nhất Hải lập tức vang lên ở trong đầu Thạch Khang.

? ? ?

Không có gì bất ngờ xảy ra?

Mẹ nó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật!

Lúc sắp chết, quỳ xuống, khóc xin tha mạng?

Mẹ nó, ngươi đang nói ta đúng không!

Nghe được Trần Nhất Hải nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Thạch Khang cũng treo đầy hắc tuyến, sau đó trực tiếp nói ra: "Tông chủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không chỉ không thể diệt 'Thánh Địa nhỏ' đó mà bây giờ còn bị điên cuồng đuổi giết thậm chí có thể chết đi bất cứ lúc nào!"

Thiên Hạc Tông, bên trong đại điện!

"Ừm?"

"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thạch Khang còn đang bị đuổi giết, thậm chí có thể chết đi bất cứ lúc nào?"

Nghe được Thạch Khang nói như vậy, Trần Nhất Hải cũng tỏ vẻ giật mình, hắn không thể hiểu được, Thạch Khang có tu vi Tiên Kiếp Cảnh nhất trọng đỉnh phong thì tại sao lại tao ngộ nguy hiểm trí mạng ở Đông Châu nho nhỏ!

"Thạch Khang!"

"Nếu như ngươi còn có thời gian và tinh lực dùng Truyền âm Thạch để liên hệ ta thì chứng minh rằng tình cảnh hiện tại của ngươi còn chưa tới mức nguy hiểm lắm!"

"Ngươi nói với ta trước, rốt cuộc là người nào đang đuổi theo giết ngươi?"

Sau khi tỉnh táo lại, Trần Nhất Hải cũng lập tức lên tiếng hỏi thăm.

? ? ?

Thần mẹ nó tình cảnh còn không tới mức mức nguy hiểm lắm?

Bây giờ ta đang bốc lên nguy hiểm tính mạng thông gió cho... không phải, là truyền lại tin tức cho ngươi!

Nghe được Trần Nhất Hải nói như vậy, Thạch Khang tức giận, thậm chí bây giờ hắn chỉ hận không thể thay đổi thân phận của hai người một chút để cho đối phương cũng cảm nhận tình cảnh không tính là quá nguy hiểm lắm này!

"Tông chủ!"

"Ta, trước mắt ta đang bị mấy vạn quả cầu đen điền cuồng truy kích!"

"Toàn bộ những quả cầu đen này đều là một loại Tiên Khí đặc thù có thể nổ tung có thể truy tung, một quả thì có thể nổ chết một con Tiên Thú tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, mà bây giờ ta lại một mình đối mặt mấy vạn quả, một khi bị đuổi kịp đối sẽ bị nổ đến ngay cả một chút cặn bã cũng không thể để lại!"

Chương 757 - Thạch Khang, ngươi đang đùa với ta có đúng không

Bình phục tâm tình lại một chút, sau đó Thạch Khang cũng tranh thủ nói ra tình huống bên này.

"Thạch Khang! !"

"Đừng làm rộn!"

"Có phải ngươi đã diệt cái Thánh Địa đó, sau đó ở trên đường trở về cảm thấy nhàm chán cho nên mới nói đùa với ta đúng hay không?"

"Nếu không, Tiên Khí đặc thù cấp bậc như vậy cho dù chỉ là một quả cũng sẽ trở thành trấn tông chi bảo, làm gì có người đem mấy vạn quả Tiên Khí đặc thù cấp bậc như vậy dùng ở trên người của ngươi, thực lực của ngươi như thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao, cho dù là bại gia tử cũng sẽ không làm ra được chuyện như vậy!"

Nhưng mà khi Trần Nhất Hải nghe được Thạch Khang nói ra những lời này thì vẻ khẩn trương ở trên mặt dần dần biến mất sau đó nói ra ý nghĩ trong lòng mình, bây giờ hắn đã cho rằng Thạch Khang đang nói đùa với hắn!

? ? ?

Thần mẹ nó nói đùa với ngươi?

Ta bị mấy vạn quả Tiên Khí đặc thù cấp bậc như thế điền cuồng truy kích thật!

Về phần tại sao đối phương muốn dùng nhiều đại sát khí như vậy để đối phó một đồ rác rưởi Tiên Kiếp Cảnh nhất trọng đỉnh phong như ta, mẹ nó ta làm sao mà biết được cơ chứ!

Nghe được Trần Nhất Hải nói như vậy, Thạch Khang muốn tức nổ tung!

Liên tiếp bị hiểu lầm đã dần dần khiến cho tâm thái Thạch Khang trở nên vặn vẹo!

"Được!"

"Nếu như ngươi đã không tin thì ta sẽ thương lượng với vị thiếu gia đó một chút xem có thể để cho ngươi cũng tự mình tới cảm nhận một phen được hay không!"

Lúc này, Thạch Khang cũng sinh ra một ý nghĩ cực kỳ điên cuồng, dù sao đều phải chết, nếu như đã bị hiểu lầm, vậy thì còn không bằng kéo một người nữa chết theo, chớ nói chi là nếu như không phải đối phương lệnh cho hắn đến đây làm việc này thì hắn đâu có gặp phải kiếp nạn này!

Một bên khác!

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, Thạch Khang liên tiếp bị tông chủ Thiên Hạc Tông hiểu lầm, lúc này muốn cho tông chủ Thiên Hạc Tông cũng tới tự mình cảm nhận cảm giác bị mười vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi điền cuồng truy kích một chút, hơn nữa hắn sẽ lập tức nói ra yêu cầu này với túc chủ!"

Lúc này, giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Ừm?"

"Thạch Khang này đúng là người tốt!"

"Trong lúc hưởng thụ niềm vui sướng mà còn nghĩ đến chuyện chia sẻ nó cho người khác!"

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó trực tiếp nói với hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch đang nâng Diệp Tiểu Kiếm lên: "Tăng thêm tốc độ, đuổi kịp Thạch Khang đó, ta muốn thương lượng với hắn một chút, xem phải làm như thế nào mới có thể chia sẻ niềm vui sướng cho người khác!"

Một lát sau!

"Thạch Khang!"

"Ngươi không cần nói gì cả!"

"Bây giờ người chỉ cần trả lời ta là có phải ngươi muốn đem tông chủ Thiên Hạc Tông Trần Nhất Hải tới, sau đó cùng ngươi hưởng thụ cảm giác vui sướng khi bị mười vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi điên cuồng đuổi theo đúng không!"

Sau khi đuổi kịp Thạch Khang, không đợi Thạch Khang nói chuyện, Diệp Phong lập tức lên tiếng nói ra ý nghĩ trong lòng của đối phương trước.

"Ngọa tào!"

"Không phải đâu!"

"Gia hỏa này không chỉ tinh thông cướp bóc chi thuật mà còn mẹ nó tinh thông tính toán chi thuật?"

"Thậm chí ngay cả ý nghĩ trong lòng của ta mà cũng biết được!"

Đang chuẩn bị nói ra ý nghĩ này, Thạch Khang nghe được Diệp Phong nói như vậy thì cả người đều bị kinh hãi, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng trách đối phương có thể bồi dưỡng ra được một đại quân cướp bóc cực kỳ kinh khủng như kim sắc truyền thuyết, người ta có bản lĩnh thật!"

"Thiếu gia!"

"Ta muốn!"

Rất nhanh, Thạch Khang cắn răng, nói thẳng ra quyết định trong lòng!

"Ha ha ha!"

"Thạch Khang, tại sao tiểu tử ngươi không nói chuyện?"

"Có phải là bị ta đoán trúng rồi hay không?"

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy đắc ý của Trần Nhất Hải vang lên trong đầu của Thạch Khang!

"Tông chủ!"

"Ngươi đoán sai hết!"

"Vì có thể để ngươi tin tưởng những gì mà ta nói, ngươi có thể lập tức tự mình cảm nhận một chút xem tình cảnh không tới mức nguy hiểm lắm của ta bây giờ là như thế nào!"

Nghe được giọng nói tràn đầy đắc ý của Trần Nhất Hải, Thạch Khang cũng nở nụ cười lạnh, sau khi nói xong lời này thì trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch.

"Diệp Nhất!"

"Bên trong cái tiên giới này chứa mười vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi, lập tức chia cho mười vạn đại quân kim giáp, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, mục tiêu số hai sắp xuất hiện!"

"Tiểu Hắc!"

"Trực tiếp bắt tông chủ Thiên Hạc Tông Trần Nhất Hải đó tới đây đi!"

Lúc này, Diệp Phong cũng đưa ra một loạt mệnh lệnh!

Thiên Hạc Tông, bên trong đại điện!

"Có ý gì?"

"Cái gì gọi là ta lập tức có thể tự mình cảm nhận tình cảnh của hắn bây giờ?"

"Rốt cuộc Thạch Khang này đang nói cái gì!"

Nhìn Truyền âm Thạch đã không có phản ứng trong tay, nghĩ tới câu nói cuối cùng của Thạch Khang, Trần Nhất Hải cũng tỏ vẻ không hiểu, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu tên đó nói như vậy rốt cuộc là ý gì!

Mà trong lúc Trần Nhất Hải còn đang nghi ngờ Thạch Khang nói những lời đó là có ý gì thì một khe hở không gian lại lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn.

Xoát!

Hình như đã nhận ra cái gì, Trần Nhất Hải cũng đột nhiên quay đầu nhìn ra sau lưng, khi hắn phát hiện không biết lúc nào sau lưng xuất hiện một khe hở không gian quỷ dị thì sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, sau đó nhanh chóng lui về sau!

Nhưng mà khi Trần Nhất Hải phát hiện vết nứt không gian đó lại điên cuồng đuổi theo hắn khi hắn lui về sau thì trên mặt của hắn cũng xuất hiện vẻ vô cùng hoảng sợ!

"Chuyện này, rốt cuộc đó là cái gì!"

Luống cuống!

Lúc này Trần Nhất Hải luống cuống thật, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc bên trong cái vết nứt không gian bỗng nhiên xuất hiện này ẩn giấu hung hiểm gì!

"Chủ nhân đã chuẩn bị đại lễ cho ngươi!"

"Bây giờ đi theo ta đi!"

Ngay lúc Trần Nhất Hải thấp thỏm lo âu, một giọng nói tràn đầy trêu tức từ trong vết nứt không gian vọng ra, sau đó một cánh tay đột nhiên duỗi ra từ bên trong, trực tiếp bắt Trần Nhất Hải đi vào!

...

Bình Luận (0)
Comment