Chương 3610: Vật Kia Có Chút Hung Dữ
Chương 3610: Vật Kia Có Chút Hung DữChương 3610: Vật Kia Có Chút Hung Dữ
Đám người Tiểu Mật thấy thế vội vã đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu nướng một lần nữa, bụng của Thái Khả Khả giống như không đáy, phải thêm mười mấy đĩa bánh cuốn mới đủ cho cô ăn no. Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía Mục Lương, ý bảo nói:
- Ngươi tới mở ra ởi, vật kia có chút hung dữ.
Mục Lương hơi nhướng mày, đi lên trước, vén miếng vải đen lên, lộ ra lổng sắt lớn màu đen.
Lồng sắt có kích thước hai mét vuông, bên trong nhốt một con sinh linh dính đầy bụi băm.
Hình dạng của nó có chút giống mèo rừng, trên lỗ tai to lớn có một nắm lông dài, đuôi rũ xuống giống như chổi lông gà.
Thân nó dài khoảng một mét rưỡi, cả người đều là lông, mặt ngoài bao trùm rất nhiều tro bụi, đã không phân biệt được màu lông nguyên bản nữa.
- Hắc ~~~
Nó hà hơi về phía đám người bên ngoài lồng sắt, đôi mắt màu xanh lục bích giống như vòng xoáy xoay tròn, khiến người ta Liếc nhìn phải dựng tóc gáy.
Trên đôi mắt có hai điểm trắng, không bị vết bẩn bao trùm, trắng sáng như tuyết. - Ngươi xem, nó rất hung dữ, còn rất nặng.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
- Không sao.
Mục Lương lạnh nhạt mở miệng, đi lên trước rồi cúi người xuống, nhìn chằm chăm vào con hung thú.
- Hắc ~~~
Hung thú lại hà hơi lần nữa, không có dấu hiệu nào đánh về phía Mục Lương, nhưng lại bị Lổng sắt vừa dày vừa nặng chặn lại.
Vẻ mặt của Mục Lương bình tĩnh, không bị dọa sợ bởi hành động của hung thú.
- Nếu hung dữ như vậy, hay là cho nó vào nổi nấu đi. Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ híp lại, chỉ cần Mục Lương ra lệnh một tiếng, cô sẽ xé xác con hung thú trong lồng sắt kia ngay lập tức.
- Hắc ~~~
Hung thú nhìn chằm chằm vào cô gái Ma Cà Rồng, móng vuốt sắc bén cào vào thanh kim loại.
- Đừng nói đùa.
Mục Lương bình thản nói, mở lổng sắt ra.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa lông vừa mới mở, hung thú đã lao thằng ra ngoài, ngay sau đó cơ thể của nó bồng khựng lại tại chỗ, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía nam nhân trước mặt. Mục Lương nhìn xuống nó, tản ra một tia uy áp làm cho nó không dám nhúc nhích, kẹp đuôi run rẩy tại chỗ. - Quá bẩn rồi, tắm trước đi. Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.
Một dòng sông từ lòng bàn tay hãn tuôn ra, bao vây hung thú lại, chỉ để lại một đôi mắt, miệng và mỗi ở bên ngoài.
- Rào rào ~~~
Dòng sông là màu xanh nhạt, có thể rửa sạch tất cả vật ô uễẽ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người cô gái Ma Cà Rồng, hung thú vốn dĩ đầy tro bụi dần biến thành trắng nõn, mỗi một sợi lông đều trơn mượt giống như tơ Lụa. "“@ẽ
Hung thú thấp giọng nức nở, thoạt nhìn ôn thuận hơn nhiều, làm cho người ta cảm thấy thuận mắt.
- Thì ra nó trắng như vậy.
Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên. Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, dòng sông biến mất, đồng thời làm cho hơi nước lưu lại trên người hung thú cũng biến mất.
Hắn vươn tay sờ về phía đầu của hung thú, mang theo uy áp không cho từ chối.
Thân thể của hung thú run rấy, không có bất kỳ động tác nào.
Trong lòng Mục Lương kinh ngạc, da lông của hung thú rất mềm mại, giống như là đang sờ một tấm vải tơ lụa. - Keng! Kiểm tra đo lường được sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có thuần dưỡng hay không?
Âm thanh nhắc nhở đã lâu của hệ thống vang lên trong đầu hắn, vẫn là không có chút tình cảm nào. - Thuần dưỡng.
Trong đầu Mục Lương đáp Lại.
- Keng! Sơn Hải Thú cấp 6 đang thuần dưỡng.
- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, Sơn Hải Thú thuần dưỡng thành công.
- Keng! Có kế thừa thiên phú “Thôi Diễn Không Biết” của Sơn Hải Thú hay không. Âm thanh gợi ý quen thuộc của hệ thống lại vang lên Lần nữa.
- Thôi Diễn Không Biết à? Trong đầu Mục Lương đáp Lại:
- Kế thừa.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên:
- Keng! Thôi Diễn Không Biết đang thay đổi... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.
Sơn Hải Thú chớp chớp mắt mắt màu xanh lục, ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ, dùng đầu lông nhung cọ vào Mục Lương.
- Ngoan. Mục Lương xoa xoa đầu của Sơn Hải Thú, đút cho nó ăn 1000 điểm tiến hóa.
- Ô lỗ lỗ ~~~
Sơn Hải Thú phát ra tiếng kêu thoải mái, còn ngoan hiền hơn cả mèo con nuôi trong nhà.
- Sau này ngươi tên là Tiểu Sơn.
Mục Lương ôn hòa nói.
Sơn Hải Thú hơi nghiêng đầu, không thèm để ý tên gọi. - Ta muốn sờ nó.
Hi Bối Kỳ thanh thúy nói.
- Hắc ~~~
Sơn Hải Thú lùi lại mấy bước, bất mãn nhìn chằm chăm vào cô gái Ma Cà Rồng.
- A, sao ngươi lại hung dữ với ta như vậy?
Hi Bối Kỳ chống nạnh, lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Mục Lương cười nói:
- Trước đó ngươi còn muốn hầm nó, bây giờ nó tức giận cũng là việc bình thường. Sơn Hải Thú quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô gái Ma Cà Rồng.
- Còn rất có tính khi.
Hi Bối Kỳ bĩu môi.
Nguyệt Phi Nhan tiến Lên trước, thuận lợi sờ đầu Sơn Hải Thú, quay đầu lộ ra ánh mặt đắc ý với cô gái Ma Cà Rồng.
- Không thích.
Hi Bối Kỳ khẽ hất hàm, vẻ mặt chẳng đáng và ngạo nghề quay đầu rời đi. Mục Lương cười lắc đầu, hai hoan hỉ oan gia này vẫn thích đấu võ mồm và so bì nhau như trước.
Hắn suy tư về năng lực mới chiếm được, cái gì gọi là Thôi Diễn Không Biết.
Mục Lương suy nghĩ một chút, vẽ ra một ma pháp trận, đây là ma pháp trận mà hắn mới nghiên cứu gần đây, còn đang trong giai đoạn bán thành phẩm.
- Thôi Diễn Không Biết.
Hắn thi triển năng lực mới chiếm được. Mục Lương chấn động tỉnh thần, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ, mơ hồ nhìn thấy cái gì, đó Là hình thức ban đầu của ma pháp không nguyên tố.
- Thì ra Thôi Diễn Không Biết là ý tứ này.
Ánh mắt của hắn hừng hực, đây là một năng lực phụ trợ cực mạnh, có thể giúp thôi diễn kết quả cuối cùng mà mình mong muốn.
Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan, dặn dò:
- Hai ngày này đừng tới quấy rầy ta. Hắn bỏ lại một câu rồi ôm lấy Sơn Hải Thú đi về phía phòng làm việc, hắn phải tiếp tục thôi diễn ma pháp không nguyên tổ.
- Hả, đột nhiên như vậy à? Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt màu đỏ.
Ny Cát Sa thanh thúy nói:
- Nhưng mà ngày mai sẽ có kết quả bỏ phiếu pháp quy mới rồi đấy.
Cục Quản Lý Chủ Thành, Nguyệt Thấm Lan đang ở trong phòng làm việc.
Cô dựa lưng vào ghế làm việc, cầm kết quả bầu chọn pháp quy mới ngày hôm qua. - Rào rào ~~~
Nguyệt Thẩm Lan lật hai trang, kết quả bỏ phiếu rất rõ ràng, năm pháp quy cần tiến hành sửa chữa, ba pháp quy bị cắt bỏ, tăng thêm sáu pháp quy mới.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa phòng làm việc bị gõ. Tiếp đó là giọng nói của Vệ Au Lan vang lên: - Vương hậu nương nương.
- Vào đi.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng.
- Cọt kẹt ~~~
Vệ Ấu Lan đẩy cửa vào, trong lòng ôm lấy một chồng văn kiện thật dày.