Chương 3612: Thiên Phú Của Cô Gái Tai T...
Chương 3612: Thiên Phú Của Cô Gái Tai T...Chương 3612: Thiên Phú Của Cô Gái Tai T...
- Cũng không biết hắn đang làm øï.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía phòng làm việc, đôi mắt màu xanh nước biển hiện lên sự nghi ngờ.
Mà Lúc này trong phòng làm việc, Mục Lương đang tiến hành thôi diễn vào thời điểm mấu chốt, hắn đã ngồi xếp bằng không nhúc nhích hai ngày.
Bên cạnh hắn, Sơn Hải Thú cuộn thành một vòng ngủ say, an tĩnh làm bạn.
Cung điện, trong Thiên Điện của Mễ Nặc.
Thiên Điện của cô gái tai thỏ rất lớn, ngoại trừ phòng nghỉ ngơi ra còn có một gian phòng làm việc tương liên. Phòng làm việc chia làm ba khu vực, một phòng bày đầy các loại nhạc cụ, là nơi mà Mễ Nặc học bài hát hay đánh đàn.
Hai khu vực khác lần Lượt là nơi dùng để điều phối nước hoa và vẽ bài Loka.
Có một cái bàn dài dựa sát vào tường, bên cạnh là từng kệ trưng bày, trên đó treo đầy các sản phẩm như bài Loka và nước hoa hàng mẫu. - Cô lỗ ~~~
Lúc này Mễ Nặc đang ngồi trên ghế dựa mềm, trên chiếc bàn trước mặt có rất nhiều chai lọ, bên trong là các loại dịch chiết xuất đủ màu sắc, hương vị tản ra hoà vào một chỗ, làm cho người ta không biết là hương vị gÌ.
Đôi tai thỏ của Mễ Nặc run lên mấy cái, mũi nhét khăn giấy, lúc này cô đang kết hợp các chất dịch khác nhau vào cùng một chỗ, nghiên cứu ra nước hoa mới. Mỗi một bước cô làm đều phải ghi chép lại trên giấy, tránh việc bất ngờ điều phối ra nước hoa dễ ngửi nhưng lại không nhớ làm thế nào để điều phối ra.
- Không biết lần này có thành công hay không đây. Mễ Nặc nhỏ giọng thầm thì. Cô lắc lắc nước hoa đã được điều phối tốt, sau đó dùng nắp vòi phun đậy miệng bình Lại rồi đứng dậy đi ra ngoài. Trong phòng làm việc quá thơm, không cách nào khác để cảm nhận được hương vị chân thật nhất của nước hoa mới. Cô gái tai thỏ đi đến một gian Thiên Điện khác, kéo khăn giấy trong Lỗ mũi ra, hít sâu mấy lần.
Cô phun nước hoa mới lên giấy, đưa đến trước mũi ngửi một cái, mùi thơm lập tức xộc vào mũi.
- Hương vị quá quen thuộc. Mễ Nặc cau mày, lại phun vài lần ngửi thử.
Cô suy nghĩ một chút, thở dài nói:
- Không khác biệt lắm so với mùi nước hoa phong linh. Mỗi loại nước hoa đều có tên riêng, nước hoa có mùi gần giống nhau rất khó bán, trừ phi mùi sau cùng của hai loại nước hoa đó có sự phân biệt rõ ràng.
Mễ Nặc cẩn thận ngửi, lẩm bẩm:
- Mùi sau cùng lại giống với nước hoa sa lan, thôi thôi, loại bỏ.
Cô trở lại trong phòng làm việc, tiếp tục điều phối khoản nước hoa tiếp theo. Ngoại trừ đi trường học dạy âm nhạc ra thì hiện tại cô gái tai thỏ thường ở trong cung điện, hoặc là vẽ bài Loka hoặc là học một ca khúc mới, thời gian còn lại chính là nghiên cứu nước hoa.
Nước hoa bán rat hay chạy, những phu nhân quý tộc kia rất thích, cơ bản vừa có kiểu mới đưa ra thị trường thì đều sẽ mua một bình.
Trong đầu Mễ Nặc hiện lên dáng vẻ của Mục Lương, chớp chớp mắt mắt màu xanh lam, nói thầm:
- Hình như hương nam rất ít, hay là thử điều phối hương nam xem sao?
Hiện tại trên thị trường nước hoa 99% đều là hương nữ, chuyên nghiên cứu chế tạo cho quý phụ, mà hương nam lại không có mấy khoản.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng ngời, hạ quyết tâm nghiên cứu hương nam, muốn kiếm tiền của quý tộc nam.
Ánh mắt của cô dừng ở giá trên tường, nơi đó có một ngàn loại dịch chiết xuất từ Lục thực, khoáng thạch và trái cây.
Mễ Nặc lẩm bẩm:
- Hương nam không thể quá thơm, phải ổn trọng một chút, hương vị cũng không thể quá ngọt...
Cô đứng dậy chọn mấy bình Lưu ty, dịch bên trong có màu sắc khác nhau, phần lớn đều là dịch chiết xuất từ gồ và khoáng thạch.
- Rào rào ~~~
Mễ Nặc cẩn thận hoà ba loại dịch chiết xuất vào nhau, tỷ lệ có ít có nhiều, sau khi quấy đều thì cất đặt một hổi.
Cô lại cho thêm cồn, như vậy có thể giúp giữ mùi hương của nước hoa lâu hơn.
Cô gái tai thỏ để sát vào ngửi một chút, hương vị còn chưa đủ, nhất là xung quanh phạm vi còn có hương vị khác quấy rầy, càng khó ngửi ra hương vị cụ thể.
- Lại thêm vài loại hương vị đi.
Mễ Nặc lẩm bẩm một câu, lại pha trộn thêm ba loại dịch chiết mới vào hỗn hợp nước hoa ban đầu.
- Rào rào ~~~
Cô lắc lắc cái bình, làm cho dịch thể hoà trộn vào nhau. Thời gian trôi qua, cô gái tai thỏ Lại Lần Lượt làm ra ba khoản nước hoa mới, cùng nhau mang đi một gian Thiên Điện khác thử hương. - VÙ VÙ ~~~
Mễ Nặc phun chút nước hoa mới lên trên giấy rồi đưa đến trước mũi ngửi một cái, một mùi thoang thoảng nhàn nhạt xộc vào mũi, giống như mùi của biến được gió mang tới.
- A, còn rất dễ ngửi.
Đôi mắt đẹp của cô lập tức sáng ngời.
Cô gái tai thỏ Lại thử mấy khoản nước hoa khác, mùi vị cũng không tệ lãm, một cái trong đó là hương gỗ, có thể làm cho thể xác và tỉnh thần của người ta trầm tĩnh lại.
- Phải nhờ mấy người Thấm Lan ngửi thử mới được.
Mễ Nặc ôm nước hoa hào hứng rời khỏi Thiên Điện. Lúc đi qua chính sảnh, cô phát hiện đám người Ngải Ly Na và Ngôn Băng đã trở về, lúc này đang chờ đợi bữa tối.
- Mễ Nặc, ngươi ôm cái gì đấy?
Ny Cát Sa tò mò hỏi.
Mễ Nặc ngây thơ trả lời: - Là nước hoa mới, mọi người hồ trợ ngửi xem mùi hương có được hay không. - Tốt.
Đám người Ny Cát Sa cảm thấy hứng thú nói.
Mễ Nặc buông nước hoa xuống, nhắc nhở:
- Những thứ này đều là hương nam, các ngươi cảm thấy những quý tộc nam kia sẽ thích chứ?
- Để ta ngửi thử.
Ny Cát Sa nói xong thì xịt nước hoa, hơi nước nhẫn mịn tản ra, mùi hương nhanh chóng phiêu tán.
Mỗi của cô giật giật, cảm thán nói:
- Rất dễ ngửi, giống như là đang ở trong rừng rậm.
- Cái ta đang thử cũng dễ ngửi, có mùi biển khơi, là bỏ thêm nước biển à?
Ngôn Băng tò mò hỏi.
Mễ Nặc đáp như thuộc nằm lòng:
- Không phải, đó là mùi của khoáng thạch biển sâu, còn bỏ thêm vài loại dịch chiết xuất từ san hô... - Ta không hiểu, nhưng cảm thấy rất dễ chịu.
Ngôn Băng nghiêm mặt bình luận.
Ngải Ly Na nhắc nhở:
- Những nước hoa này mặc dù dê ngửi, nhưng mà nhóm nam quý tộc này rất ít khi dùng đến, có lẽ không dễ bán lãm.
- Việc này đơn giản thôi, quay mấy cái quảng cáo tuyên truyền rồi phát lên trên tivi và điện thoại di động ma huyễn, xem nhiều lần thì bọn họ sẽ mua. Hồ Tiên cất bước đi tới.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Tốt nhất là viết mấy câu chuyện xưa rồi quay chụp thành quảng cáo dùng để tuyên truyền hương nam, lại đưa một ít hàng mẫu cho các phú thương quý tộc tương đối có thân phận, tuyên truyền một chút là được rồi.
Hồ Tiên tự tin nói:
- Đúng vậy, không có gì là không bán được, chỉ cần quảng cáo đúng chỗ thì bọn họ sẽ mua, huống chi phẩm chất nước hoa của chúng ta toàn bộ đại lục đều biết.
Cô nói xong thì cầm lấy một bình nước hoa trên bàn, ngửi một lần, trong lòng khen ngợi cô gái tai thỏ thật sự có thiên phú về chế tạo nước hoa.