Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1066 - Chương 3613: Thôi Diễn Định Hướng (1)

Chương 3613: Thôi Diễn Định Hướng (1) Chương 3613: Thôi Diễn Định Hướng (1)Chương 3613: Thôi Diễn Định Hướng (1)

- Có những lời này của chị Hồ Tiên thì ta an tâm rồi. Mễ Nặc cười tươi như hoa nói.

- Lại chọn thêm mấy khoản hương nữ, làm thành sản phẩm cặp đôi bán cũng được.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Mễ Nặc nghe vậy lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Mấy khoản nước hoa này bán hương nam thuần túy là được rồi.

- Được rồi, nghe lời ngươi. Hồ Tiên ưu nhã cười.

Mặt đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, nói thêm:

- Chị Hồ Tiên yên tâm, ta sẽ điều phối thêm mấy khoản hương nam dùng cho cặp đôi.

- Những chuyện này không vội, ngươi từ từ làm đi.

Hồ Tiên nói không chút để ý. Cho dù không có nước hoa mới thì cửa hàng nước hoa trong vương quốc Huyền Vũ vần là môn đình nhược thị như trước. Dù sao thì nước hoa cũng là vật tiêu hao, cộng thêm những quý tộc kia rất thích dùng nước hoa phun cả người, một bình nước hoa dùng không hơn nửa tháng là hết rồi.

Ở trong giới quý tộc, có vẻ như hương vị trên người càng dày đặc thì địa vị lại càng cao, điều này làm cho nhóm nước hoa có hương vị nặng bán rất chạy.

Trong lòng Mễ Nặc vui mừng, thanh thúy nói:

- Chờ ta tìm được tài liệu mới, chiết xuất ra hương mới, rất nhanh chóng là có thể làm ra nước hoa mới.

- Tốt.

Hổ Tiên cũng không từ chối, trong đầu đã nghĩ tới việc dùng quảng cáo để tuyên truyền nước hoa mới trên điện thoại di động ma huyễn.

Trong phòng làm việc tại cung điện.

Mục Lương vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, Sơn Hải Thú rồi nằm sấp trên thảm trải sàn bên cạnh, đôi mắt màu xanh lục giống như vòng xoáy nhìn chằm chằm vào nam nhân. Sơn Hải Thú không nói một tiếng, chỉ an tĩnh canh giữ ở bên cạnh chủ nhân.

Nó nhắm hai mắt, không tiếng động mà há miệng ngáp một cái, ngay sau đó một bàn tay ấm áp dừng ở trên đầu nó.

`

Sơn Hải Thú lập tức giật mình, mở mắt ra nhìn về phía chủ nhân.

- Ngươi vất vả rồi.

Mục Lương cười một tiếng, đút cho Sơn Hải Thú ăn mười ngàn điểm tiến hóa. mo

Sơn Hải Thú hưng phẩn, cái đuôi giống như chổi lông gà dùng sức lắc qua lại, dùng cái này để biểu đạt sự vui sướng trong lòng.

- Ngoan.

Mục Lương vỗ nhè nhẹ đầu của Sơn Hải Thú vài cái.

Hắn bắt đầu nhớ lại suy diễn ma pháp nguyên tố không mấy ngày nay, cuối cùng cũng mò tới sát biên giới ma pháp nguyên tố không, chỉ cần tiếp tục suy diễn thì nhất định có thể thành công sáng tạo ra hệ ma pháp nguyên tố không."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

Mục Lương nghĩ tới đây, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người Sơn Hải Thú, là lúc để nó tiến hoá, đề cao hạn mức cao nhất của năng lực Suy Diễn Không Biết. Hắn ra lệnh trong đầu:

- Hệ thống, tiến hoá Sơn Hải Thú tới cấp 9.

- Kengl! Sơn Hải Thú cấp 6 đang tiến hoá đến cấp 9.

- Kengl! Sơn Hải Thú cấp 9 tiến hóa thành công, có kể thừa thiên phú Thôi Diễn Định Hướng hay không? - Kế thừa.

Mục Lương hơi nhướng mày, trong lòng đáp lại hệ thống. - Keng! Thôi Diễn Định Hướng đang thay đổi... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Dưới âm thanh nhắc nhở của hệ thống, trong cơ thể Mục Lương xuất hiện một dòng nước ấm, có điều trình độ cường hóa cơ thể thật sự Là ít ỏi.

`... .

Sơn Hải Thú phát ra tiếng nghẹn ngào, cơ thể trắng như tuyết tản ra ánh sáng màu bạc, quá trình tiến hóa bắt đầu.

Mục Lương vung tay lên, mang theo Sơn Hải Thú biến mất khỏi phòng làm việc, giây tiếp theo đã xuất hiện ở trên quảng trường trước cung điện.

Cấp 6 tiến hoá tới cấp 9 sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, hình thể của Sơn Hải Thú cũng sẽ biến lớn hơn, phòng làm việc quá nhỏ, không đủ để chứa nó.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vang lên, đám người Ba Phù đi ra cung điện.

- A, bệ hạ đi ra ngoài rồi! Tiểu Mật vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên: tiếng.

- Bệ hạ đã xong việc rồi sao?

- Bệ hạ bận rộn nhiều ngày như vậy, có muốn ăn một chút gì trước không?

Các tiểu hầu gái vây lại quan tâm hỏi han, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Mục Lương cười một tiếng, ồn hòa đáp: - Chờ một hồi rồi nói sau.

- Vâng ạ.

Các tiểu hầu gái đồng thanh đáp lại.

Quá trình tiến hoá của Sơn Hải Thú vẫn còn tiếp tục, cơ thể của nó dần lớn hơn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bộ lông trằng muốt trên người nó từng bước biến thành màu bạc.

Đó là một loại màu bạc cực kỳ thuần khiết, giống như là trải qua dòng sông thời gian đánh bóng qua, tản ra ánh sáng thần dị. - Bộ lông thật đẹp.

Thanh Vụ lên tiếng thán phục.

Ánh mắt Mục Lương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, xem ra lai Lịch của Sơn Hải Thú không hề đơn giản, nó không giống như là hung thú bình thường, chỉ nhìn năng lực thức tỉnh thiên phú đơn thuần của nó là có thể nhìn ra, nó nhất định là sự tổn tại đặc thù.

Nửa giờ sau, quá trình tiến hóa của Sơn Hải Thú kết thúc, bộ Lông trên người đều biến thành màu bạc, chỉ có đôi mắt màu xanh lục kia vẫn thâm thúy như trước, giống như là có thể cắn nuốt vạn vật.

Cái đuôi của nó biển lớn hơn, vung vẫy giống như dây lụa trơn thuận.

Thân thể của Sơn Hải Thú sau khi tiến hóa kết thúc đạt tới chín mét, trong đó phần đuôi chiếm bốn mét, trên lỗ tai có hai nhúm lông màu bạc bắt mắt.

0o -<

Sơn Hải Thú lắc Lắc người, bộ lông màu bạc trên thân đong đưa theo, giếng như từng đạo vằn nước. Nó cúi đầu gần sát Mục Lương, phát ra tiếng kêu thân mật.

- Ngoan, sau này ngươi có thể ở Khu Vực Trung Ương, nơi nào thoải mái thì ở lại nơi đó.

Mục Lương xoa xoa lỗ tai của Sơn Hải Thú.

Hạt

Sơn Hải Thú ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người nhảy lên, một mảnh gợn sóng màu bạc từ không trung hiện Lên, nó biển mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Mục Lương hơi nhướng mày, Sơn Hải Thú còn có năng lực không gian à?

- Mục Lương, ngưới xong việc rồi à?

Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan đứng ở cửa cung điện lên tiếng gọi. Mục Lương xoay người nhìn, dịu dàng đáp:

- Hiện tại làm xong rồi. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Vậy ngươi ăn chút gì đi, ta sẽ nói với ngươi chuyện mấy ngày gần đây.

- Ừ, có việc gì gấp à?

Mục Lương thuận miệng hỏi. - Cái này thì không có, nếu có thì ta đã đi gõ cửa phòng làm việc của ngươi sớm hơn rồi.

Nguyệt Thấm Lan gắt giọng. - Tốt thôi.

Mục Lương cười khẽ hai tiếng, cất bước đi vào trong cung điện.

Vân Hân ngoan ngoãn hỏi: - Bệ hạ có cái øì muốn ăn không?

- Nấu tô mì đi, thêm mấy quả trứng chiên, phần cạnh cháy sém một chút.

Mục Lương nhìn tiểu hầu gái.

- Vâng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Hân ửng đỏ, vội vã đáp. Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mặt với nam nhân, nhắc nhớ:

- Không được đùa giðỡn các cô. - Ta không có. Mục Lương lộ ra vẻ mặt vô tội.
Bình Luận (0)
Comment