Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1070 - Chương 3617: Cha, Vị Tỷ Tỷ Này Vẫn Luôn...

Chương 3617: Cha, Vị Tỷ Tỷ Này Vẫn Luôn... Chương 3617: Cha, Vị Tỷ Tỷ Này Vẫn Luôn...Chương 3617: Cha, Vị Tỷ Tỷ Này Vẫn Luôn...

Mục Cảnh Lam bĩu môi nói: - Mấy ngày nữa là mấy ngày nha?

- Năm ngày nữa.

Mục Lương cho con trai một câu trả Lời chính xác.

- Được rồi, vậy thì năm ngày sau.

Tiểu tỉnh quái Mục Cảnh Lam gật đầu.

Mục Lương nâng con trai lên, cười hỏi:

- Sao hôm nay không đi tìm dì lớn Thẩm Di của ngươi thế? - Hôm nay dì lớn phải ra ngoài quay chụp, không ở trong phim trường.

Mục Cảnh Lam giải thích. Hắn nói chuyện càng ngày càng lưu loát, tốc độ biết chữ cực nhanh, đã mạnh hơn rất nhiều học sinh tiểu học.

- Cảm thấy buồn chán à? Mục Lương dịu dàng hỏi.

- Không đâu, hôm nay ta ởđi theo cha nha.

Mục Cảnh Lam chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào hãn.

Mục Lương giật giật khoé miệng, cuối cùng vần là không nói ra câu “cha đang bận” kia.

- Làm nãi ba (ông bố bỉm sữa) một ngày cũng không tệ.

Hắn nói thầm một tiếng.

- Cha ơi?

Mục Cảnh Lam hơi nghiêng đầu.

- Không có gì, cha dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút, được chứ? Mục Lương nói xong thì đứng lên, cống con trai lên vai, để cho cậu bé nắm lấy tóc của mình.

- Ha ha ha ~~~

Mục Cảnh Lam cười khanh khách, chân nhỏ lắc lư lúc ẩn Lúc hiện ở hai bên cổ Mục Lương.

- Ngồi vững nào.

Mục Lương cười dặn dò.

Hắn nhớ lại chuyện đã qua ở kiếp trước, rất nhiều người cha đều cõng con mình như thế, cái này có thể làm cho đứa nhỏ vui sướng gấp bội. Chỉ Là khi hắn cứ như vậy tiến vào trong tầm mắt của tiểu hầu gái thì các cô đều ngẩn ra.

- Điện hạ, không thể ngồi trên người bệ hạ như thể được đâu.

Tiểu Mật vội vàng tiến tới khuyên nhủ.

- Đúng vậy.

Mấy người Ba Phù cũng lên tiếng khuyên nhủ.

- Không sao đâu.

Mục Lương nói không chút để ý.

Hắn hiểu được nhóm tiểu hầu gái nghĩ gì, các cô cho răng hăn là chủ một nước, sao lại để người ta cưỡi ở trên đầu được.

- Đây là cha của ta nha. Mục Cảnh Lam ngây thơ nói. Ba Phù và những người khác đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy điều này cũng đúng.

- Bây giờ bệ hạ muốn ởi đâu vậy?

Vân Hân ngoan ngoãn hỏi.

- Tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng, mang theo con trai sắp sửa rời đi.

Hắn lại nghĩ tới điều gì đó, dừng bước quay đầu hỏi:

- Từ Từ đâu?

- Bệ hạ, hôm nay công chúa điện hạ đi theo Hồ Tiên nương nương ra cửa rồi ạ. Thanh Vụ giải thích.

- Ta biết rồi.

Mục Lương lên tiếng.

Hắn ôm con trai xuống đặt ở trong khuỷu tay, cất bước đi ra ngoài cung điện.

- Cộp cộp ~~~

Tiểu Mật vội vàng đuổi theo, sao có thể để cho chủ một nước ra ngoài không người theo, đến lúc đó có việc cũng không biết ai giật dây đi làm.

- Cha, chúng ta đi đâu vậy? Mục Cảnh Lam quay đầu hỏi.

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Cha dẫn ngươi đi Quân Doanh xem thử. - Tốt.

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn gật đầu.

- Bệ hạ muốn đi Quân Doanh nào, có cần thông báo trước không?

Tiểu Mật thanh: thúy hỏi.

- Đi Lục Quân doanh, không cần thông báo, chúng ta đi đánh bất ngờ kiểm tra.

Mục Lương bình thản nói. Hắn cũng có một khoảng thời gian không ởi Lục Quân doanh, mặc dù có đội duy trì trật tự, nhưng lúc rảnh rỗi cũng phải tự đi xem một chút, mới có thể phát hiện vấn đề.

- Vâng.

Tiểu Mật cung kính gật đầu. Cô lại hỏi:

- Bệ hạ, không cho nhóm hộ vệ Trung Ương đi theo à?

- Không cần, đây là đi kiểm tra bất ngờ, mang theo nhiều người như vậy để làm đì?

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Cũng đúng. Tiểu Mật chớp chớp mắt đẹp, trong lòng may mãn mình được ởi theo, bằng không thì bệ hạ có việc cũng không biết tìm ai làm.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía tiểu hầu gái, vươn tay ra nói:

- Bắt lấy.

Tiểu Mật chớp chớp mắt, vươn tay bắt lấy tay của nam nhân.

- Ông ~~~

Ngay sau đó, Mục Lương thi triển năng lực Không Gian Thiểm Thước, mang theo con trai và tiểu hầu gái biến mất tại chỗ.

Khi ba người xuất hiện lại thì đã tới sân huấn luyện của tổng doanh Lục Quân. Trong sân huấn luyện cách đó không xa đứng đầy binh sĩ, đang đứng huấn luyện thế nghiêm.

Tiểu Mật nhìn một hồi, nhẹ nhàng nói:

- Bệ hạ, những người này đều là tân binh.

Cô có thể nhìn ra từ hành vi cử chỉ của những binh sĩ này, bọn họ không phải là lão binh được huấn luyện đã lâu, có người đứng cơ thể vần còn đang lắc |ư.

- Ừm.

Mục Lương lạnh nhạt lên tiếng.

- Cha, bọn họ thoạt nhìn rất yếu.

Mục Cảnh Lam chớp chớp mặt nói.

Mục Lương nhẹ nhéo má con trai một cái, giọng điệu ôn hòa nói:

- Hiện tại bọn họ yếu, sau này sẽ trở nên mạnh mẽ, tương lai là anh hùng bảo vệ vương quốc Huyền Vũ.

- Ta hiểu rồi.

Mục Cảnh Lam gật đầu. Hắn nhìn về phía cha, giọng điệu nghiêm túc nói:

- Cha, chờ ta lớn lên, ta sẽ bảo vệ bọn họ.

Mục Lương cười một tiếng, gật đầu nói:

- Tiểu Cảnh có thể muốn làm chuyện mình muốn làm. - Ừ Ừ.

Mục Cảnh Lam ghi nhớ lời của cha ở trong lòng. - Bệ hạ, có người phát hiện chúng ta.

Tiểu Mật lên tiếng nhắc nhở. Mục Lương ngẩng đầu lên, xa xa có hai bóng người đang nhanh chóng ởi tới. Hắn nhàn nhạt nói:

- Là Cầm Vũ.

- Bệ hạ vạn an.

Cầm Vũ đứng trước mặt nam nhân, giơ tay lên nghiêm chào.

Cô bình tĩnh nói: - Bệ hạ tới kiểm tra bất ngờ à?

- Bệ hạ vạn an.

Thân vệ binh đi bên cạnh Cầm Vũ cũng cung kính giơ tay lên nghiêm chào.

- Ngươi đoán đúng rồi. Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Vẻ mặt của Cầm Vũ không thay đổi, gật đầu nói:

- Hiểu rồi, bệ hạ muốn bắt đầu kiểm tra từ đâu? - Không vội, xem huấn luyện tân binh trước đã.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Tốt.

Vẻ mặt của Cầm Vũ vẫn không thay đổi, chỉ Là thỉnh thoảng Lliếc nhìn về phía Mục Lương.

Mục Cảnh Lam ngây thơ nói: - Cha, vị tỷ tỷ này vẫn luôn nhìn lén ngươi nha.

Đôi môi đỏ mọng của Cầm Vũ giật giật, thanh lãnh lên tiếng cải chính: - Ta không lén lút, ta là quang minh chính đại nhìn. Khóe mắt của Mục Lương giật một cái, hít sâu nói:

- Tiểu Cảnh, không được nói lung tung.

- Ổ...

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn gật đầu.

Cầm Vũ quay đầu sang chỗ khác, vành tai dưới tóc hơi ửng đỏ.

Trong sân huẩn luyện, các tân binh đã duy trì thể đứng nghiêm hai giờ, không ít người bắt đầu chao đảo, cũng có người vân còn đang kiên trì.

- Nhóm tân binh này bắt đầu huấn luyện bao lâu rồi? Mục Lương thuận miệng hỏi. Cẩm Vũ đáp lại:

- Hôm nay là ngày thứ ba.
Bình Luận (0)
Comment