Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1071 - Chương 3618: Con Của Ta, Đương Nhiên ...

Chương 3618: Con Của Ta, Đương Nhiên ... Chương 3618: Con Của Ta, Đương Nhiên ...Chương 3618: Con Của Ta, Đương Nhiên ...

Mục Lương bế con trai Mục Cảnh Lam rồi nhìn về phía Cầm Vũ, bình thản hỏi:

- Binh sĩ trong thời hạn nghĩa vụ quân sự là bao nhiêu?

- Bệ hạ, cộng thêm tân binh, binh sĩ trong thời hạn nghĩa vụ quân sự của Lục Quân có 123 ngàn người.

Cầm Vũ bình tĩnh báo cáo. Trong một trăm hai mươi ba ngàn binh sĩ Lục Quân này, binh sĩ quân y, binh sĩ chuyên Lo bếp núc, binh sĩ văn chức chiểm khoảng năm ngàn người. Mục Lương chậm rãi gật đầu, hài lòng nói:

- Khoảng cách đến mục tiêu 150.000 binh sĩ kém không nhiều lắm.

Hắn tính toán, với diện tích của vương quốc Huyền Vũ, 150.000 binh sĩ Lục Quân là phối trí thích hợp nhất.

Cầm Vũ nghiêm mặt nói:

- Dựa theo kế hoạch của ta, trong nửa năm tới có thể chiêu mộ đủ một trăm năm mươi ngàn binh sĩ Lục Quân. - Ừm, cứ dựa theo kế hoạch của ngươi là được rồi. Mục Lương gật đầu một cái. Hắn đã xem qua bản kế hoạch chiêu binh mà Cẩm Vũ viết, mỗi tháng sẽ tiến hành chiêu binh một lần, lại chia ra huấn luyện tân binh. - Tốt.

Cầm Vũ chậm rãi gật đầu. Mục Cảnh Lam nghiêng đầu hỏi:

- Cha, sau này ta có cần tới đây Làm binh sĩ không?

Mục Lương xoa xoa đầu con trai, ôn hòa trả lời: - Nếu như Tiểu Cảnh muốn, chờ sau này lớn lên là có thể tới thể nghiệm một chút.

- Tốt.

Mục Cảnh Lam gật đầu thật mạnh.

Cầm Vũ liếc nhìn Mục Cảnh Lam, ánh mắt tấp lóe, nói: - Tiểu điện hạ thật sự giống bệ hạ.

- Con của ta, đương nhiên là giống ta rồi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Cầm Vũ liếc mắt nhìn nam nhân một cái, lúc này hăn giếng như một con chim công đang xòe đuôi khoe khoang.

Nàng yên lặng lên tiếng nhắc nhở:

- Bệ hạ, tiếp tục công việc tuần tra chứ?

- Ừm, đi thôi.

Mục Lương nắm cánh tay thật chặt, làm cho con trai của mình ngồi thoải mái hơn một chút.

Tiểu Mật yên lặng theo ở phía sau, đoàn người đi về phía đại lâu tổng hợp xa xa. Mục Lương ởi vào trong đại lâu tổng hợp, gặp phải một nữ binh cột song đuôi ngựa. - Chờ đãi

Nữ binh cau mày, hất cằm lên gọi Mục Lương lại.

- Có chuyện gì à?

Mục Lương Liếc nhìn thiếu nữ.

Nữ binh nghiêm túc nói:

- Ngươi không phải là binh sĩ, nơi đây không thể tùy tiện vào... Cẩm Vũ đại nhân! Nàng nói được một nửa thì trong tầm mắt đã thấy được Cầm Vũ phía sau nam nhân, thần sắc trên mặt biến thành ngẩn ngơ.

Cầm Vũ lạnh lùng nói:

- Bệ hạ mà cũng không nhận ra, đừng cần đôi mắt này nữa.

Nữ binh nghe vậy thì biến sắc, khẩn trương nhìn về phía Mục Lương, sợ hãi nói: - Bệ hạ vạn an, là thuộc hạ mạo phạm.

Mục Lương Liếc nhìn nữ binh, nhàn nhạt nói:

- Tác phong không hợp cách.

Cơ thể của nữ binh run lên, theo bản năng đưa tay ra che đôi tóc đuôi ngựa thật dài kia lại.

Cầm Vũ lạnh nhạt nói:

- Ba ngàn chữ kiểm điểm, buộc tóc gọn gàng lại cho ta, nếu còn tái phạm một lần nữa, ta sẽ tự mình cạo trọc ngươi.

- Vâng, ta tuyệt đổi sẽ không tái phạm!

Nữ binh vội vã bảo đảm. Mục Lương thu tầm mắt lại, ôm lấy con trai đi vào tòa nhà lầu tổng hợp.

Cầm Vũ cất bước đuổi theo, Lưu lại thân vệ binh ghi chép đánh số và tên của nữ binh. Lúc này sắc mặt của nữ binh trăng bệch, lệ Lưng tròng nhìn thân vệ binh, ánh mắt mang theo khẩn cầu. Thân vệ binh nhàn nhạt nói: - Chỉ là ba ngàn chữ mà thôi, bệ hạ thiện tâm không phạt ngươi, nên cảm thấy thỏa mẫn. Nữ binh cắn môi dưới, gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi, nếu bệ hạ muốn phạt ta thì sẽ không nhẹ như thế.

- Hiểu rõ là tốt rồi.

Thân vệ binh gật đầu một cái, thu hổi bản đăng ký, nói: - Cầm Vũ đại nhân rất coi trọng tác phong của binh sĩ, hy vọng ngươi sẽ không phạm phải loại sai lầm cơ bản này nữa.

- Vâng, đảm bảo sẽ không. Nữ binh vội vã bảo đảm. Thân vệ binh không nói gÌ nữa, lập tức đuổi theo bước chân của Cẩm Vũ.

Mục Lương ôm lấy con trai dò xét nhà lầu tổng hợp, đi lên từng tầng một, không thấy nơi nào vi phạm quy định.

- Đi khu ký túc xá đi, điều tra nội vụ một chút.

Hắn thuận miệng nói.

- Tốt.

Cẩm Vũ không có dị nghị, tiếp tục dẫn đường ở bên cạnh. Khu ký túc xá rất lớn, từng dãy lâu cao sáu tầng được sắp xếp chỉnh tề, có thể nhìn thấy phía trên treo quân phục.

Mục Lương ởi vào một nhà ký túc xá, hai bên hành lang là từng cánh cửa phòng.

Hắn tùy ý đẩy ra một cánh cửa, bên trong là sáu bộ giường hai tầng, ở góc phòng là một loạt tủ chứa đổ, ở giữa còn có một cái bàn dài, trên đó bày đổ dùng hàng ngày của binh sĩ.

Mục Lương ởi vào nhìn lướt qua, chăn trên giường chồng chất rất chỉnh tể, bàn chải đánh răng và ly đều được bày biện thằng hàng, ngay cả bàn chải đánh răng cũng đều quay về một hướng. Mục Cảnh Lam tò mò nhìn xung quanh một vòng, ngây ngô nói:

- Cha, rất sạch sẽ.

- Ừm, rất sạch sẽ.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hắn xoay người đi ra ngoài, dò xét mấy gian ký túc xá, nội vụ không có vấn đề gì.

- Bệ hạ, sáng nay người của đội duy trì trật tự mới đến. Cầm Vũ nhắc nhỡ.

Mục Lương hơi nhướng mày, đội duy trì trật tự đã điều tra nội vụ, vậy hắn tiếp tục điều tra cũng không có tác dụng.

Hắn quay đầu hỏi:

- Nhà ăn mở lúc mấy giờ? - Bệ hạ, buổi trưa là mười hai giờ.

Cầm Vũ đáp lại.

- Vậy thì đi nhà ăn đi, xem hôm nay ăn cái 8Ì. Mục Lương liếc nhìn thời gian, khoảng cách đến mười hai giờ còn lại mười mấy phút.

Cầm Vũ hỏi:

- Bệ hạ muốn ăn cơm ở nhà ăn à?

- Có thể.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- ĐƯỢC.

Cầm Vũ đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa. Thân vệ binh há miệng, muốn hỏi có nên để người của ban bếp núc chú ý một chút, chuẩn bị thức ăn buổi trưa tỉ mỉ hơn hay không. Nhưng nàng suy nghĩ lại, chỉ còn mười mấy phút là đến giờ ăn, có nhắc nhở thì cũng không kịp nữa rỗi.

Mục Lương nghiêng đầu dịu dàng hỏi:

- Tiểu Cảnh, đói bụng chưa? - Cha, không đói bụng.

Mục Cảnh Lam lắc đầu đáp. - Bệ hạ, ta có mang theo sữa bột.

Tiểu Mật thanh thúy lên tiếng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ừm, không đói bụng thì uống chút sữa bột đi, uống ít một chút.

- Tốt.

Mục Cảnh Lam ngây ngô đáp Lại.

- Tiểu điện hạ thật đáng yâu.

Cầm Vũ tán thưởng.

Mục Lương cười hỏi:

- Muốn ôm một cái không? - Có thể chứ?

Đôi mắt của Cầm Vũ sáng Lên.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, đặt con trai vào trong lòng của Cầm Vũ.

Động tác của Cầm Vũ cứng đờ, vụng về ôm lấy Mục Cảnh Lam, cả người giống như một khúc gõ.

- Đi nhà ăn thôi.

Mục Lương cất bước đi về phía trước.

Cầm Vũ há miệng, vội vàng ôm lấy Mục Cảnh Lam đuổi theo.

Chẳng mấy chốc đoàn người đã đi tới nhà ăn, bên trong

đã có rất nhiều binh sĩ ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment