Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1077 - Chương 3624: Câu Trúng Một Người Cá?

Chương 3624: Câu Trúng Một Người Cá? Chương 3624: Câu Trúng Một Người Cá?Chương 3624: Câu Trúng Một Người Cá?

Mục Cảnh Lam nghiêm mặt gật đầu:

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên cũng nhìn chằm chằm gợn sóng không ngừng trên mặt nước, tò mò có thể câu lên thứ gi.

Lại một lát sau, gợn sóng trên mặt nước đột nhiên biến mất, mặt nước lại khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng như Øgương.

Mục Cảnh Lam thất vọng nhìn về phía cha, hỏi:

- Cha, đồ vật dưới nước chạy rồi à? - Chờ một chút.

Ánh mắt của Mục Lương lấp Llóe.

Mục Cảnh Lam bĩu môi gật đầu, tay nắm cần câu vẫn không nhúc nhích.

Bàn tay nho nhỏ cầm cần câu kia, nhìn như vô lực nhưng thực lực lại vô cùng Lớn.

Lại một lát sau, sợi tơ màu xanh Lục lại lần nữa tạo thành gợn sóng, mặt nước bắt đầu chập trùng.

Đôi mắt của Mục Cảnh Lam lập tức sáng ngời, khẩn trương nhìn về phía cha, dùng ánh mắt dò hỏi.

- Bắt đầu thu dây đi.

Mục Lương nói với giọng điệu thong dong.

- Vâng!

Đôi mắt của Mục Cảnh Lam sáng lấp lánh, vội vã giơ cần câu trong tay lên, làm cho sợi tơ màu xanh lục cấp tốc rút ngăn lại.

- Rào rào ~~~

Khi đoạn tơ xanh lục cuối cùng bị thu hồi vào trong cần câu, sinh linh dưới nước cũng bị kéo ra khỏi mặt biển.

Vẻ mặt của đám người Ly Nguyệt lập tức sửng sốt, ngay cả Mục Lương cũng cảm thấy kinh ngạc.

Bị Mục Cảnh Lam câu lên không phải là ma thú, mà là một sinh lĩnh thân người đuôi cá, rất giống tộc Người Cá, nhưng lại có chỗ khác biệt.

Tộc Người Cá nửa người dưới giống cá, nửa người trên thì giống người.

Mà sinh linh bị câu lên này, tuy nửa người trên giống người, nhưng ở nơi cổ có mang cá, vị trí xương quai xanh đi xuống còn có rất nhiều miếng vảy.

Lúc này cô đang cắn sợi tơ màu xanh lục, đầu duy trì tư thế ngửa lên, đang dùng tư thế quái dị nhìn chằm chằm vào đám người Mục Lương.

- Cha, đây là người cá à? Mục Phương Tiên chớp chớp mắt to hỏi.

Mục Cảnh Lam cũng có chút luống cuống, nhìn về phía cha nói:

- Cha, ta đây là câu lên được một người cá? - Nhìn rất hung dữ, không giống như là người cá bình thường.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên híp lại.

Nguyệt Thấm Lan nheo mắt lại nói:

- Thoạt nhìn không thể ăn, câu lên cũng vô dụng.

Người cá quải dị nghe vậy thì cơ thể run lên, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn chằm chằm Nguyệt Thấm Lan, rất sợ đối phương giây kế tiếp thật sự mang cô đi nấu canh.

- Mẹ, ngươi muốn ăn nó à? Trong mắt Mục Cảnh Lam cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Không có, mẹ ngươi mới không biến thái như vậy. Nguyệt Thấm Lan tức giận trợn trăng mặt, cô chỉ là dọa đối phương một chút mà thôi.

Mục Cảnh Lam ngây ngô hỏi: - Vậy cô có ích lợi gì, có thể coi là thức ăn cho gia súc không?

Người cá quái dị Lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không ngờ đứa nhỏ này còn đáng sợ hơn cả người lớn.

- Trước tiên thả cô ta xuống đi.

Mục Lương nhàn nhạt nói. Hắn thật tò mò, ở địa phương như Kênh Sương Mù này, tại sao lại có tộc Người Cá sinh sống ở đây.

- Được rồi, cha.

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn đáp một tiếng, thay đổi vị trí cần câu, làm cho người cá quái dị kia rơi vào trên bãi đáp mây mù.

Cô vừa hạ xuống mặt đất lập tức giãy øiụa muốn trốn thoát, nhưng mà cơ thể đã bị lực lượng vô hình định tại chỗ, không thể động đậy chút nào.

Mục Lương ởi tới trước mặt nữ người cá, rũ mắt nhìn xuống cô, nói:

- Ta biết ngươi nghe hiểu tiếng người, hắn là cũng sẽ nói chuyện.

Nữ người cá quái dị ngậm chặt miệng, khẩn trương nhìn chăm chằm vào nam nhân, cơ thể vẫn không thể động đậy.

Mục Lương nhàn nhạt nói: - Ta hỏi ngươi trả lời, trả lời xong vấn đề của ta thì ta sẽ thả ngươi đi.

Đôi mắt sâu thẳm của cô gái người cá lóe sáng, cô chần chờ một chút rồi yên lặng gật đầu.

- Vấn đề thứ nhất, ngươi vẫn luôn sống ở đây à?

Mục Lương lạnh nhạt hỏi. Cô gái người cá gật đầu một cái, vẻ mặt không thay đổi.

- Mở miệng.

Đôi mắt của Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ, lại mang theo lực Lượng không thể hoài nghi. Cơ thể của cô gái người cá run lên, nhút nhát lên tiếng: - Đúng vậy.

Giọng nói của cô rất linh hoạt, giống như là giọng nói từ trong hàn đàm ngàn năm truyền tới.

- Vấn đề thứ hai, nơi này có bao nhiêu tộc nhân của ngươi?

Mục Lương tiếp tục hỏi. Đồng tử của cô gái người cá co rút lại, căn chặt răng không nói Lời nào. Ánh mắt của Mục Lương bình tĩnh, nói:

- Ta không có hứng thú với tộc nhân của ngươi, chỉ muốn biết tại sao các ngươi có thể sống ở Kênh Sương Mù.

Giọng nói của cô gái người cá run rẩy:

- Chúng ta đời đời đều sinh sống ở đây, không hiểu ngươi nói cái gì.

Mục Lương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi tiếp:

- Tổ tông của các ngươi đều sinh sống ở đây, dưới đáy biển?

- Đúng thế.

Cô gái người cá lên tiếng. Mục Lương trầm tư một lát, thời gian tổn tại của Kênh Sương Mù đã quá xa xăm, hiển nhiên cô gái người cá trước mắt không biết nhiều lãm.

Hắn lại hỏi:

- Trong vùng biển này, ngoại trừ tộc quần của các ngươi ra thì còn có chủng tộc khác không?

Cô gái người cá thấp giọng đáp: - Còn có tộc Ác Ma.

- Tộc Ác Ma, đó là sinh vật đì?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi. Cô gái người cá đáp với giọng điệu nhạt nhễo:

- Tộc Ác Ma là kẻ địch cũ của chúng ta.

- Hình dáng của bọn nó như thế nào?

Hồ Tiên lạnh giọng hỏi.

Cô gái người cá bĩu môi trả Lời: - Bộ dáng của bọn nó đều rất xấu, chúng nó có hai chân giống như các ngươi, nhưng mà đều là dáng vẻ của quái vật.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nghe cô gái người cá miêu tả, tộc Ác Ma này rất giống như là ma thú biển hình người.

- Bọn nó sống ở đâu?

Mục Lương hỏi.

Cô gái người cá thấp giọng đáp:

- Trong một khe nước dưới đáy biển cách nơi này rất xa. Mục Lương như suy nghĩ gì đó, gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Các ngươi sinh sống ở đây, không sợ ma thú biển tấn công à?

Cô gái người cá giải thích:

- Nơi chúng ta sinh hoạt có bình chướng, ma thú biển là không vào được, chỉ cần chúng ta không đi ra ngoài thì sẽ không có nguy hiểm. - Vậy sao ngươi lại ra ngoài làm gì?

Hồ Tiên thuận miệng hỏi. Cô gái người cá nghe vậy thì trong mắt lộ ra vẻ u oán, tức giận nói:

- Bị đồ vật của các ngươi hấp dẫn ra tới.

Hồ Tiên bừng tỉnh, biết thứ mà cô gái người cá nói là dây câu giàu có nguyên tố sinh mệnh.

Mục Lương vung tay lên, một đoàn nguyên tố sinh mệnh nồng nặc xuất hiện ở lòng bàn tay, hỏi:

- Các ngươi rất cần cái này à?

Cô gái người cá thấy thế thì đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, khát vọng nhìn chăm chú vào nguyên tổ sinh mệnh, ước gì có thể nhào tới cướp đoạt.

Nhưng cô vừa nghĩ tới sức mạnh của Mục Lương thì lại cố gượng nhẫn nại xuống.
Bình Luận (0)
Comment