Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1078 - Chương 3625: Ham Muốn Ăn Uống Là Ch...

Chương 3625: Ham Muốn Ăn Uống Là Ch... Chương 3625: Ham Muốn Ăn Uống Là Ch...Chương 3625: Ham Muốn Ăn Uống Là Ch...

Mục Lương suy nghĩ một chút, tung nguyên tố sinh mệnh trong tay ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái người cá, nguyên tố sinh mệnh dung nhập vào trong cơ thể cô.

- Anh ~~~

Cơ thể của cô gái người cá run lên, phát ra tiếng ưm thoải mái, cả người đều tản ra khí tức thủy nồng nặc, da dẻ đều sáng lên.

Mắt cô lộ ra thần sắc phức tạp nhìn Mục Lương, hỏi:

- Tại sao ngướơi lại đưa nó cho ta? - Hỏi ngươi nhiều vấn để như vậy, coi như là tiền thù Lao.

Mục Lương nói không chút để ý.

Cô gái người cá im lặng, càng không nhìn thấu nam nhân trước mắt.

Mục Lương hỏi vấn đề cuối cùng:

- Bên dưới Kênh Sương Mù có gì đặc biệt không?

Cô gái người cá suy nghĩ một chút, đáp:

- Nơi đặc biệt thì ta không biết, Kênh Sương Mù quá lớn, thế nhưng nơi sinh hoạt của Ma thú Thánh giai thì ta Lại biết.

Ánh mắt của Mục Lương lập tức sáng ngời, khóe môi cong lên nói:

- Có hứng thú làm giao dịch với ta không?

Cô gái người cá cảnh giác nhìn chăm chú vào Mục Lương, không khỏi hỏi:

- Giao dịch gì?

- Ta cho ngươi nguyên tổ sinh mệnh, ngươi dẫn ta đi tìm biển ma thú Thánh giai, như vậy được chứ? Mục Lương mỉm cười hỏi.

- Không được.

Cô gái người cá vội vã từ chối.

- VÌ sao?

Mục Lương nhướng mày hỏi. Cô gái người cá lộ ra vẻ mặt sợ hãi, run rẩy nói:

- Ma thú biển Thánh Giai thật là đáng sợ, không ai có thể tới gần bọn nó.

- Ta có thể. Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Ngươi?

Cô gái người cá sửng sốt một chút, nhìn nam nhân với ánh mắt như nhìn đồ ngốc.

Khóe mắt của Mục Lương giật giật, hơi nghiêng người tới trước, khí tức kinh khủng rơi vào trên người cô gái người cá.

Ngay sau đó, đôi mắt của cô gái người cá trợn trắng lên, suýt nữa ngất xỉu, mặt cắt không còn chút máu.

- Bây giờ đã tin chưa? Mục Lương bình tĩnh thu hổi khí tức đang phóng ra ngoài. Vẻ mặt của cô gái người cá trắng bệch, run rẩy nói:

- Ta tin rồi...

Mắt cô lộ ra vẻ hoảng sợ, không còn dám dùng ánh mắt bất kính nhìn nam nhân, vội vàng cúi đầu.

Cô cảm nhận được khí tức kinh khủng từ trên người Mục Lương, đây là khí tức còn kinh khủng hơn cả ma thú biển Thánh giai.

- Bây giờ làm giao dịch được chứ?

Mục Lương lại hỏi lần nữa. Yết hầu của cô gái người cá chuyển động, nhỏ giọng nói: - Không cần giao dịch, ta có thể dẫn các ngươi đi tìm ma thú biển Thánh Giai.

- Ta cũng không ham chiếm tiện nghi của người khác. Mục Lương đạm mạc lên tiếng.

Cô gái người cá nhỏ giọng nói:

- Vậy đại nhân nhìn làm là tốt rồi. Mục Lương giật giật khoé miệng, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên, ánh mắt mang theo tia dò hỏi.

- Cùng đi chứ?

Hắn hỏi.

- Ta đi với ngươi.

Nguyệt Thấm Lan đáp không hể nghĩ ngợi.

Ly Nguyệt cũng gật đầu.

Hồ Tiên ôm lấy con gái, quyến rũ nói: - Ở lại chỗ này còn không an toàn bằng ởi theo ngươi tìm ma thú biển Thánh Giai. Cô là nói thật, nơi này có nhiều điều không biết, không có Mục Lương thì có thể cô và những người khác sẽ gặp phải nguy hiểm.

- Được, vậy thì cùng ởi thôi. Mục Lương gật đầu một cái. Hắn nhìn về phía Mục Cảnh Lam, áy náy nói:

- Tiểu Cảnh, chờ lần sau cha lại câu cá với ngươi, được chứ? - Tốt.

Mục Cảnh Lam chớp chớp mắt, không hề cảm thấy uỷ khuất, trái lại càng chờ mong hành trình kế tiếp.

Cô gái người cá nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, ta có thể về nhà một chuyến, báo bình an với người nhà trước được không?

Lần này cô là lén chạy ra ngoài, không có ai ngăn cản nên mới có thể bị mê hoặc mà căn câu.

- Đương nhiên, ta đưa ngươi trở về.

Mục Lương bình tĩnh nói. Cô gái người cá nghe vậy chợt biến sắc, há miệng từ chối không ra lời.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ta không có hứng thú với tộc quần của ngươi, chỉ là không muốn ngươi lãng phí thời gian trên đường đi, hơn nữa hai ngày sau ta nhất định phải trở về.

Hắn đã đáp ứng với Đồ Tư Lệ Na là ba ngày sau xuất phát đi Đảo Thất Lạc, không tính ngày hôm nay thì chỉ còn lại có hai ngày mà thôi. Trong lòng cô gái người cá thay đổi mấy lần, không biết vì sao lại vô ý thức cảm thấy nam nhân này không nói dối. - Vậy được rồi.

Cô yếu ớt đồng ý.

- Rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu. Hắn nhìn về phía đám người Nguyệt Thấm Lan, dặn dò:

- Thu dọn đồ đạc, mười phút sau xuất phát.

- ĐƯỢC. Ly Nguyệt đáp một tiếng, bắt đầu thu dọn cần câu và những thứ khác, đem toàn bộ vào trong phi thuyền vận chuyển.

Cô gái người cá yên tĩnh chờ ở bên cạnh, trong lòng vô cùng phức tạp, rất sợ mình sẽ mang theo đến tai họa cho quần tộc.

- Cô lỗ ~~~

Đúng lúc này bụng cô kêu to một tiếng, sợ đến mức thiếu nữ vội vàng ôm bụng, không dám nhìn đám người Mục Lương. - Đói bụng rồi à?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- .,.Còn ổn.

Cô gái người cá yếu ớt đáp. Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi: - Bình thường các ngươi ăn cái gì?

Cô gái người cá liếc nhìn cô gái ưu nhã, nhỏ giọng nói:

- Hải tảo, cá, sò hến gì gì đó. - Có ăn món chính không? Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.

- Cái gì là món chính?

Ánh mắt của cô gái người cá lộ ra tia mờ mịịt.

- Ngươi xem thử có thể ăn hay không.

Nguyệt Thấm Lan không hỏi nhiều, lấy ra bánh mì cỡ lớn từ trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đưa cho cô gái người cá.

Cô gái người cá do dự một chút, cuối cùng vần là nhận lấy bánh mì, trên đó tản ra hương vị làm cho cô rất tò mò.

Cô thử cắn một miếng nhỏ, sau khi nhai vài lần thì phát hiện mùi vị rất ngon, không khỏi gặăm lấy gặm để.

- Ăn ngon.

Cô gái người cá khen ngợi không ngót.

- Xem ra thói quen ẩm thực cũng không khác gì so với con người.

Mục Lương bình luận. Nguyệt Thấm Lan thấy thể Lại lấy ra một chén mì ăn Liền, thuần thục rót nước nóng vào chén chờ mì nở ra. Chẳng mấy chốc thì hương vị mì ăn liền tản ra, dẫn tới cô gái người cá liên tiếp Lliếc mắt, nhiều lần vụng trộm nuốt nước miếng.

- Nếm thử xem.

Nguyệt Thấm Lan đưa chén mì ăn liền cho cô gái người cá, hơi nâng cảm lên ra hiệu.

- Cảm ơn đại nhân.

Cô gái người cá không tránh được dụ hoặc, thận trọng nhận lấy chén mì liền, hai mắt từ từ sáng lên. Dường như cô không cảm thấy nóng, vội vàng há miệng hút mì sợi, giống như là đói bụng tám trăm năm, dáng vẻ ăn như hùm như sói kia làm cho Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên nhìn chăm chú.

- Ăn quá ngon, tại sao lại có đồ ăn ngon như vậy chứi

Cô gái người cá thán phục Liên tục.

Cô nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan với ánh mắt khiếp sợ, trong mắt tràn đầy sự cảm kích.

Cô nhỏ giọng nói: - Đại nhân, đồ quý giá như vậy mà lại cho ta ăn, ta không biết phải báo đáp ngài như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment