Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1102 - Chương 3649: Một Tộc Quần Biến Mất?

Chương 3649: Một Tộc Quần Biến Mất? Chương 3649: Một Tộc Quần Biến Mất?Chương 3649: Một Tộc Quần Biến Mất?

Mục Lương giơ tay lên chạm vào đầu nó, hệ thống vần yên lặng không có phản ứng. - Không thể thuần hóa.

Ánh mắt của hắn lấp lóe, một ngón tay xuyên thủng đầu rắn, tỉnh thạch rơi ra khỏi lỗ máu.

- Không có việc gì là tốt rồi. Đổ Tư Lệ Na thở phào một hơi.

Trên đảo có quá nhiều điều không biết, đây là lần đầu tiên cô tới đây, cho nên gặp phải tình huống đột phát thì cô khó tránh khỏi mà khẩn trương. - Đi thôi.

Mục Lương thu hổi Nấm Bột khô, lại tìm kiếm trong phạm vi xung quanh một vòng, không thấy Nấm Bột Khô khác.

Ly Nguyệt gật đầu, tiếp tục đi theo Mục Lương.

Thời gian trôi qua, ba người ở trong rừng thăm dò hơn một giờ đồng hổ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đồ Tư Lệ Na mím môi, hỏi: - Bệ hạ, có phát hiện tung tích của người hoạt động không?

- Không có.

Mục Lương không hề nghĩ ngợi mà trả lời một câu.

Ly Nguyệt nhìn về phía thiếu nữ, lạnh nhạt nói:

- E rằng trên đảo cũng không có người của Thần Tộc, tất cả chỉ là một lời nói dối.

Đồ Tư Lệ Na lắc đầu, nói với giọng điệu kiên định:

- Không có khả năng, nơi này chính là tổ địa của Thần Tộc. Ly Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt nói:

- Nơi đây có lẽ là tổ địa của Thần Tộc, nhưng không nhất định còn có người của Thần Tộc sinh sống.

Mục Lương gật đầu nói:

- Một hồi ôn dịch hoặc là tai nạn bất ngờ nào đó đều có thể làm cho một tộc quần biến mất rất dễ dàng.

Nghe được lời này, sắc mặt của Đồ Tư Lệ Na hơi trắng bệch, lắc đầu nói:

- Không đâu, chúng ta mới lên đảo hơn một giờ, còn chưa tìm kiếm hết nơi đây, có lẽ bọn họ không sinh hoạt ở bên này.

Mục Lương hơi nhướng mày, bình thản nói:

- Mới vừa rồi chỉ là suy đoán của chúng ta, ngươi không cần để ý.

- Đúng Vậy.

Ly Nguyệt mỉm cười gật đầu. Bọn họ vốn dĩ muốn gạt Đồ Tư Lệ Na một phen, moi ra càng nhiều tin tức hữu dụng hơn từ trong miệng đổi phương, hiện tại xem ra cô ấy thật sự không biết gì về chuyện trên đảo.

Đổ Tư Lệ Na nghiêm mặt không nói chuyện.

Mục Lương không quá để ý, tiếp tục tìm kiếm dược thảo trên đảo, chỉ cần bên ngoài không có thì hẳn đều đào hết toàn bộ rồi thu vào không gian trong cơ thể, đất đá trên đảo cũng thu đi không ít.

Ngoại trừ dược thảo và các loại lục thực ra thì Mục Lương không phát hiện động vật đặc biệt gì.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ba người tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau ổi tới trước một ngọn núi cao. Đây là một ngọn núi lớn cao tới ba ngàn mét, trên núi là rừng cây tươi tốt, thoạt nhìn không ra có gì đặc biệt. Mục Lương ngước mắt nhìn quanh bầu trời một vòng, ngoại trừ địa phương bị núi lớn che khuất ra thì bầu trời đều là một mảnh xám xịt, không nhìn thấy thái dương cũng không nhìn thấy đám mây, hòn đảo này giống như là độc lập khỏi thế giới bên ngoài.

- Muốn vào núi à?

Đồ Tư Lệ Na thanh thúy hỏi. - Đi lên trời nhìn xem.

Mục Lương lắc đầu nói.

- Hả?

Đồ Tư Lệ Na sửng sốt một chút, ngay sau đó đã bị nam nhân mang theo bay lên trời cao, Ly Nguyệt cũng giống như vậy.

Ở trên cao quan sát Đảo Thất Lạc mới phát hiện hòn đảo này Lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, trong tầm nhìn không thể thấy hết toàn bộ hòn đảo.

- Thật lớn. Đồ Tư Lệ Na lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đồng thời trong lòng mừng rỡ, như vậy có nghĩa khả năng cô tìm được người của Thần Tộc sẽ cao hơn.

Ly Nguyệt giơ tay lên chỉ vào một ngọn núi, kinh ngạc nói: - Mục Lương, nơi đó hình như có một gốc cây kỳ quái. Mục Lương nghe vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một đại thụ màu đỏ như máu mọc ở trên sườn núi.

Đây là một đại thụ toàn thân đỏ như máu, nó cao khoảng sáu mét, lá cây đều là hình trăng lưỡi Lliềm.

- Đi qua xem một chút. Mục Lương cảm thấy tò mò, mang theo hai cô gái bay về phía đại thụ màu đỏ như máu kia.

Ba người còn chưa kịp tới gần thì đại thụ màu máu đỏ đã tấn công.

Vô số lá cây hình trăng lưỡi Lliềm từ giữa nứt ra, biến thành hình dáng viên hoàn hình, ngay sau đó trong phiến lá bắn ra từng cột sáng màu đỏ như máu. Ánh mắt của Mục Lương sáng lên, đại thụ màu đỏ như máu càng kỳ quái thì càng làm cho hắn vui vẻ, cũng có thể thuần hóa. Không gian trước mặt hắn vặn vẹo, cột sáng màu đỏ như máu bị lỗ đen xuất hiện căn nuốt hết.

= Ông ~~~

Không gian dao động một chút, Mục Lương biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại đã tới trước đại thụ màu đỏ như máu.

- Định. Hắn giơ một ngón tay lên, động tác của cây đại thụ màu máu đỏ dừng lại, giống như là bị đè xuống nút tạm thời, không tấn công nữa. Mục Lương nhìn về phía phần gốc rễ của đại thụ màu đỏ, ánh mắt lạnh xuống.

Nơi đó có một đống thi cốt, một phần trong đó là xương khô, còn có thi cốt mang theo hủ thực, là mới chết gần đây ở chỗ này.

Đối với loại cây như vậy, Mục Lương không có ý tưởng thuần hóa.

Đồ Tư Lệ Na và Ly Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh tượng này, các cô đều lộ ra vẻ mặt chán ghét.

- Có thi cốt hình người.

Ly Nguyệt kinh ngạc nói. Trong đống thi cốt, mấy bộ hài cốt hình người cũng không thu hút, nhìn kỹ mới có thể phát hiện.

Mục Lương vung tay lên, mấy bộ hài cốt hình người bay ra rơi vào trên đất trống bên cạnh, tản ra mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi.

Trong mắt của Đồ Tư Lệ Na lộ ra thần sắc kích động, hô: - Ta biết trên đảo còn có tộc nhân của ta, đây chính là chứng cứ tốt nhất!

- Nhưng bọn họ đều là thi thể.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Chắc chắn còn có người sống, ta sẽ tìm được bọn họ.

Ánh mắt của Đồ Tư Lệ Na kiên định.

Ly Nguyệt đột nhiên hỏi:

- Sau khi tìm được, ngươi phải sống ở đây? Vẻ mặt Đồ Tư Lệ Na cứng đờ, há miệng không biết trả lời như thế nào.

- Đây là nguyện vọng của cô ấy.

Mục Lương nhàn nhạt nói. - Cũng đúng.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Đồ Tư Lệ Na nhìn thi thể trên đất, rơi vào trầm mặc. Cô tiến đến Đảo Thất Lạc, khoảng cách hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ chỉ còn lại một chút, đó chính là tìm được căn cứ của tộc quần, nhìn xem tổ địa thay cho cha mẹ.

Sau khi hoàn thành tâm nguyện của người nhà thì sau đó cô nên làm gì?

Ánh mắt của Đồ Tư Lệ Na dao động, nơi đây đối với cô mà nói rất xa lạ, nếu so sánh thì cô thích cuộc sống bên ngoài hơn.

Mục Lương không để ý đến thần sắc biến hóa của thiếu nữ, một cây đuốc châm lửa đại thụ màu máu đỏ, cũng thiêu đốt toàn bộ hài cốt dưới tàng cây.

- A.. A.. A.. ~~~

Đại thụ màu đỏ như máu phát ra tiếng rít thê lương, nó muốn tiến hành phản kháng, nhưng lại không thể đối kháng Lực Lượng của Mục Lương.
Bình Luận (0)
Comment