Chương 3650: Bộ Lạc Thần Tộc
Chương 3650: Bộ Lạc Thần TộcChương 3650: Bộ Lạc Thần Tộc
Chẳng mấy chốc, tiếng rít nhanh chóng im bặt, cả cây đại thụ bị đốt thành than cốc, ngược lại thì thi cốt dưới tàng cây còn lại không ít.
Mục Lương thấy thể thì thu toàn bộ xương ma thú, đây Là tài Liệu luyện khí không tệ.
Đại thụ bị đốt thành than cốc ngã xuống, lộ ra một viên tinh thạch ma thú ở vị trí rễ cây.
Mục Lương nhặt lên kiểm tra, tỉnh thạch ma thú có màu đỏ như máu.
- Cây cũng có thể tạo ra tinh thạch à?
Ly Nguyệt hơi nhướng mày kinh ngạc.
Đồ Tư Lệ Na nói:
- Nơi này là Đảo Thất Lạc, không có gì kỳ quái cả.
- Nơi đây quả thật có chút đặc biệt.
Mục Lương thu hổi tỉnh thạch ma thú.
Hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, có thể nhìn ra được đại thụ màu đỏ máu này đã cắm rễ nhiều năm ở đây, phạm vi xung quanh chỉ có lục thực thấp lùn, không có đại thụ khác.
Đồ Tư Lệ Na chỉ về phía rừng rậm xa xa, vui vẻ nói:
- Bệ hạ, bên kia hình như có một hồ nước, chúng ta đi bên kia xem một chút đi. Người khi chọn chỗ ở thì sẽ ưu tiên lựa chọn nơi có nguồn nước.
Mục Lương ngước mắt nhìn lại, quả nhiên thấy cuối tầm mắt có một góc hồ lớn, cây cối xung quanh cũng càng thêm tươi tốt.
Ở cách hồ lớn không xa chính là đỉnh chóp của ngọn núi cao có dòng chảy ngược kia.
- Đi qua đó ởi.
Mục Lương gật đầu một cái, vẫn là quyết định băng qua rừng rậm, có thể thuận tiện thu thập dược thảo và lục thực hiếm hoi.
Ly Nguyệt dịu dàng đáp ứng: - Tốt.
Mục Lương vung tay lên, mang theo hai cô gái bay lên cao, cuối cùng rơi vào trong khu rừng rậm rạp phía dưới. - loa toa ~~~
Bên trong khu rừng là thảm thực vật rậm rạp, dây leo tùy ý sinh trưởng, căn bản không có đường ởi tới.
Đầu ngón tay của Mục Lương lóe lên ánh sáng xanh, dây leo quấn quýt ở cùng nhau lập tức tản ra, lộ ra con đường để cho ba người đi qua.
Hắn thỉnh thoảng dừng bước để thu thập Lục thực hữu dụng hoặc chưa từng thấy vào không gian trong cơ thể. Trong lòng Đồ Tư Lệ Na Lo lắng, rất muốn bay qua bên hổ xem bên kia có người của Thần Tộc hay không, nhưng nhìn bóng dáng Mục Lương, cô lại không dám lên tiếng để nghị.
Ly Nguyệt yên tĩnh đi theo bên cạnh Mục Lương, thỉnh thoảng hỗ trợ đào mấy cây Lục thực, cũng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trái cây mà cô chưa từng thấy.
- Cái này có thể ăn không? Lúc này cô hái một quả màu xanh đậm từ trên cây xuống, to cỡ trái cà chua, vỏ ngoài trơn bóng không lốm đốm.
- Ta xem một chút.
Mục Lương nhận lấy quả trong tay cô gái tóc trăng, quan sát bằng mắt không thấy gì lạ, đặt ở trước mũi nhẹ ngửi một cái, có một mùi thơm nhàn nhạt.
- Răng rắc ~~~
Hắn cắn một miếng, bên trong có hột, kết cấu giống như quả táo, vị hơi chua mang theo ngọt nhàn nhạt. - Không có độc.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Không có độc à, vậy ta nếm thử một chút.
Ly Nguyệt vừa nói vừa hái mấy viên trái cây xuống, lau sạch rồi cho vào miệng. Đồ Tư Lệ Na tò mò mùi vị của quả lạ, cũng ăn một quả.
Sau năm phút, trên mặt của Mục Lương hiện lên vẻ cổ quái, nhìn màu sắc trên mặt cô gái tóc trắng rơi vào trầm tư.
Đồ Tư Lệ Na kinh ngạc thốt lên một tiếng:
- Hả, sao Ly Nguyệt lại biến thành màu xanh lục rồi? Khóe mắt Ly Nguyệt run lên, vội vã lấy ra gương nhìn khuôn mặt của mình, quả nhiên thấy cả khuôn mặt đều biến thành màu xanh Lục, môi cũng không có ngoại lệ. - Sao lại như vậy chứ, không phải là không có độc sao? Cô ngạc nhiên nhìn về phía Mục Lương.
- Khụ khụ ~~~
Mục Lương ho khan hai tiếng giải thích:
- Đúng là không có độc, nhưng có vẻ như nó sẽ làm cho da dẻ của người ta thay đổi màu sắc, nhưng lại vô hại đối với cơ thể.
- Vậy còn không bằng có độc đâu. Giọng điệu của Ly Nguyệt rất u oán.
Cô nhìn về phía Đổ Tư Lệ Na, nhìn da của đối phương từ trắng nõn biến thành màu xanh lục chỉ trong thời gian cực ngắn, không ngứa cũng không đau đón.
Đồ Tư Lệ Na cảm nhận được tầm mắt của cô gái tóc trăng, hoảng sợ che mặt hỏi: - Mặt của ta cũng đổi màu à?
- Ừm, thoạt nhìn màu sắc còn đậm hơn cả ta.
Ly Nguyệt nói với giọng điệu thương hại.
- Không phải chứi
Đổ Tư Lệ Na hét lên một tiếng.
Cô ăn ba quả, mà cô gái tóc trăng chỉ ăn một quả.
Ly Nguyệt nhìn về phía Mục Lương, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi cũng ăn nhưng sao da không đổi màu?
Mục Lương suy đoán:
- Có thể là cơ thể của ta quá mạnh mẽ.
Ly Nguyệt phiền muộn giơ tay sỜ sờ gương mặt màu xanh lục của mình, ánh mắt u oán nói:
- Làm sao bây giờ?
- Hẳn là có thể xua tan.
Mục Lương nói xong thì vươn tay ra, rót nguyên tố sinh mệnh vào cơ thể của cô gái tóc trăng.
" Ông ~~~
Chỉ trong ba giây, gương mặt của cô gái tóc trắng khôi phục bình thường, thoạt nhìn còn hồng hào hơn trước đó.
- Có tác dụng! Đồ Tư Lệ Na vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng.
Mục Lương lặp lại động tác làm cho khuôn mặt của Đồ Tư Lệ Na cũng khôi phục bình thường.
Ly Nguyệt lấy gương ra kiểm tra khuôn mặt cẩn thận, xác định hoàn toàn khôi phục bình thường rồi mới thở phào một hơi.
Mục Lương quan sát cây ăn quả màu xanh Lục kia, cuối cùng thu hổi cả cây vào trong không gian.
- Mục Lương, ngươi còn đào nó làm cái gì?
Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi.
- Có lẽ có tác dụng khác, mang về rồi nói sau, để Vưu Phi Nhi nghiên cứu một chút.
Mục Lương ôn hòa giải thích. - Được rồi.
Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu. Mục Lương nắm tay cô gái tóc trằng, ôn hòa nói:
- Đi thôi, chúng ta còn cách hổ lớn một đoạn nữa.
Ba người tiếp tục đi vào sâu trong rừng, ngẫu nhiên cũng sẽ đặp phải ma thú, tất cả đều bị Mục Lương giải quyết, chỉ tiếc rằng không có một con nào có thể thuần dưỡng được.
Mục Lương lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, thu hổi thi thể của một con chim lớn vào không gian trong cơ thể, chuẩn bị tối nay lấy ra nướng ăn.
- Hoa lạp lạp ~~~
Hắn dừng bước, nghiêng tai lãng nghe, ôn hòa nói:
- Ở đây có thể nghe được tiếng nước chảy rổi.
- Vậy nghĩa Là không còn xa nữa.
Đồ Tư Lệ Na vui vẻ nói.
Ly Nguyệt Liếc nhìn thiếu nữ một cái, lạnh Lùng lên tiếng: - Với thính lực của Mục Lương, âm thanh bên kia ngọn núi hắn cũng có thể nghe được.
- ..1a hiểu rồi.
Đôi môi hồng của Đồ Tư Lệ Na giật giật.
- Đừng nóng vội, dù sao thì cũng sẽ đến thôi.
Mục Lương cười một tiếng. Hắn chắp tay sau lưng tiếp tục đi về phía trước, ngẫu nhiên đào vài cọng Lục thực hoặc giải quyết một ít ma thú có mắt không tròng, thoạt nhìn giống như là đang du lịch.
Đột nhiên, bước tiến của hắn chợt dừng lại, thảm thực vật trước đó có dấu vết giẫm lên, còn có thể nhìn thấy mấy nhóm vết chân.