Chương 3651: Thần Chỉ Đại Lục (1)
Chương 3651: Thần Chỉ Đại Lục (1)Chương 3651: Thần Chỉ Đại Lục (1)
Ly Nguyệt tiến lên kiểm tra, kinh ngạc nói:
- Chắc là vết chân của con người, giống như là giày da thú giãm ra.
Mục Lương gật đầu nói:
- Phân tích không sai.
Đồ Tư Lệ Na vui vẻ nói:
- Hay là gần đây có hoạt động của con người, có phải là Thần Tộc hay không?
- Có lẽ là vậy.
Mục Lương nhún vai, không có cảm giác gì đối với sự tổn tại của Thần tộc. Lần này Đồ Tư Lệ Na không nhịn được kích động, vội vã chạy về phía trước.
Mục Lương và Ly Nguyệt nhìn nhau, không nhanh không chậm theo ở phía sau.
Đồ Tư Lệ Na băng qua cánh rừng rậm rạp, tầm nhìn dần trở nên trống trải, ánh mắt xuyên qua khe hở cành cây, có thể nhìn thấy nước sông và ngọn núi cao vút trong mây.
Vẻ mặt của cô kích động, đẩy bụi cây đi ra ngoài. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu cô.
- Đứng lại.
Giọng nói kia tràn đầy sát ý. Đồ Tư Lệ Na dừng bước, khẩn trương ngước mắt nhìn về phía tán cây nơi xa, ở đó có một thiếu nữ mặc áo da thú, trong tay năm chặt một thanh trường cung làm bằng xương.
Lúc này trường cung bị kéo căng, mũi tên xương nhằm ngay Đồ Tư Lệ Na.
- Ta không có ác ý. Đồ Tư Lệ Na vội vàng giơ tay lên ra hiệu, đôi mắt đẹp ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trên tán cây.
Thiếu nữ vẫn nắm chặt trường cung như trước, lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải người của bộ lạc chúng ta.
- Bộ lạc?
Đồ Tư Lệ Na sửng sốt một chút, chăng lễ trên đảo còn có những bộ lạc khác, đều là người của Thần Tộc sao? - Ngươi là người của bộ lạc nào?
Thiếu nữ lạnh giọng mở miệng.
Cô là người của đội tuần tra, hôm nay cô phụ trách dẫn đội tuần tra xung quanh.
- Cộp cộp ~~~
Âm thanh nhánh cây bị giẫm gấy vang lên, làm cho sắc mặt của thiếu nữ trở nên khó coi:
- Ngươi còn có đồng bọn.
- Ngươi nghe ta giải thích, chúng ta thật sự không có ác ý. Đổ Tư Lệ Na vội vàng nói. Thiếu nữ không nói nhảm nữa, lấy ra một cái còi xương muốn thổi lên.
- Ta biết ngươi rất gấp, nhưng đừng vội.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, đồng thời thiếu nữ phát hiện cơ thể của mình không thể động đậy.
Trên tán cây, Linh Na mặc áo da thú lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, phát hiện cơ thể không thể động đậy.
Cô khẩn trương nhìn chằm chăm Mục Lương và Ly Nguyệt bước ra khỏi khu rừng rậm, trong lòng vô cùng nóng nảy, không thể truyền tín hiệu báo động ra ngoài.
- Cộp cộp cộp ~~~
Vẻ mặt của Mục Lương nhàn nhạt, hắn nhìn chăm chú vào thiểu nữ, mỉm cười nói: - Chúng ta không có ác ý, ngươi không cần khẩn trương.
Linh Na vẫn nghiến chặt răng, căm tức nhìn đám người Mục Lương, nếu như cơ thể có thể nhúc nhích, cô sẽ không chút do dự thổi còi báo động. Đồ Tư Lệ Na vội vàng nói:
- Bệ hạ, chúng ta nói chuyện tử tế với cô một chút.
- Không phải bây giờ đang nói chuyện tử tế à?
Mục Lương hơi nhướng mày. Đồ Tư Lệ Na phản ứng lại, nếu Mục Lương thật sự muốn động thủ thì hiện giờ thiếu nữ đã chết rồi.
Mục Lương vỗ tay một cái, Còi xương và cung tên trong tay thiếu nữ biến mất.
Ánh mắt của Linh Na lộ ra thần sắc hoảng sợ, trong lòng sinh ra ý sợ hãi, cảm nhận được Mục Lương mạnh mẽ hơn mình rất nhiều. Mục Lương quan sát chiếc Còi xương trong tay, ngước mặt hỏi:
- Bây giờ có thể nói chuyện một chút chứ?
Trong lòng Linh Na cũng tỉnh táo lại, trầm tư một lát hỏi: - Trò chuyện cái gì, mục đích các người tới nơi này là ì?
- Ta không thích ngẩng đầu lên nói, ngươi xuống đây trước ởi. Ngón tay của Mục Lương giật giật, không đợi thiếu nữ đồng ý đã làm cho cô từ trên tán cây đi xuống mặt đất.
Linh Na hít một hơi thật sâu, phát hiện cơ thể đã có thể nhúc nhích nhưng cô không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người Mục Lương.
Cô nhìn Mục Lương, hỏi:
- Các ngươi là người của bộ lạc nào, tuyệt đối không phải bộ lạc xung quanh, ta chưa từng thấy các ngươi. Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Chúng ta đến từ vương quốc Huyền Vũ.
- Vương quốc Huyền Vũ? Linh Na cau mày lần nữa, Lục lọi trí nhớ tìm kiểm cái tên này, phát hiện không có bất kỳ ký ức gì có liên quan đến vương quốc Huyền Vũ. Cô lạnh mặt nói:
- Chưa từng nghe qua, các ngươi đang nói dối.
- Trên đảo này có nhiều bộ lạc như vậy, ngươi chắc chăn đã nghe qua hết chưa.
Ly Nguyệt lạnh lùng nhắc nhở, không chính diện giải thích sự tổn tại của vương quốc Huyền Vũ.
Linh Na lạnh lùng nói:
- Trên đảo chỉ có tổng cộng 83 bộ lạc lớn nhỏ, đương nhiên là ta đều nghe qua. Trong lòng Mục Lương kinh ngạc, không ngờ trên Đảo Thất Lạc lại có nhiều bộ lạc như vậy, không lẽ đều là người của Thần Tộc?
Linh Na tiếp tục nói:
- Ta đã đi qua 12 bộ lạc xung quanh, phần lớn người ta đều quen biết, khẳng định các ngươi không phải người của những bộ lạc này.
Ly Nguyệt hơi nhướng mày, thì ra xung quanh có tận 12 bộ lạc, vậy vận khí của bọn họ quá kém, ởi lâu như vậy mới gặp được một người.
- Bộ lạc mới thành lập ngươi cũng biết à?
Mục Lương lạnh nhạt hỏi. Linh Na bĩu môi, nói với vẻ mặt không tin:
- Ngươi cho rằng xây dựng một bộ lạc là chuyện rất đơn giản à? Một bộ lạc mới xuất hiện có nghĩa là sẽ chia cắt một phần đất đai, xâm chiếm một bộ phận tài nguyên, hơn nữa nó mang tới ảnh hưởng không chỉ có những chuyện này.
Trước đây cũng có bộ lạc mới xuất hiện, nhưng có rất ít bộ lạc mà thời gian tồn tại vượt qua một tháng, đa số là bị bộ lạc xung quanh chiếm đoạt dẫn đến hoàn toàn huỷ diệt.
- Đối với ta thì không khó. Mục Lương khẽ cười đáp. Linh Na mím môi không phản bác, thực lực của nam nhân này sâu không lường được.
Mục Lương không tiếp tục úp úp mở mở, nói thẳng:
- Chúng ta không phải người trên hòn đảo này, ngươi chưa từng nghe nói qua vương quốc Huyền Vũ cũng là chuyện bình thường. Đồng tử của Linh Na co rút lại, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Không thể nào!
- Vì sao không thể? Mục Lương hơi nhướng mày. Linh Na nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Thần chỉ đại Lục lớn như vậy, chưa bao giờ tồn tại người ngoại lai.
- Thì ra Đảo Thất Lạc gọi là Thần chỉ đại Lục.
Mục Lương như suy nghĩ cái gì đó rồi gật đầu.
- Nào có lục địa nhỏ như vậy chứ.
Ly Nguyệt nhỏ giọng Llẩm bẩm. Linh Na gằẳn từng chữ:
- Các ngươi nói mình từ ngoài tiến vào Thần chỉ đại lục là chuyện tuyệt đối không có khả năng, không ai có thể xuyên qua bích lũy đại Lục.
Ly Nguyệt chớp chớp mắt trăng bạc, hỏi:
- Mục Lương, đây chính là ếch ngồi đáy giếng mà ngươi nói à?
- Ứm, ếch ngồi đáy giếng. Mục Lương gật đầu một cái. - Chúng ta thật sự là từ ngoài tiến vào. Đổ Tư Lệ Na vội vàng lên tiếng.